Ngày ta được gả vào Nguyên gia để xung hỉ, mẫu thân đã khóc đỏ cả đôi mắt, trông đến xót xa. Người nghẹn ngào nắm lấy tay ta, giọng run rẩy hỏi:
“Niểu Niểu, con có thật sự hiểu được ý nghĩa của việc Nguyên Kỳ không thể làm tròn đạo nghĩa phu thê không?”
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn vào tượng đất nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đáp:
“Mẫu thân, con cùng Nguyên Kỳ là thanh mai trúc mã, đã quen biết nhau từ thuở nhỏ. Chỉ cần huynh ấy có thể sống sót trở về, con không màng những chuyện khác. Chỉ cần có huynh ấy, con đã thấy mãn nguyện rồi.”
Những tưởng đây sẽ là khởi đầu cho một đoạn duyên phận trọn vẹn, nhưng trời cao trêu ngươi, lòng người khó đoán.
Phu quân mà ta chờ đợi suốt ba tháng ròng rã trở về, lại không chỉ một mình. Bên cạnh huynh ấy là một nữ nhân anh khí, cùng hai đứa trẻ nhỏ bám chặt lấy vạt áo.
Nguyên Kỳ – người mà ta từng xem như trời xanh của đời mình, hết lần này đến lần khác bảo vệ nữ nhân kia. Huynh ấy lạnh lùng nói với ta:
“Sở Nguyệt đã sống trong quân doanh nhiều năm, tự nhiên không thể so sánh với những nữ nhân nơi hậu viện như các nàng. Về sau, mong phu nhân thu lại những thủ đoạn nhỏ nhen, bao dung nàng ấy nhiều hơn.”
Những lời nói ấy như lưỡi dao, cứa từng vết vào lòng ta. Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, hai đứa trẻ bên cạnh nữ nhân kia còn mắng nhiếc ta không thương tiếc, gọi ta là một độc phụ chen chân phá hoại.
“Ngươi chính là kẻ khiến mẫu thân ta không thể trở thành chính thê của phụ thân ta! Nếu không có ngươi, gia đình chúng ta đã viên mãn rồi!”
Từng chút tình cảm ta dành cho Nguyên Kỳ, từng chút hy vọng ta gửi gắm vào huynh ấy đều dần tan biến như sương sớm.
Cuối cùng, ta lựa chọn buông tay, chọn thành toàn cho họ. Ta nghĩ, đây có lẽ là cách để giải thoát chính mình.
Nhưng số phận lại thích trêu đùa.
Ba tháng sau, Nguyên Kỳ đột nhiên quỳ trước cửa nhà ta, gương mặt đầy vẻ hối hận, cầu xin ta tái hợp.
Thế nhưng, khi huynh ấy ngẩng đầu lên, trước mặt huynh ấy, ta lại sánh bước bên vị hôn phu mới, rạng rỡ bước ra cửa.
“Niểu Niểu…”
Ta không ngờ Nguyên Kỳ lại đích thân bước đến tận viện của ta, giọng nói ấy, cái cách hắn gọi tên ta vẫn không hề thay đổi.
Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, bao nhiêu ký ức thuở thiếu thời ùa về, những năm tháng ta ngóng trông hắn, cùng những cảm xúc đã cố đè nén nay lại trỗi dậy, khiến ta không kiềm được nước mắt.
Thế nhưng, khi ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào lòng ta.
“Sở Nguyệt, dù là nữ nhi, nhưng do những năm tháng sống nơi quân doanh, tính tình nàng ấy trở nên thẳng thắn, bộc trực. Mong phu nhân từ nay về sau rộng lòng khoan dung cho nàng ấy.”
Năm năm xa cách, không một lời hỏi thăm ta sống thế nào, không một câu nhắc đến gia đình, hắn tìm đến đây chỉ để mở lời cầu xin cho nữ nhân mà hắn mang về, người đã thay thế vị trí vốn thuộc về ta.
Nhìn sắc mặt ta có lẽ đã quá khó coi, giọng hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, như muốn xoa dịu.
“Dù sao, nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng ta. Nếu không có nàng ấy chăm sóc năm đó, ta e rằng đã chẳng thể toàn mạng trở về.”
