Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUÂN ĐƯỜNG Chương 1 XUÂN ĐƯỜNG

Chương 1 XUÂN ĐƯỜNG

10:32 sáng – 02/11/2024

Không ai có thể ngờ được đóa hoa cao lãnh Chỉ huy sứ Thẩm Thanh Tải lại có ngày nảy sinh tình cảm sâu nặng với một ngư nữ, thậm chí lúc thân mật bên nhau, hắn còn dịu dàng nhỏ nhẹ: 

“Chờ khi mắt ta phục hồi, nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử.”

Nhưng khi đối diện với ta lần nữa khi ta trong y phục của nam nhân, Thẩm đại nhân chẳng chút khoan dung, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu: 

“Ta nhất định phải lấy mạng ngươi! Triệu Xuân Đường!”

Thẩm Thanh Tải là người coi trọng thể diện, nếu hắn biết người hắn từng yêu say đắm và thề nguyền bên nhau chẳng phải ai khác mà chính là ta, hẳn sẽ phẫn nộ và hổ thẹn đến tận xương tủy. Lúc ấy, hắn sẽ chẳng ngần ngại truy sát ta đến cùng để rửa sạch sự nhục nhã này.

Vì lẽ đó, ngay đêm trước khi đôi mắt hắn phục hồi, ta đành cắn răng quyết định lặng lẽ rời xa, tránh cho bản thân khỏi lưỡi gươm lạnh lẽo của người đã từng là mối tình sâu đậm nhất.

1

Lệnh truy nã khắp chốn đã được ban bố, từ tường thành đến ngõ hẻm đều dán chi chít cáo thị, phác họa hai bóng hình: một là sát thủ Đông Cung, Triệu Xuân Đường – treo thưởng một thỏi vàng, bất kể sống chết; còn lại là ngư nữ câm bên sông Oai Liễu, chỉ mong tìm thấy sống, giá trị hẳn mười thỏi vàng. 

Ta nhìn lên, hít một hơi thật sâu, cơn tức giận như thiêu đốt khi nghĩ đến Thẩm Thanh Tải – kẻ sau khi thụ hưởng ân tình thì quay lưng ngoảnh mặt, phủi sạch mọi dây dưa.

Ta nhớ lại, chỉ mới hai tháng trước, hắn rơi vào tình cảnh thập phần nguy khốn: trúng độc, mù tạm thời, lại bị hạ xuân dược, chẳng thể tự vệ. Ta bèn giả làm ngư nữ câm, ngày đêm tận tụy bên hắn, che chở và giải độc, bầu bạn ở bến sông Oai Liễu như một cặp phu thê thực thụ.

Hắn khi ấy, dường như chẳng phải là Thẩm Thanh Tải lạnh lùng, tính toán của Bắc Trấn Phủ Tư, mà là một nam nhân dịu dàng, ấm áp, mỗi lời nói đều chứa chan ân tình, thậm chí thề nguyện cưới ta làm thê tử, suốt đời bên nhau. Ai ngờ, việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về là muốn giết ta để diệt khẩu.

Đang suy nghĩ, bỗng ta phát hiện ra có người xuất hiện.

Trong ánh trăng bàng bạc, Thẩm Thanh Tải đứng uy nghi trên nóc nhà, bóng dáng y như hòa vào màn đêm tĩnh lặng. Thanh kiếm sắc bén lấp lánh dưới ánh nguyệt, chỉ thẳng về phía ta. Ánh mắt hắn mang vẻ lạnh lùng, không chút xao động, từ trên cao trừng xuống, giọng nói trầm hùng vang vọng:

“Triệu Xuân Đường, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo ta về, tránh phải chịu khổ hình.”

Ta mỉm cười nhạt, đưa tay lên chống cằm, không tỏ chút nao núng, mà chỉ ngước nhìn hắn, ánh mắt khiêu khích:

“Này, ngươi tìm ta tính sổ thì được, cớ gì lại lôi kéo một nữ tử vô tội vào?”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Tải thoáng ngẩn người. Rồi rất nhanh, sắc lạnh nơi ánh mắt hắn càng thêm băng giá, không một chút do dự:

“Nàng ta… cũng không thể thoát khỏi cái chết.”

Ta bật cười nhạo một tiếng trong lòng. Được thôi, cứ giết đi, làm như trên đời này có ai địch lại nổi ngươi vậy.

“Nàng ta phạm phải tội gì?” – Ta khẽ nhíu mày, vờ tỏ vẻ nghiêm trọng.

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta chỉ không phục, tại sao tiền thưởng của ta chỉ có một thỏi vàng, còn nàng lại là mười thỏi?”

