Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUNG HỶ Chương 2 XUNG HỶ

Chương 2 XUNG HỶ

12:08 chiều – 30/11/2024

Nhưng ta không ngờ, đêm đó khi đèn đỏ rực sáng, ta cẩn thận trang điểm lại, khoác lên mình bộ hỷ phục từng mặc trong ngày thành hôn, rồi ngồi ngay ngắn trên giường cưới chờ đợi, thì tiểu đồng bên cạnh Nguyên Kỳ lại vội vã chạy tới.

“Thiếu phu nhân, bên… bên Sở Nguyệt tiểu thư ở Tê Nguyệt Các, vì không hợp thời tiết ở đây mà đã ngã bệnh nôn ói, tướng quân đã ra ngoài tìm đại phu cho nàng ấy, dặn người không cần chờ, cứ nghỉ ngơi trước.”

“Trong phủ lớn như vậy, chẳng phải có sẵn đại phu hay sao, vậy mà sao tướng quân lại nâng niu ngoại thất kia đến thế!”

Xuân Nhi giận dữ, bước lên một bước như muốn trút cơn phẫn nộ. Phúc Lai – tiểu đồng kia, xoa đầu đầy bối rối, lùi lại từng bước, lắp bắp nói:

“Xuân Nhi tỷ tỷ, ta chỉ là người truyền lời thôi.”

Nói xong, hắn ngước mắt nhìn ta, chờ đợi mệnh lệnh.

Ta phất tay một cái, ra hiệu cho hắn lui. Hắn lập tức như trút được gánh nặng, vội vã rời khỏi phòng, nhanh như chạy trốn.

Xuân Nhi giận dữ, sắc mặt đầy bất bình:

“Thiếu phu nhân, chắc chắn là ả ngoại thất kia lại bày trò gây sự. Để nô tỳ thay người đi đòi lại công bằng!”

Ta đưa tay giữ lấy Xuân Nhi, ngăn nàng ấy đang định bước ra ngoài, rồi lắc đầu, giọng nói trầm tĩnh mà kiên định:

“Nguyên Kỳ hiện giờ đã xem ta như người sẽ gây hại cho nàng ta. Nếu ngươi đi, chẳng phải càng khiến người đời nghĩ rằng ta thật sự có ý định đó sao?”

“Nhưng mà…”

Xuân Nhi còn muốn tranh luận, ánh mắt vẫn đầy bất mãn.

“Thôi đi, ba tháng qua chẳng phải ta vẫn chịu đựng được sao? Thu dọn lại rồi nghỉ ngơi, đừng phí sức vào những chuyện không đáng.”

Xuân Nhi cắn môi, không cam lòng nhưng vẫn nghe lời ta, lui xuống dọn dẹp.

Đêm ấy, ta nằm trên giường mà chẳng tài nào chợp mắt. Bao nhiêu tâm tư quẩn quanh trong đầu, tựa như tiếng gió ngoài cửa sổ, không cách nào dứt ra.

Đến canh ba giờ Mão, ta đã dậy chỉnh trang, chuẩn bị ra ngoài vấn an lão phu nhân – mẫu thân của Nguyên Kỳ. Khi vừa bước đến cửa, ta bất ngờ thấy Nguyên Kỳ hớt hải chạy vào, gương mặt lộ rõ vẻ vội vã.

Ánh mắt chúng ta chạm nhau, không kịp né tránh.

Hắn mang vẻ áy náy, thấp giọng nói:

“Niểu Niểu, ta không phải cố ý.”

“Không sao.”

Ta cố nặn ra một nụ cười, dù rằng gương mặt vẫn còn cứng đờ.

Nhìn bộ dạng thở dốc của hắn, trong lòng ta thoáng dịu lại một chút, nhưng ngay sau đó, hắn lại nói thêm:

“Chuyện ở chỗ Sở Nguyệt… không phải nàng ấy cản ta đến tìm nàng. Chỉ là ta thấy nàng ấy lẻ loi, thật đáng thương nên mới… Sáng nay, nàng ấy còn cố gắng gượng bệnh để đến vấn an mẫu thân. Nếu nàng có điều gì không vui, xin cứ trách ta, đừng làm khó nàng ấy.”