Ta lặng người, cảm giác như bản thân đã bị đẩy ra khỏi câu chuyện mà mình từng là nhân vật chính. Nhưng ta không để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào, chỉ mỉm cười nhạt, giọng bình thản đến kỳ lạ:
“Ta đã hiểu rồi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Thuở thiếu thời, ta cũng từng là một thiếu nữ vô tư, hồn nhiên như ánh nắng đầu xuân.
Nhưng năm tháng trôi qua, hôn ước đã định mà mãi chẳng thành, mỗi lần bước chân ra ngoài, tai ta lại nghe những lời xì xào bàn tán.
Những lời ấy như lưỡi dao vô hình, khắc sâu vào lòng, khiến tâm tính ta dần trở nên trầm lặng, ít khi mở miệng, càng không muốn tranh luận cùng ai.
Thế nhưng hôm nay, đối diện với hắn, lòng ta lại dậy lên một cơn sóng lớn. Những lời chất chứa bao năm bỗng như không thể kìm nén thêm được nữa.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng trầm thấp nhưng mang theo từng tia lạnh lẽo:
“Chàng đã có thê tử, cũng đã sinh con ngoài biên ải rồi, cớ sao không gửi một phong thư về, để hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta?”
“Niểu Niểu, nàng đang trách ta sao?”
“Chẳng lẽ không nên sao?”
Ta đứng dưới hành lang, gió lạnh từ ngoài thổi vào khiến thân mình khẽ run. Muốn bước lùi để tránh đi cái hơi lạnh ấy, nhưng Nguyên Kỳ lại tiến lên hai bước, bất ngờ ôm chặt lấy ta.
Xuân Nhi – nha hoàn theo hầu ta, nhìn thấy tình cảnh này liền thức thời lùi bước, nhẹ nhàng rời đi, để lại không gian cho hai người.
Cằm hắn tựa lên búi tóc của ta, giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, như cố ý trấn an:
“Ta đã hứa cưới nàng làm thê tử, thì nhất định sẽ không nuốt lời. Về phần Sở Nguyệt, thân phận của nàng ấy chỉ là một thiếp mà thôi. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, con của nàng ấy cũng sẽ được đưa về phòng nàng chăm sóc.”
Lời nói ấy, không hiểu sao khiến ngực ta như bị đè nặng. Một cảm giác khó chịu dâng lên, ta đưa tay đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắn trở nên lạnh nhạt hơn.
“Vậy vì sao bên ngoài lại có lời đồn rằng chàng… không thể nối dõi tông đường?”
Ta do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, buộc phải hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nguyên Kỳ nghe vậy, sắc mặt không chút đổi, thẳng thắn đáp:
“Ta chỉ muốn thử lòng nàng, xem nàng có thật sự yêu ta hay không. Niểu Niểu, ta có thể nghi ngờ chính mình, nhưng chỉ cần trong lòng nàng có ta, thì ta cũng sẽ luôn có nàng. Sau này, chỉ cần hai ta sống tốt là được.”
Ta ngỡ ngàng trước lời hắn nói, cảm giác như vừa nghe được điều gì không tưởng. Nhìn hắn chăm chú, ta hỏi tiếp, giọng tràn đầy bất mãn:
“Vậy, những lời đồn về việc không thể nối dõi là do chàng cố ý để lộ ra?”
Hắn im lặng một thoáng, nghe ta nói thẳng thừng như vậy thì nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút lúng túng. Cuối cùng, hắn chỉ buông một câu xin lỗi, rồi lại muốn đưa tay ôm ta vào lòng lần nữa.
Nhưng ta không thể chấp nhận được, đưa tay mạnh mẽ đẩy hắn ra xa.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn – nam nhân trước mặt, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là dáng vẻ mà ta từng yêu sâu đậm. Thế nhưng, sao ta lại cảm thấy hắn xa lạ đến thế, tựa như khoảng cách giữa chúng ta đã kéo dài đến mức không thể chạm tới.
Hóa ra, thời gian thực sự có thể thay đổi tất cả, kể cả con người lẫn trái tim.