Thẩm Thanh Tải chợt biến sắc, trong đôi mắt lóe lên một tia âm trầm sâu kín. Rõ ràng ta đã chạm vào nỗi đau thầm kín của hắn. Lập tức, hắn lao xuống, kiếm chiêu sắc bén mang theo sát khí, mỗi đường kiếm đều toát lên sự quyết liệt, không để ta dễ dàng thoát thân.

“Triệu Xuân Đường, ngươi tự lo cho mình còn chưa xong, lại có gan xen vào chuyện người khác?”

Ta nhướng mày cười khẩy, nhìn hắn một cách khiêu khích:

“Chậc, Thẩm đại nhân, đừng nói là ngài bị nàng lừa tiền… hay là bị lừa cả tình?”

Đáp lại, Thẩm Thanh Tải vung kiếm mạnh mẽ chém nát tảng đá phía sau ta, mảnh đá vụn rơi rớt rải rác, giọng hắn lạnh băng như lưỡi dao sắc:

“Triệu Xuân Đường, dám nhắc đến nàng một lần nữa, ta sẽ cho ngươi nếm đủ bảy mươi hai loại hình phạt trong ngục tư.”

Ta cười khinh khỉnh, đưa mắt nhìn y, tựa hồ không hề sợ hãi. 

Chẳng phải chỉ bị lừa tình một chút thôi sao, thế mà Thẩm đại nhân lại ôm hận thấu xương đến vậy ư?

Chương 2

Trời đổ cơn mưa lớn, gió lạnh thấu xương. 

Trời tối mịt, dường như trùng hợp với bóng đêm sâu thẳm trong lòng người. Đã hai tháng kể từ ngày ta vô tình cứu được hắn – kẻ thù không đội trời chung – Thẩm Thanh Tải. Đêm ấy, ta đang thả hồn vào tiếng mưa, cơn buồn ngủ vừa chớm thì hắn đột nhiên xuất hiện, cả người hắn đẫm máu, hơi thở yếu ớt, tựa như một mảnh trôi lạc giữa dòng đời đen tối.

Quả nhiên, oan gia ngõ hẹp! 

Nhìn thân hình xiêu vẹo của hắn, ta khẽ nhếch mép, nhớ lại lần đối đầu trước. Vết thương hắn để lại nơi lưng đến giờ vẫn còn âm ỉ đau mỗi khi mưa gió trở trời. Ý nghĩ muốn đạp hắn xuống sông hiện lên trong đầu, nhưng rồi hắn cất giọng, trầm đục, mệt mỏi mà nghiêm nghị:

“Không cần cô nương bận tâm, tại hạ là Thẩm Thanh Tải, chỉ huy sứ của Bắc Trấn Phủ Tư, có thẻ lệnh làm chứng… Tại hạ mắt không nhìn thấy, chỉ mong cô nương thu nhận một đêm, tại hạ thề sẽ không làm liên lụy đến cô nương.”

Dưới ánh đèn lờ mờ trong khoang thuyền, ta nhìn kỹ đôi mắt hắn – một đôi mắt đỏ ngầu, khô khốc, ánh lên vẻ tăm tối của trúng độc.

Ta thoáng chần chừ. 

Thật ra, hắn có sống hay chết cũng chẳng can hệ gì đến ta.

Như đoán được sự phân vân ấy, hắn thì thào trong hơi thở ngắt quãng: 

“Cô nương chắc cũng biết đến vụ tham nhũng ở Thanh Châu. Mười vạn nạn dân đói khổ đang chờ một lời giải, nếu ta chết, bọn tham quan lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Còn quan thanh liêm… sẽ phải chết oan.”

Ta chùn chân, ánh mắt lướt qua Thẩm Thanh Tải nằm đó, sắc mặt trắng bệch. Hắn ho lên một tiếng khan, nhổ ra ngụm máu đen đặc, rồi yếu ớt nhìn về phía ta.

“Cảm tạ ân cứu mạng của cô nương. Thẩm mỗ nợ cô nương một mạng, ngày sau nhất định báo đáp.” 

Lời nói của hắn yếu ớt nhưng vẫn mang vẻ chân thành.

Lòng ta rối như tơ vò. Không phải vì hắn là kẻ thù, mà vì thân phận của ta – Triệu Xuân Đường, người năm xưa từng quyết đối đầu không khoan nhượng với hắn. 

