Đêm hôm đó, bà vú bên cạnh tổ mẫu đến, ra lệnh ta tự sát.
Tấm lụa trắng đã quấn quanh cổ ta hết vòng này đến vòng khác.
Nếu không phải mẫu thân linh cảm được, kịp thời đến cứu, ta đã chết rồi.
Về sau, mẫu thân bất đắc dĩ đưa ta đi thật xa.
Gửi ta đến bên ngoại tổ phụ…
Những ngày tháng ấy, có thể nói là vui vẻ.
Cho đến khi, phu quân của ta qua đời.
Bà bà mẹ chồng ngoài miệng bảo ta xuất gia, nhưng lại bóng gió ám chỉ, muốn ta tuẫn táng để giữ thanh danh.
Ta không muốn.
Ta không muốn chết, cũng không muốn xuất gia.
Vậy nên, trong lúc đi Phật đường làm việc, chỉ trong bảy ngày, ta đã quyến rũ được một vị đệ tử tục gia anh tuấn.
Sau đó thì sao?
Cảnh tượng các thúc bá Tranh giành tài sản ngay khi chưa qua bảy ngày, vẫn ám ảnh trong đầu ta.
Ta không muốn cả đời bị trói buộc ở đó, cũng biết chuyện A Anh bày mưu tính kế hại ta.
Biết rằng chính nàng ta xúi giục Tạ Cửu Lang, cố ý làm loạn từ hôn ngay trước ngày thành thân.
Hại ta đến bước này.
Chỉ một bát nước hồng hoa, dễ dàng đoạt đi sinh mệnh của nàng ta.
Ta cho người nói với nàng rằng, nếu ta không lấy được Tạ Cửu Lang.
Con của nàng cũng đừng mong sống.
Thế là có lời di ngôn “phó thác cô nhi” của nàng.
Ta trở lại Thượng Kinh, trở lại “vị trí vốn dĩ” của mình.
Vì báo thù Tạ gia, ta còn tính trộn lẫn huyết thống của Tạ gia.
Đáng tiếc Tạ Cửu Lang lại quá si tình.
Si tình đến mức không còn liêm sỉ.
Vậy ta chỉ còn cách xé rách mặt nạ, đối đầu với Tạ gia một trận.
Ta, Mạnh A Tự, xưa nay vốn là kẻ thù dai, có ân phải trả, có oán tất báo.
Khi tỉnh giấc, trong lòng ta đang ôm nữ nhi, phía sau lưng là Trần Huyền Sách đang vòng tay qua ôm lấy ta.
Hắn mơ màng nói:
“Hôm nay trẫm đưa nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa, được không?”
Ta khẽ cất tiếng, mỉm cười:
“Ngự sử lại sẽ mắng bệ hạ nữa đấy.”
“Không quản.” Trần Huyền Sách vùi đầu vào cổ ta, hít sâu một hơi:
“Đám người ấy, ngày nào cũng chỉ biết mắng chửi.”
“Dù sao cũng đã bị mắng, nhiều thêm vài câu hay ít đi vài câu cũng chẳng khác gì nhau.”
Ta bật cười.
“Trần Huyền Sách, bệ hạ rốt cuộc là từ khi nào thích thần thiếp?”
“Lần đầu gặp mặt.”
“Động lòng ở Phật tự?” Ta định trêu ghẹo hắn vài câu.
Hắn lại đáp: “Không phải.”
Ta thoáng ngẩn người: “Không phải? Vậy là lúc nào?”
“Tự mình nghĩ đi.”
Ta làm nũng, đưa tay ra sau sờ nhẹ gương mặt hắn: “Thần thiếp nghĩ không ra, nói thiếp nghe đi mà…”
Hắn siết vòng tay càng chặt hơn.
“Vậy thì trẫm nói cho nàng, ở phía sau núi thư viện, có một cô nương nhỏ, vì bắt không được cá mà tức giận lấy gậy đập nước…”
“Toàn thân ướt sũng, nàng liền cởi áo ngoài, xắn ống quần, để trần bả vai mà xuống nước bắt cá.”
Ta lập tức xấu hổ.
Đó là khi ta vừa bị từ hôn, đang trong cơn điên loạn.
Không ngoa mà nói, chó đi ngang qua cũng phải bị ta đá hai cái.
“Khi ấy, trẫm đã nghĩ, thật là một cô nương thú vị.”
“Không phải của trẫm, thật đáng tiếc biết bao.”
“Về sau, khi nàng chủ động quyến rũ trẫm ở Phật tự, trẫm liền nghĩ, mỹ nhân đã vào lòng, trẫm đây phải bước vào hồng trần rồi.”
End