Vậy là ta bắt đầu cuộc sống chạy trốn bôn ba nơi đầu đường xó chợ.
Đúng nghĩa chạy trốn, còn bị quan binh truy sát nữa.
Lúc đầu có hơn trăm hộ vệ bảo vệ chúng ta, nhưng con số ấy dần dần giảm bớt.
Ban đầu, ta và mẹ chồng còn được ngồi xe ngựa, nhưng xe ngựa chạy không nhanh, chúng ta đành chuyển sang cưỡi ngựa.
Thân thể mẹ chồng không tốt, ngồi trong xe ngựa ta còn làm “lá chắn thịt” che cho bà, nhưng lên ngựa thì càng khổ hơn.
Sức lực của bà không chịu nổi, luôn cần có người đỡ từ phía sau.
Còn ta, kẻ xui xẻo này, chẳng đủ sức.
Phu quân của ta thì chỉ chăm sóc mẹ hắn.
Còn ta, một mình cưỡi ngựa phóng như bay.
Đùi ta máu me be bét.
Tay cũng đầy máu.
Ta chỉ muốn chết quách cho xong.
Sau năm ngày năm đêm chạy trốn, ta như biến thành một cái xác không hồn.
Khi cuối cùng đến được Lịch Thành, nơi Trấn Bắc Vương đang đóng quân, chúng ta mới được an toàn.
Ta cảm giác cả đời này sẽ không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa.
Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, ít nhất là dưỡng thương một thời gian.
Nhưng không, nhạc phụ ta bỗng nhiên hồ đồ, tự xin tội với hoàng đế, nhận rằng cả nhà Vương phủ đều có tội.
Hoàng đế lập tức hạ chỉ, bắt chúng ta đi sửa thành.
Sửa thành để phòng ngoại địch xâm nhập.
Nhạc phụ ta, một hán tử to lớn thô kệch, dẫn đầu cả gia đình – đúng vậy, bao gồm Cố Thanh An, mẹ chồng ta, và cả ta – đi sửa thành.
Người dân nơi này đều nhận ra chúng ta.
Họ vô cùng kính trọng nhạc phụ, và rất mực ngưỡng mộ Cố Thanh An.
Cha mẹ chồng và Cố Thanh An làm việc chẳng khác gì liều mạng.
Ta bỗng hoang mang.
Chẳng lẽ chúng ta chạy trốn, chỉ để đến đây sửa thành?
Chẳng mấy chốc, ta bị nắng thiêu đến choáng váng, không khỏi tự hỏi liệu dung nhan của ta còn đủ mê hoặc bất kỳ người đàn ông nào nữa không.
Đôi tay ta bị rách nát, so ra còn tệ hơn cả một phụ nữ nông thôn.
Chúng ta thậm chí phải ở trong những túp lều cỏ!
Ba người bọn họ đối với ta thực chẳng chút nể tình, thường xuyên bảo ta về lều cỏ nấu cháo rau dại.
Đó chính là thứ đồ ăn lót dạ của chúng ta.
Ta cảm giác khuôn mặt mình sắp chuyển thành màu xanh lá vì ăn quá nhiều rau dại rồi.
Những ngày tháng khổ cực, ta phải miễn cưỡng chịu đựng, cũng chỉ bởi chẳng còn cách nào khác.
Nhìn rõ oán khí trong ta mỗi ngày một nặng, Cố Thanh An bèn bảo ta mỗi ngày chỉ cần làm việc ở thành vào buổi sáng, giúp vận chuyển đất đá.
Đến trưa, ta về nấu cháo rau dại.
Buổi chiều, đi giặt quần áo, đào rau dại, hoặc giặt đồ thuê cho người khác.
Bởi vì giờ đây, chúng ta là tội nhân.
Hắn nói với vẻ mặt dửng dưng như thể điều đó là lẽ đương nhiên:
“Triều Triều, không còn cách nào khác, hình phạt như bây giờ đã là hoàng ân bao la đối với nhà chúng ta rồi.”
Ta cảm thấy như vừa nuốt phải một con ruồi.
Ta lẽ ra phải bám chặt lấy đại biểu ca hoặc nhị biểu ca, gả cho ai cũng tốt hơn là gả cho Cố Thanh An.
Ta vừa giặt quần áo bên bờ sông, vừa khóc nức nở.
Một thím lớn tuổi giặt đồ cùng ta thấy thế liền nói:
“Ôi trời, cả nhà Vương gia đều là người tốt, đã giúp chúng ta đánh bại giặc ngoại xâm. Nhưng bị hoàng đế đối xử thế này, thật là trời xanh không có mắt!”
Trời xanh đúng là không công bằng với ta thật.
Một ngày, khi soi mình xuống dòng sông trong vắt, ta nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
Đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, ánh mắt đờ đẫn, trông chẳng khác gì một bà điên.
Đôi tay ta đã nổi đầy vết cước.
Ta mặc trên người bộ quần áo bằng vải thô.
Bên cạnh ta là đống quần áo của một gia đình cần giặt.
Giặt xong phơi đồ, ta lại phải đi đào rau dại, nấu cháo rau.
Mẹ chồng ta đã ngã bệnh, ngày ngày nằm trên giường, chờ ta hầu hạ cả việc đi vệ sinh.
Cuộc sống này là gì đây?
Ta ngước nhìn đường chân trời xa xăm, lòng đầy nỗi nhớ những ngày tháng ở kinh thành.
Ta chẳng mong cầu gì hơn.
Chỉ cần không phải làm việc nặng nữa là được.
Ta quyết định bỏ trốn.
Ta phải quay về kinh thành, tìm đại biểu ca, làm thiếp của hắn, chỉ cần hắn cho ta một trang viên, ta sống cuộc đời an nhàn là đủ.
Ta không còn mơ tưởng đến vinh hoa phú quý nữa.
Dù trong lòng có chút áy náy với Cố Thanh An, nhưng ta có thể sau khi lấy được tiền sẽ gửi thức ăn cho hắn.
Nghĩ đến đây, tối hôm đó, ta nấu cơm cho cả nhà, rồi ngồi tính toán cách để bỏ trốn.
Mùa hè năm nay hạn hán, rất nhiều dân chạy nạn cũng đang đổ về kinh thành.
Ta có thể trà trộn cùng đám dân chạy nạn để đi.
Nhưng nghĩ lại, ta vẫn có chút sợ hãi.
Sau khi hầu hạ mẹ chồng ăn cơm xong, ta bước ra ngoài, thấy cha chồng và Cố Thanh An đang nói chuyện gì đó.
Thấy ta ra, cả hai liền im bặt.
Thật muốn lật bàn cho hả giận.
Nhưng nghĩ đến việc có thể bị đánh, ta đành nuốt cục tức này vào bụng.
Tối đến, đi ngủ.
Cha mẹ chồng ngủ trong một gian phòng.
Họ trải đống cỏ khô trong phòng khách để nằm.
Ta và Cố Thanh An ngủ ở gian phòng nhỏ chứa củi nấu rau.
Cả nhà chỉ có hai gian phòng.
Phía sau còn một nhà xí.
Thời tiết lạnh lẽo.
Cố Thanh An ôm ta.
Ta cũng ôm lấy hắn.
Đừng nghĩ rằng trong hoạn nạn sẽ nảy sinh chân tình.
Hiện tại, ta chỉ muốn được ăn thịt và không phải làm việc.
Ta rơi nước mắt lách tách.
Cố Thanh An hỏi:
“Sao thế?”
Ta vừa khóc vừa nói:
“Phu quân, hay là chúng ta bỏ trốn đi. Về lại kinh thành, ta tìm đại biểu ca, xin hắn cho một trang viên, chúng ta cùng ở đó.”
Ta vội vàng nói thêm:
“Huynh đừng nghĩ rằng mình phải dựa vào người khác mà sống. Ta không hề để bụng chuyện đó, ta tin rằng đại biểu ca cũng sẽ sẵn lòng nuôi gia đình của ta. Chỉ cần đừng để hắn biết là được.”
Ánh trăng bên ngoài thật đẹp.
Mái nhà tranh trong cơn mưa thường xuyên dột nước, giờ dột cả ánh sáng trăng.
Hắn đẩy ta ra một chút, hỏi:
“Ý nàng là gì?”
Ta hít mũi, nói:
“Ý gì nữa chứ? Giờ khổ sở thế này, huynh còn không biết sao? Huynh thậm chí còn chẳng có nổi sức lực để… nữa rồi!”
“Ta tìm đại biểu ca, không làm được chính thê thì làm thiếp cũng được. Đến lúc đó, ta sẽ mang theo cả nhà chúng ta, cùng ăn sung mặc sướng.”
Ta cảm thấy mình thật là hết lòng hết dạ với hắn.
Ngay cả làm thiếp cũng nghĩ đến mang theo cả hắn.
Hắn nhìn ta, ngập ngừng mãi, cuối cùng nói:
“Ta vẫn ổn mà. Thật đấy, chỉ là quá mệt, không có hứng thú thôi.”