Ta vẫn nhớ như in những lần ám sát không thành, những cuộc đối đầu ngang tài ngang sức, để rồi mỗi lần đều để lại trong ta một vết thương, một nỗi đau hằn sâu trong ký ức. Giờ đây, nếu hắn nhận ra Triệu Xuân Đường thực chất là một nữ tử giả nam, thì chẳng biết hậu quả sẽ ra sao nữa…

“Sao cô nương không nói gì?”

Hắn hỏi, ngữ khí vẫn bình tĩnh.

Ta chợt nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt. Dù sao hắn cũng đang mất thị lực, không thể nhận ra ta, vậy thì sao không giả câm cho trót? Chờ đến khi mắt hắn khỏi hẳn, ta sẽ rời đi, không để lại dấu vết.

Nghĩ vậy, ta kéo tay hắn lại, cẩn thận dùng đầu ngón tay viết từng chữ trên lòng bàn tay hắn: 

“Sao ngươi biết ta là nữ?”

Hắn khẽ cười, giọng mang theo nét đắc ý nhưng vẫn dịu dàng đến đáng sợ: 

“Nữ tử mặc váy mỏng, lúc vải cọ vào da, tạo ra âm thanh mà nam tử khó có. Ta đã quen nghe trong đêm, nhạy bén một chút cũng là điều đương nhiên.”

Nghe hắn nói vậy, sống lưng ta lạnh toát. Kẻ này quả thật đáng gờm, tai thính đến mức đáng sợ. May mà vừa rồi ta chưa mở miệng nói gì!

“Cô nương không thể nói chuyện sao?” 

Hắn hỏi tiếp, giọng dịu lại, như sợ gây khó xử.

Ta cúi đầu, cố làm ra vẻ cam chịu, rồi ra dấu viết tiếp trên tay hắn: 

“Công tử nói đùa rồi, ta vốn là kẻ câm, sống bằng nghề đánh cá và đưa đò bên sông Oai Liễu. Công tử cứ gọi ta là Ngư Nương.”

…..

Mưa chiều tí tách, không gian trên thuyền càng thêm mờ mịt. Từ xa, ánh đèn câu chập chờn soi bóng xuống mặt sông đen ngòm. 

Thẩm Thanh Tải nằm cách ta không xa, thân mình co lại, từng nhịp thở đều mang theo âm thanh đứt quãng, như muốn kiềm nén cơn đau đang âm ỉ trong lồng ngực. 

Thấp thoáng trong không khí, ta ngửi thấy hương tương kiến hoan nhàn nhạt – loại xuân dược độc địa, khiến người ta khổ sở khôn cùng. Hắn đã chịu đựng suốt một canh giờ, nhất quyết không để thuốc phát tác.

Cũng phải thôi, người trong kinh thành ai mà chẳng biết, Thẩm Thanh Tải ghét nữ nhân đến tột độ. 

Ngày trước, một viên quan vì muốn mua chuộc hắn, tặng hắn mười kỹ nữ được tuyển chọn cẩn thận. Kết quả lại chọc hắn giận đến phát bệnh, chỉ vì một chén rượu do nữ nhân bưng lên. Hắn nôn ba ngày ba đêm, thân mình yếu đến độ không bước nổi xuống giường, viên quan ấy cũng bị hắn hạ bệ ngay sau đó.

Vậy mà giờ, cũng là trúng phải xuân dược, nhưng lại giải không được, nhục không xong, hắn thực sự đang đối mặt với một đêm dài đầy dằn vặt.

“Ngươi có vẻ rất khó chịu.”

Ta viết vào lòng bàn tay hắn, Thẩm Thanh Tải không kìm được, rên khẽ một tiếng.

“Cô nương…” – giọng hắn mỏng manh, khẽ ngừng lại – “Thẩm mỗ đã trúng độc, e rằng mạng này không còn lâu nữa. Trong túi kiếm của ta có một miếng ngọc bội, ngươi hãy mang đến tiệm gạo nhà họ Lưu ở Hoa Chi Hạng, tìm Lưu Nhị, hắn sẽ hiểu.”

Lưu Nhị là tay chân của hắn, cũng là kẻ thù cũ của ta.

Năm xưa, ta từng một kiếm đâm thủng vai hắn, khiến hắn phải dưỡng thương suốt ba tháng. Nếu Thẩm Thanh Tải chết đi, Lưu Nhị nhận được ngọc bội từ tay ta, chẳng khác nào tuyên án ta đã hại chết hắn. Trốn tránh hay chạy thoát, trong trường hợp này, e là đều khó như leo lên trời.

Chừng như biết tình cảnh trớ trêu của bản thân, Thẩm Thanh Tải cố cắn răng, định rời thuyền. Ta lập tức níu lấy vạt áo hắn, nhướng mày: