116
Những lời Hoàng hậu nương nương nói với ta trước lúc lâm chung, ta không dám quên một chữ nào.
Về việc con đường của nhà họ Tần từ nay về sau, ta cũng nhờ nhị ca truyền đạt lại cho phụ thân. Nhưng ta nghi ngờ rằng ông vì bệnh mà đã quên mất rồi. Thế là trong một buổi triều sớm bình thường nhất, nhà họ Tần đột nhiên bị Định Quốc công tố một bản tấu, nói rằng cha ta tham ô.
117
Ta họ Tần, Tần Đáp ứng cũng họ Tần.
Trước kia lật từng trang gia phả cũng chẳng tìm ra mối quan hệ huyết thống nào. Lần này bị tố cáo, thành ra hai nhà lại cùng chịu tội.
Định Quốc Công làm việc quả là thấu đáo.
118
Khi nhận được tin, ta và Tần Thường tại nhìn nhau cười.
Ai cũng biết, chúng ta nổi tiếng là hai kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Tưởng rằng sẽ chẳng có chuyện gì, ai ngờ chuyện này như ngọn lửa hoang, cháy lan khắp nơi, lộ ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu dưới ánh mặt trời.
Trong sân nhà ta bị đào lên một rương vàng, đến nhà Tần Đáp ứng thì có tận hai rương. Nhiều quan chức cao cấp lần lượt bị vạch trần đủ loại tội tham ô. Cả khoa cử cũng dính líu.
Lần này ta và Tần Thường tại không còn cười nổi nữa.
Trời đất chứng giám! Cha ta mà cũng có thể tham ô sao? Nếu ông tham ô chắc chắn sẽ gửi cho ta chút đỉnh chứ!
119
Tần Thường tại mời ta cùng đi gặp Hoàng thượng để kêu oan.
Chúng ta quỳ trước cửa Dưỡng Tâm Điện, mặc kệ người qua kẻ lại.
Chưa kịp nhận được lệnh cho vào của Lý Quân Khắc thì đã nhận được tin cấm túc.
Khi Diêu nhi đỡ ta rời đi, Thư Lan Âm lướt qua bên cạnh. Ta nghe thấy giọng nàng vang lên sau lưng:
“Xin nhờ Chu công công chuyển lời, Thư Quý nhân gửi chút điểm tâm cho bệ hạ.”
Cho đến khi nàng vào trong điện, âm thanh vẫn còn vọng lại.
Ta hỏi Diêu nhi:
“Đầu gối của ta có hỏng không, sao lại đi chậm thế này?”
120
Ta bị cấm túc trong Vĩnh Thọ cung. Tần Thường tại bị giáng thành Tần Đáp ứng.
Thư Quý nhân được sủng ái, liên tục hầu ngủ, rồi được thăng thành Thư Tần.
Gió đổi chiều, tiếng cười nói trước cửa Vĩnh Thọ cung giờ lại tràn về nhà khác.
Nửa đêm ta gặp ác mộng, khóc mà tỉnh dậy. Diêu nhi vỗ nhẹ lưng ta, ta nắm chặt lấy tay áo nàng, toàn thân run rẩy.
Ta nói: “Diêu nhi, ta nhớ Hoàng thượng.”
Diêu nhi cũng buồn, liên tục an ủi, nói:
“Nương nương cứ an tâm, bên ngoài đang loạn lắm, người ở trong Vĩnh Thọ cung lại càng yên tĩnh.”
Nước mắt ta nhòe đi, kể cho nàng nghe về giấc mộng của ta.
“Diêu nhi, ta mơ thấy Hoàng thượng ghét bỏ ta, giao Đại Hoàng tử cho Lương phi chăm sóc.”
“Ta quỳ trước cửa Lương phi, nàng ôm Đại Hoàng tử và bảo ta cút đi.”
“Nàng nói, con gái của kẻ tội đồ không xứng chăm sóc Đại Hoàng tử.”
121
Ta nói dối với Diêu nhi.
Khả năng diễn xuất của ta chẳng được bao nhiêu. Lúc mà Diêu nhi không hay biết, ta đã vì nghiền ngẫm mấy lời này mà trằn trọc cả đêm trên giường.
Nhưng hiệu quả lại rất tốt. Ngày hôm sau, Đại Hoàng tử được đưa đến phòng ta. Bà vú nói rằng Đại Hoàng tử lâu không gặp ta, khóc lóc ầm ĩ.
Ta nhìn hài tử lưu luyến vòng tay của nhũ mẫu, trong lòng nghĩ, trong cung này quả là có nhiều người dám mở mắt nói lời dối trá.
122
Cách vài ngày, ta lại viết vài bài thơ sầu, thổ lộ nỗi nhớ nhung.
Ngồi đờ đẫn trước cành cây khô, ngắm tuyết rơi mà rơi lệ.
Thời gian như quay về năm ta 14 tuổi, cung điện lạnh lẽo, nơi góc cổng có tiểu thái giám lén mang cho ta chút than bạc.
Ta ôm tiểu hài tử, lẩm bẩm trước mặt Diêu nhi:
“Con à, cha vẫn còn nhớ đến chúng ta.”
Diêu nhi đau lòng quay lưng lau nước mắt.
Nếu Ôn Cẩn ở đây, hẳn nàng sẽ kiên nhẫn dạy ta.
“Chủ nhân, lời không thể nói rõ ràng như vậy được. Người phải nói, tuyết lớn năm nay, thoáng chốc đã sáu năm trôi qua rồi.”
123
Tin tức của ta luôn chậm trễ.
Ví như khi Thư Tần được thăng thành Thục Phi, ta mới hay nàng có thai.
Ví như khi nhà họ Tần được rửa oan, ta mới biết Tần Đáp ứng đã chuyển vào cung của Phương Phi.
Ví như, khi nhắc đến Phương Phi, Diêu nhi mới nhắc nhở ta rằng giờ nàng đã là Phương Quý phi.
Thánh chỉ giải cấm đã ban từ lâu, nhưng ta cứ trốn trong phòng. Không ai quan tâm đến hành tung của một người đã sớm mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng.
Diêu nhi khuyên ta:
“Trời lạnh, nương nương ở trong cung nghỉ ngơi đi.”
Một cung nữ mới đến khó tránh khỏi tò mò, hỏi đây là vị nương nương nào mà chiếm riêng một cung, sinh trưởng hoàng tử, nhưng chưa từng thấy Hoàng thượng ghé thăm.
Người hầu cũ liền kể:
“Ngươi không biết đâu, nửa năm trước Hiền Phi nương nương là người được Hoàng thượng yêu thương nhất.”
Cung nữ ngạc nhiên:
“Vì sao nay lại thất sủng?”
“Nghe nói nhà nàng bị vu oan tham ô, bị Hoàng thượng phạt cấm túc hai tháng, từ đó mà thất sủng.”
“Hai tháng thôi mà đã thành ra thế này sao?”
“Ngươi biết gì, gặp nhau lâu ngày mới có ba phần tình cảm, Hoàng thượng bên cạnh không thiếu người hầu hạ, xa cách lâu ngày, chẳng nhạt đi là gì.”
Diêu nhi vội bịt tai ta lại, tức giận sai người đi phạt hai kẻ lắm mồm kia. Ta khoát tay, ôm lấy lò sưởi quay về phòng.
124
Từ đầu tiên mà tiểu hoàng tử học được là “cha.”
Nó cứ lặp lại mãi, gặp ai cũng gọi “cha.”
Vĩnh Thọ cung tắt đèn sớm. Ta nằm xuống với y phục trên người, chưa kịp trôi vào giấc ngủ thì nghe tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Gió lạnh ùa vào, ta mở mắt định gọi người hầu thì…
“Tiểu Quất nhi.”
Giọng nói quen thuộc mà như xa lạ vang lên bên tai ta trước.
Trong chốc lát, mắt ta đỏ hoe, nước mắt trào ra từng chuỗi, ôm lấy chăn co người lại.
Trong bóng tối, Lý Quân Khắc quỳ một chân trên giường, cúi người tiến vào tìm ta. Cánh tay dài đưa ra, kéo ta vào lòng.
Trên người ngài mang theo hơi lạnh gió sương, tê buốt đến rợn người. Ta đấm vào ngực ngài, cắn chặt môi, nước mắt thấm ướt vạt áo trước.
“Trách ta, Tiểu Quất nhi nên trách ta.”
Lý Quân Khắc hôn lên môi ta, giọng nói đứt quãng mà dịu dàng:
“Ta biết nàng nhớ ta, hận ta, đã bỏ mặc nàng ở Vĩnh Thọ cung lâu như vậy.”
“Nhưng Tiểu Quất nhi, ta thà để nàng trách ta, cũng không muốn nàng bị cuốn vào những rắc rối, chỉ mong nàng và hài tử được an lành, không bị bận lòng bởi những việc dơ bẩn, những trò mưu tính chốn tiền triều và hậu cung không nên vấy bẩn đến nàng, đó là lựa chọn bất đắc dĩ của ta.”
Lời thì thầm không dứt, như thể ngài muốn nói hết những lời tình trong nửa năm qua cho ta nghe.
Sự chống cự dần biến thành thuận phục. Tiếng nức nở trở thành tiếng khóc nghẹn ngào. Ta rúc vào cổ ngài, cảm nhận nụ hôn của ngài rơi lên sau tai.
“Dật lang, nhưng sao chàng đến muộn vậy chứ.”
Ta khóc đến nỗi giọng cũng ngắt quãng. Lý Quân Khắc vừa thương xót, lại không nhịn được cười.
“Nàng nghĩ sao lại bảo ta không đến.”
Ngài nói:
“Đêm nào nàng cũng ngủ sớm, ngủ sâu, ta đến nàng cũng không hay biết.”
“Chỉ là nếu ta không tạo chút tiếng động, chỉ e Thanh Khê sẽ gọi bừa một thái giám nào đó là cha mất.”