Nụ cười trên mặt ta chợt đông cứng, nhưng cuối cùng ta vẫn gắng gượng kéo cong khóe môi lần nữa, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Tướng quân nói gì vậy, đây là Nguyên gia, tướng quân muốn đến đâu là quyền của tướng quân. Huống hồ, Sở Nguyệt muội muội mới đến, lại đang bệnh, ắt hẳn là do ta không chăm sóc chu đáo. Chỉ là, nghĩ đến đêm qua tướng quân ở đó, ta cũng không tiện đến làm phiền.”

Nguyên Kỳ nghe vậy liền cau mày, bước tới định nắm tay ta, nhưng ta nghiêng người tránh đi. Hắn bất giác nổi giận:

“Niểu Niểu, nàng vẫn giận ta đúng không? Nếu không, vì sao nàng không gọi ta là A Kỳ, hay phu quân?”

“Tướng quân nghĩ nhiều rồi. Giờ ta phải đi vấn an mẫu thân đây.”

Nói rồi, ta bước nhanh đến phòng của lão phu nhân, nhưng ngay trước cửa, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ và giọng nói rộn ràng của phụ nữ bên trong khiến ta khựng lại.

Xuân Nhi bên cạnh vẫn không nhịn được mà khẽ cất tiếng:

“Tướng quân bảo ả đó gắng gượng bệnh để vấn an, nhưng nô tỳ nghe giọng nàng ta rõ ràng khỏe mạnh lành lặn!”

Nói xong, Xuân Nhi lại liếc nhìn ta cẩn thận:

“Thiếu phu nhân, chúng ta có vào không?”

“Đã đến cửa rồi, chẳng lẽ lại không vào?”

Dứt lời, ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Trong lòng ta cũng có chút hiếu kỳ, vì từ khi Nguyên Kỳ trở về đến nay, ta vẫn chưa lần nào đối diện với nữ nhân kia.

Đây sẽ là lần đầu tiên ta chính thức gặp nàng ta.

Đầu đông, tuy chưa có tuyết rơi nhưng trời đã se lạnh.

Ta kéo cao cổ áo, Xuân Nhi ân cần giúp ta chỉnh lại tay áo trước khi nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa nặng nề.

Sự thận trọng này không phải ta muốn, mà là vì lão phu nhân – mẫu thân của Nguyên Kỳ – vốn quá khắt khe. Bà không hề giống như hình tượng mẫu thân ta từng nghĩ, rằng sẽ cảm kích và đối đãi tốt với ta vì ta đã  chấp nhận gả vào Nguyên gia khi có nhiều lời đồn không hay. Ngược lại, bà dường như còn xem thường ta.

Phu nhân cho rằng, ta gả vào đây chẳng qua chỉ vì ngắm trúng vị thế tân quý tướng quân của con trai bà.

Ngay trong ngày đại hôn, bà đã cố ý sai nha hoàn bưng đến một chén trà nóng bỏng. Khi tay ta vừa chạm vào, liền bị bỏng đến mức phải vội vàng buông tay.

Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, bà liền mượn cớ chỉ trích, nói ta không biết kính trên nhường dưới. Thế là ngay trong ngày thành thân, ta bị lôi vào từ đường, quỳ suốt một đêm không ai đoái hoài.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, bà lại sai người gỡ bỏ hỷ phục của ta, thay bằng y phục thường, rồi giục ta đi thỉnh an.

Khi đến phòng bà, bà đang dùng trà sáng. Đúng lúc ấy, bụng ta không chịu nổi mà cất lên một tiếng kêu rõ to. Bà lập tức vin vào cớ ta thất lễ, không tôn kính trưởng bối, lại phạt ta tiếp tục quỳ trong từ đường, vừa quỳ vừa sao chép gia quy.

Ba ngày sau, khi ta được phép trở về nhà làm lễ lại mặt, đói đến mức chân run, nhưng cũng không dám ăn quá nhiều. Ta sợ mẫu thân nhìn ra điều gì sẽ lo lắng.

Về phòng, ta viện cớ nghỉ ngơi, lúc đó Xuân Nhi mới lén lút mang vào ít bánh quả để ta lót dạ.

Đó là lần đầu tiên trong ba ngày ta được ăn no bụng.