Ta gật đầu.
Bảo no ấm sinh lễ nghĩa, giờ nhìn lại chẳng còn gì đáng hy vọng.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta, nói:
“Theo ta, nàng phải chịu khổ nhiều rồi.”
Ta khóc lóc đầy tủi thân:
“Đúng thế chứ sao nữa? Sớm biết vậy, huynh đáng lẽ không nên từ chối Triệu tiểu thư. Nếu huynh lấy nàng, cha nàng chắc chắn sẽ không để huynh khổ sở thế này.”
Cũng tại ta, ngày trước quá tham lam.
Từ đó về sau, ta thường xuyên khuyên nhủ Cố Thanh An.
Khuyên hắn cùng ta đến kinh thành nương nhờ đại biểu ca.
Khuyên mãi, cuối cùng hắn hỏi:
“Đại biểu ca thích nàng à?”
Ta nhìn hắn một cái, đáp:
“Ta và đại biểu ca vốn dĩ tình sâu nghĩa nặng, hai lòng hòa hợp. Nếu không phải vì lần đó cứu huynh, sợ huynh nổ tung mà chết, ta đã sớm gả cho đại biểu ca rồi.”
Hắn nhìn ta, im lặng không nói.
Một lúc sau, hắn lại hỏi:
“Nhưng, ta nghe nói, nàng và nhị biểu ca cũng từng tình cảm sâu đậm?”
“Huynh nghe ai nói vậy?”
Hắn đáp:
“Trước khi chúng ta thành thân, cả hai biểu ca của nàng đều tìm đến ta, đe dọa rằng nếu ta không đối xử tốt với nàng, họ sẽ giết ta. Còn khóc lóc sướt mướt, nói rằng vốn dĩ nàng và họ hai lòng hòa hợp, kết quả lại bị ta chen ngang.”
Ta nghe xong, nước mắt rưng rưng, lòng cảm động vô cùng.
Ta thì thào nói:
“Ta đã bỏ lỡ những người thật lòng yêu mình. Hu hu, ta sai rồi, đã nhầm lẫn cá tạp với châu ngọc. Đây chính là báo ứng của ta, hu hu…”
Cố Thanh An nhìn ta, khóe miệng như cười mà không cười.
Nếu là trước đây, hắn nhìn ta như vậy, ta nhất định sẽ cảm thấy chột dạ, không dám nhắc đến hai vị biểu ca. Nhưng bây giờ, ta chẳng buồn bận tâm nữa.
Khóc đủ rồi, ta lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Nếu huynh biết hai biểu ca của ta thương ta như vậy, thì còn do dự gì nữa? Mau về kinh thành đi, sống một cuộc sống tốt hơn, ăn ngon mặc đẹp đi.”
Hắn không nói gì.
Cố Thanh An không chịu đi, ta cũng chẳng dám tự mình trốn chạy.
Vì ta sợ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn.
Chỉ còn cách mỗi ngày chịu đựng mà sống qua ngày.
Điều may mắn là, hắn thỉnh thoảng có thể kiếm được một ít thịt, để ta nấu hầm.
Mẹ chồng sức khỏe ngày càng kém, hắn cũng có tiền mời người đến xem bệnh.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mẹ chồng trước kia làm việc nặng nhọc quá lâu, lần chạy trốn trước lại không được nghỉ ngơi, nay tuổi già sức yếu, mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian.
Mẹ chồng bắt đầu có chút tình cảm với ta, nhưng ta thì chẳng cảm thấy gì với bà.
Ta chỉ mong bà sớm ra đi, để không phải ngày ngày hầu hạ bà nữa.
Cố Thanh An cưới vợ, chắc cũng chỉ vì muốn tìm người hầu hạ mẹ hắn.
Ngày mẹ chồng qua đời, trời đổ tuyết.
Trong nhà đốt lửa sưởi, tinh thần bà trông có vẻ tốt.
Bà nắm tay ta và Cố Thanh An, không nói nên lời.
Ánh mắt bà nhìn ta đầy yêu thương, khiến ta bất giác thấy áy náy.
Bởi mỗi lần chăm sóc bà, mặt ta đều lạnh tanh.
Thậm chí chẳng buồn nở một nụ cười.
Bà nhìn Cố Thanh An, cố gắng thốt ra từng tiếng đứt quãng:
“Tốt… tốt… đối… với… Triều… Triều…”
Ta lập tức bật khóc.
Ta cần hắn tốt với ta làm gì, chỉ cần hắn chịu về kinh thành, sống những ngày tốt đẹp, ta đã thắp hương tạ trời rồi.