Ta và Nguyên Kỳ ước hẹn từ năm ta tròn mười lăm tuổi.
Ban đầu, Nguyên gia muốn tổ chức hôn lễ vào cuối năm ấy, nhưng phụ mẫu ta vì chỉ có mình ta là con gái duy nhất, nên không nỡ gả ta đi sớm. Họ đã xin dời lại ba năm, để ta được thêm chút thời gian bên gia đình.
Nào ngờ, khi ba năm ấy gần kết thúc, Nguyên Kỳ lại đột ngột bày tỏ ý muốn tòng quân. Hắn nói, một nam nhi phải làm nên sự nghiệp lớn, phải công thành danh toại mới xứng đáng rước ta làm thê tử.
Trước khi rời đi, hắn tự tay nặn một bức tượng đất, tỉ mỉ khắc họa dáng hình ta, rồi đặt vào tay ta, hứa rằng ngày trở về, nhất định sẽ cùng ta nên duyên trăm năm.
Vì lời hứa ấy, ta đã đợi suốt bốn năm dài.
Đợi trong mỏi mòn, đợi giữa những lời đồn đại ngày càng lan rộng. Ta nghe người ta bàn tán, nghe phụ mẫu lo lắng khổ tâm, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng, ta không đợi được Nguyên Kỳ, mà chỉ đợi được tin hắn bị thương trên chiến trường.
Khi ấy, ta vẫn nghĩ là do Nguyên gia quá lo lắng, vội vàng, mới để lộ tin tức hắn không thể sinh con nối dõi.
Tin đồn như lửa gặp gió, lan khắp kinh thành. Trước áp lực từ mọi phía, Nguyên gia gấp gáp gửi thiếp hỏi cưới đến nhà ta, như muốn chấm dứt mọi lời dị nghị.
Cả kinh thành đều đang đợi hai nhà hủy hôn.
Phụ thân thì đắn đo, còn mẫu thân khóc suốt nhiều ngày. Còn ta, chỉ biết ôm lấy chiếc hộp đựng tượng đất mà Nguyên Kỳ từng tặng, lặng lẽ lau khô nước mắt.
Cuối cùng, ta gật đầu đồng ý cuộc hôn sự này, không phải vì không còn lựa chọn, mà vì ta tin tưởng tình cảm giữa chúng ta có thể vượt qua tất cả.
Vậy là, vào ngày đại hôn, hắn không xuất hiện. Ta khoác hỷ phục, ôm gà trống, quỳ trước bàn thờ cúng bái trời đất.
Nguyên gia vốn đã ít người, đến đời này chỉ còn lại Nguyên Kỳ là người thừa kế duy nhất. Ta vẫn ngỡ rằng giữa ta và hắn, tình cảm có thể đơm hoa kết trái, dù không có con cái, chúng ta vẫn có thể nhận con nuôi từ nhánh bên, vun vén cho một mái nhà ấm êm.
Ta còn lo lắng về quan hệ giữa trưởng bối và tức phụ, sợ rằng sẽ gặp phải những khúc mắc khó gỡ. Nhưng mẫu thân ta đã trấn an, rằng nếu ta chấp nhận gả vào Nguyên gia dù đã nghe qua những tin đồn kia, thì họ ắt hẳn sẽ biết ơn và đối đãi tốt với ta.
Mang theo niềm tin ấy, ta hy vọng về một tương lai dù không trọn vẹn, nhưng chí ít cũng đủ bình yên.
Nhưng ta không ngờ, ngay trong ngày đại hôn, chính mẫu thân của Nguyên Kỳ đã giáng xuống ta một đòn khiến ta không thể đứng vững.
3.
“Niểu Niểu, đêm nay ta sẽ bù đắp cho nàng một đêm động phòng hoa chúc trọn vẹn.”
Lời của Nguyên Kỳ kéo ta trở về thực tại, cắt ngang dòng hồi ức đang miên man trong đầu.
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của hắn, ta khẽ gật đầu.
Dẫu sao, ta đã gả vào Nguyên gia, ngày tháng còn dài, chẳng phải vẫn phải tiếp tục sống sao?