Nhưng cuộc sống sau đó cũng chẳng dễ dàng hơn.

Phu nhân liên tục tìm cớ trách phạt ta, khi thì vì trang phục không chỉnh tề, lúc lại nói ánh mắt ta mang vẻ bất kính, thậm chí còn bảo ta ôm lòng oán giận.

Những lý do ấy, lần nào cũng đủ để bà đưa ta trở lại từ đường.

Hơn ba tháng qua, ta sống trong Nguyên gia mà cứ ngỡ như đang ở từ đường vậy. Vì thế, giờ đây, ta chỉ có thể thận trọng từng chút để tránh làm phật ý bà.

Nhưng bước vào phòng, vừa qua khỏi bức bình phong, ta lập tức thấy một cảnh tượng khiến lòng chợt lạnh đi.

Người luôn giữ nét mặt lạnh lùng, cứng nhắc như lão phu nhân, nay lại rạng rỡ tươi cười. Bà đang ngồi trò chuyện, tay nắm lấy hai đứa trẻ – một trai một gái – của Linh Sở Nguyệt, người mà ta chưa từng thấy trước đây.

Nụ cười ấy sáng bừng đến mức làm ta ngỡ ngàng, tưởng rằng bà vốn dĩ không biết cười.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy ta, nụ cười của bà lập tức tắt lịm, gương mặt lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Sau khi thỉnh an xong, hiếm hoi lắm lão phu nhân mới không làm khó ta, thậm chí còn để ta ngồi xuống.

Nhưng không lâu sau, khi nha hoàn bưng trà lên và trao vào tay Linh Sở Nguyệt, ta mới nhận ra hôm nay là ngày ta phải uống trà của thiếp thất.

“Thiếu phu nhân, xin mời dùng trà do thiếp dâng.”

Ta nở một nụ cười nhạt, đưa tay ra nhận, nào ngờ khi đầu ngón tay vừa chạm vào, chén trà đã lật úp. Nước trà bắn tung tóe, chiếc chén rơi xuống nền đất, vỡ thành từng mảnh.

Ta còn chưa kịp nói lời nào, Linh Sở Nguyệt đã bị một bóng người kéo vào lòng.

Ánh mắt thất vọng của Nguyên Kỳ chiếu thẳng vào ta, như thể ta đã phạm phải lỗi lầm không thể dung thứ.

“Là thiếp không tốt, không giữ chắc chén trà.”

Linh Sở Nguyệt cúi đầu lên tiếng, rồi ngước lên nhìn ta. Lúc này ta mới rõ dung mạo nàng.

Đôi mày kiếm và đôi mắt hạnh, như Xuân Nhi từng nói, có nét mạnh mẽ như một nam tử. Có lẽ lời nhận xét ấy mang phần thiên vị của nàng, nhưng không thể phủ nhận, gương mặt Linh Sở Nguyệt toát lên vẻ cứng cỏi hiếm có ở một nữ nhân.

Hiện tại, nàng ta nằm gọn trong vòng tay Nguyên Kỳ, thấy ta nhìn liền vội vàng đẩy hắn ra, làm bộ muốn quỳ xuống tạ lỗi.

Hành động của nàng chẳng hề giống người thẳng thắn, đơn thuần như những lời Nguyên Kỳ từng miêu tả.

Chưa đợi nàng quỳ, lão phu nhân và Nguyên Kỳ đã mỗi người một bên kéo nàng đứng dậy.

“Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Ngay ngày đầu gả vào đã làm vỡ trà của ta, hôm nay lại giở trò cũ. Ngươi nghĩ Nguyên gia này không ai trị nổi ngươi sao, dám ngang ngược như thế?”

Đấy, lời đồn lan xa đến mức lão phu nhân cũng không còn nhớ rõ, ngày ta làm vỡ chén trà kia là vì vô ý hay cố ý.

“Ta…”

“Niểu Niểu, ta biết nàng hận ta, nhưng nàng không nên trút giận lên đầu Sở Nguyệt như vậy. Mau xin lỗi nàng ấy!”

Nguyên Kỳ nghiêm giọng, ánh mắt đầy áp lực.

“Không phải đâu, Kỳ lang, là do Sở Nguyệt không cẩn thận giữ chắc chén trà.”

