Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CŨ ÉP TA LÀM CHÍNH THÊ Chương 3 VỊ HÔN PHU CŨ ÉP TA LÀM CHÍNH THÊ

Chương 3 VỊ HÔN PHU CŨ ÉP TA LÀM CHÍNH THÊ

4:53 chiều – 21/12/2024

Hắn hạ thấp thái độ, hẳn là vì từng hiểu lầm ta, nghĩ phải bù đắp cho ta.

Thậm chí còn ngỏ ý nhường vị trí bên gối của mình.

Ta dứt khoát từ chối: “Không Cần.”

“Ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn.”

Từ sau đó, ta không còn gặp Tạ Cửu Lang nữa, tránh để hắn lại phát điên.

Hắn bởi nhìn thấu chân tướng của thê tử quá cố.

Liền đối với mấy đứa con cũng chẳng còn để tâm.

Hắn còn đem bọn trẻ ném đến chỗ ta.

Ta chỉ im lặng.

Chẳng lẽ hắn muốn ta hành hạ bọn trẻ để trút giận?

Ta đối đãi với bọn trẻ, cũng xem như dịu dàng.

Nhưng mà, nói sao nhỉ, không hổ là con của một nữ hiệp dạy dỗ.

Trưởng tử của Tạ Cửu Lang, vừa đến đã nước mắt lưng tròng, lời lẽ đầy tình cảm:

“Cha rõ ràng từng nói cả đời này chỉ lấy mẫu thân làm thê tử.”

“Vị di nương này lại là ai? Sao chưa từng thấy nàng dâng hương trước bài vị của mẫu thân?”

Ta khẽ mỉm cười.

Đứa trẻ này đã bảy tám tuổi, cũng biết ta là mẫu thân mới của nó.

Nhìn ánh mắt khiêu khích của nó, ta liền hiểu, đứa trẻ này đã bị dạy hỏng rồi.

Ta lập tức sai người treo nó lên.

Hễ nó nói ra một sai phạm, ta quất một roi.

Cứng rắn đánh đủ hai mươi roi, sau đó gọi Tạ Cửu Lang đến đón.

Tạ Cửu Lang thấy đứa trẻ đầy máu, lập tức không chịu nổi:

“Nàng sao lại làm thế ?”

“Con ta còn nhỏ.”

Ta chẳng buồn nhìn hắn:

” Mạnh gia ta dạy con vốn là như vậy.”

“Nếu thấy ta độc ác, ngươi tự mình dạy đi.”

Tạ Cửu Lang giận đến tím mặt, vội ôm lấy đứa trẻ rồi bỏ đi.

Hai đứa nhỏ còn lại cũng khóc lóc chạy theo.

Nha hoàn bên cạnh đều kinh ngạc: “Phu nhân, sao phải bận lòng giúp họ làm gì?”

Ta chỉ thở dài: “Dẫu sao cũng làm mẫu thân rồi, không nỡ nhẫn tâm.”

Mẫu thân chúng vốn chẳng phải xuất thân danh gia, thân phận đã khó xử.

Nếu mất đi sự yêu thương, che chở của phụ thân.

Ba đứa trẻ này, ở Tạ phủ sẽ sống vô cùng khổ sở.

Huống hồ, đã có người xúi giục chúng đến khiêu khích ta.

Dẫu ta chẳng muốn làm chủ mẫu tốt đẹp gì, nhưng đã nhắm vào ta, ta cũng thuận thế tra xét.

Kết quả, lại tra ra thiếp thất đang mang thai bên cạnh Tạ Cửu Lang.

Nàng ta trước đây từng giả vờ sảy thai, hãm hại ta.

Tạ Cửu Lang còn từng đến trách mắng ta.

Để giải quyết phiền phức một lần cho xong.

Ta liền hạ độc Tạ Cửu Lang.

Hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.

Một đám thiếp thất trong phòng khóc lóc thảm thiết.

Ta chỉ nói thẳng:

“Người nào còn dám toan tính đến ta, lần sau ta sẽ hạ độc cho chết luôn.”

“Cùng nhau thủ tiết, dù sao ta cũng từng làm quả phụ rồi.”

Các thiếp thất nghe vậy, đều sợ đến nỗi lặng như tờ.

Ta lại tranh thủ trước khi Tạ Cửu Lang tỉnh dậy, đem thiếp thất đang mang thai gửi đến trang viên.

“Nếu không muốn đứa trẻ này sinh ra khắc phụ thân , thì ngoan ngoãn nghe lời.”

7

Các thiếp thất hoàn toàn an phận.

Nhưng ngày tháng của ta lại càng thêm sóng gió.

Người mà ta “mượn giống” năm xưa, lại xuất hiện trước mặt ta.

Hóa ra hắn là hoàng trưởng tử mà bệ hạ gửi nuôi ở Phật tự.

Khi xưa ta chơi chán rồi liền đá hắn đi.

Cứ tưởng đời này sẽ không còn gặp lại.

Trong yến tiệc ở cung, ánh mắt hắn cứ liếc nhìn ta.

Sau đó, hắn còn đuổi theo ta khắp nơi, chặn đường ta.

Thậm chí lấy ra vật dụng tuỳ thân của ta.

Cố ép ta thừa nhận đoạn tình cảm năm xưa với hắn, còn nhận đứa con gái của ta là của hắn.

Ta nổi giận.

“Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”

Ta hẹn gặp hắn thẳng tại cung của hoàng hậu, dì ta.

“Chuyện cũ đã qua, thì cứ để nó qua đi.”

“Hà tất phải dây dưa mãi không buông?”

Hắn cầm chuỗi tràng hạt, ngồi trên ghế cao:

“Bản vương không định để con gái của mình gọi kẻ khác là phụ thân.”

“Cho nên, Mạnh Tự, nàng nhất định phải gả cho bản vương.”

“Để đứa trẻ này danh chính ngôn thuận mang họ của ta.”

Làm sao có thể.

Ta đây đã tái giá lần hai rồi.

Một mình nuôi con, làm sao có thể gả cho hắn.

Huống hồ, hắn vẫn là một kẻ nửa hòa thượng.

Ánh mắt của hắn lại vô cùng kiên định.

“Nếu ngài có bản lĩnh, cứ việc làm.”

Làm một Hoàng tử phi, hay một Mạnh phi.

Cuộc sống ấy hẳn cũng không tệ.

Nhất là, hắn lại là phụ thân ruột của đứa trẻ.

Ta cũng chẳng cần lúc nào cũng phải đề phòng.

Tạ gia lại chẳng cho ta dự yến tiệc hay gì khác, ta đã ở đó chán ngán lắm rồi.

Ta chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ hắn thật sự làm được.

Tạ Cửu Lang lâm trọng bệnh.

Các đại phu đến xem đều nói nên chuẩn bị hậu sự.

Quốc sư sau khi xuất quan, liền phán rằng mệnh cách của ta quá quý.

Nếu không tách khỏi Tạ Cửu Lang, e rằng hắn không giữ được tính mạng.

Tạ gia nắm được cái cớ này, lập tức vội vàng xin chỉ.

Họ vốn từ lâu đã không muốn giữ ta làm phụ nhân của Tạ gia.

Chân trước vừa hòa ly, chân sau quốc sư lại phán rằng mệnh cách của ta vô cùng phù hợp với đại hoàng tử.

Phán rằng nếu ta cùng đại hoàng tử thành thân, có thể áp chế được Phật khí trên người hắn, là mệnh các vô cùng tốt.

Nếu thành hôn, đại hoàng tử không cần tiếp tục ở trong Phật tự nữa.

Lời hoang đường là vậy, thế mà bệ hạ lại chấp thuận.

Ngài hạ chỉ tứ hôn, gả ta cho đại hoàng tử làm chính phi.

Trong các gia tộc lớn, ai cũng biết sinh mẫu của đại hoàng tử là người mà bệ hạ yêu thương nhất.

Năm xưa, bệ hạ nhiều lần muốn lập đại hoàng tử làm thái tử.

Nhưng đại hoàng tử liên tiếp đổ bệnh không dậy nổi.

Quốc sư phải xuống núi, đem đại hoàng tử vào Phật tự, hắn mới dần hồi phục.

Chỉ vì mệnh cách của đại hoàng tử đặc biệt, xung khắc với ngôi vị hoàng đế.

Nếu ở bên ta, đại hoàng tử sẽ không còn bị mệnh cách trói buộc.

Vậy thì hắn chẳng phải sẽ trở thành thái tử.

Mà ta, sẽ trở thành thái tử phi.

8

Ta không trở thành thái tử phi.

Bởi vì ta trực tiếp thăng lên làm hoàng hậu.

Vì hoàng đế băng hà.

Trước khi ra đi, để lại thánh chỉ lập đại hoàng tử kế vị.

Thế là, ta cũng thuận thế thăng chức.

 Dì ta làm Hoàng hậu xưa nay không có con, sớm đã chuẩn bị tinh thần cho những ngày tháng khó khăn sau khi tân đế lên ngôi.

Không ngờ, tân hoàng hậu lại chính là ta.

Từ ngày ta trở thành phi của đại hoàng tử, dì đã không giấu được nụ cười mãn nguyện.

Đến khi ta được lập làm hoàng hậu, bà lại càng thêm phấn khởi, chuẩn bị sẵn sàng để xử lý các kẻ thù cũ.

Còn Tạ gia thì vội vã đuổi Tạ Cửu Lang ra khỏi hoàng thành.

Chỉ sợ bệ hạ một ngày nào đó nhớ tới hắn, liền mang hắn ra xử tử.

Mà ta, với thân phận người ba lần tái giá được lập làm hoàng hậu, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng.

Trên  triều đình thì gây chuyện tuyển tú nữ, náo loạn vì không có đích trưởng tử.

Ai nấy đều dòm ngó vị trí của ta.

Nhưng mỗi lần Trần Huyền Sách muốn nạp phi, các vị tú nữ vừa đến gần.

Liền ngất xỉu tại chỗ.

Quốc sư phán rằng, Trần Huyền Sách trời sinh không thể gần gũi nữ sắc.

Nếu không phải ta biết rõ quốc sư cùng Trần Huyền Sách có mưu đồ với nhau, ta đã thật sự tin rồi.

Tân phu quân của ta, Trần Huyền Sách lại càng hành hạ ta.

Ta hối hận vô cùng.

Vì sao lại tự chuốc khổ như vậy?

Trong cơn ngái ngủ, ta nhớ lại biết bao nhiêu chuyện cũ.

Năm đó khi ta bị Tạ Cửu Lang từ hôn.

Tổ mẫu nhất quyết bắt ta xuống tóc xuất gia.

Mẫu thân không chịu.