Linh Sở Nguyệt vừa nói vừa cúi người định quỳ, lại bị lão phu nhân kéo thẳng dậy.

“Con ngoan, nàng ta không xem con ra gì, thế mà con còn bênh vực.”

“Đã làm đổ trà, thì đổi một chén khác là được.”

Ta mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề, chẳng buồn phân trần điều gì.

Không phải ta không muốn giải thích, mà bởi ta biết có nói cũng vô ích.

Thế nhưng, Nguyên Kỳ lại chẳng chịu buông tha:

“Ta bảo nàng xin lỗi Sở Nguyệt!”

“Không phải là ta không giữ chắc…”

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, từng chữ từng câu đều rõ ràng mà cất tiếng:

“Nếu như vậy mà chàng vẫn ép ta phải xin lỗi nàng ấy sao?”

Có lẽ ánh mắt của ta khiến lòng hắn khẽ động, Nguyên Kỳ thoáng lảng tránh, ánh nhìn trở nên bối rối. Sau cùng, hắn không nhắc đến việc xin lỗi nữa, chỉ bảo nha hoàn dâng lên một chén trà khác.

Ta uống xong chén trà thiếp thất, lặng lẽ ngồi một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bọn họ – ba người lớn và hai đứa nhỏ – rôm rả kể chuyện thú vị nơi biên quan, không khí hài hòa, ấm áp tựa một gia đình đoàn viên, hạnh phúc đến mức khiến kẻ ngoài cuộc như ta tự thấy mình là người dư thừa.

Không muốn tiếp tục làm kẻ bị hắt hủi, ta đứng dậy, cúi đầu xin cáo lui.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, Nguyên Kỳ lại vội vã đuổi theo.

“Niểu Niểu, hôm nay ta không cố ý lớn tiếng với nàng, lại càng không nên hạ thấp thể diện của nàng trước mặt mọi người.”

Hắn nắm lấy tay ta, nhưng ta chỉ khẽ kéo tay ra, không để cảm xúc dao động.

“Nguyên tướng quân nói đùa rồi, chàng là chủ nhân của Nguyên gia, muốn làm gì cũng đều là lẽ thường.”

“Niểu Niểu, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng ta vẫn có nàng. Ta nào nỡ trách phạt nàng. Thế nhưng Sở Nguyệt chỉ mới bước chân vào cửa lớn này, nếu ta không cho nàng ấy chút thể diện, thì trong phủ này sẽ không ai xem trọng nàng ấy cả.

Nàng ấy không giống nàng, không có gia thế hiển hách chống lưng. Có lẽ vì vậy mà lòng nàng ấy bất an, nhất thời lỡ lời vô lễ. Làm chủ mẫu của gia đình, nàng rộng lượng một chút, đừng để bụng những chuyện nhỏ nhặt ấy.”

“Nguyên tướng quân đã nói đến vậy, nếu ta còn so đo, chẳng phải sẽ khiến ta trở thành một chủ mẫu bụng dạ hẹp hòi sao?”

Ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như sương giá đầu đông.

Nguyên Kỳ hơi ngẩn người, vội vàng nói:

“Ta không có ý đó…”

Hắn cố đưa tay giữ lấy ta, như muốn nói thêm điều gì, nhưng ta đã khẽ cúi chào, tránh sang một bên, rồi quay lưng rời đi.

Về đến viện, ta bảo Xuân Nhi mang ra bộ gỗ nhỏ mà ta từng khắc để giết thời gian. Ban đầu ta định khắc mười hai tượng nhỏ giống Nguyên Kỳ, nhưng không hiểu sao có hai tượng, dù ta cố gắng thế nào, phần khắc đôi mắt vẫn không thể hoàn chỉnh.

Ta thử khắc thêm một lát, cho đến khi Xuân Nhi hốt hoảng thốt lên – ta nhặt lấy cả hai tượng, không chút chần chừ ném thẳng vào bếp lò.

Chúng cháy bập bùng, phải mất một hồi lâu mới hóa thành tro.

Ánh lửa hắt lên mặt ta, lẽ ra phải nóng rực, vậy mà khi ta đưa tay lên chạm vào, chỉ cảm thấy lạnh buốt, như băng giá ngấm vào tận lòng.