Vào tháng thứ hai sau khi nhập phủ, Tạ Dục Vãn đã mang thai.
Đông Cung tràn ngập niềm vui, Hoàng thượng cũng mở yến tiệc trong cung để chúc mừng nàng ta.
Ta, với tư cách là Trắc phi, cũng được hưởng chút phúc, cùng Tiêu Dung Diễn tiến cung dự tiệc.
Tại yến tiệc, ta gặp lại biểu ca của nguyên chủ, Dung Từ.
Nhân lúc không ai chú ý, hắn lén đưa cho ta một tờ giấy, hẹn gặp tại Ngự hoa viên.
Ta kiếm cớ rời khỏi yến tiệc để ra ngoài.
Dung Từ gặp ta thì vô cùng xúc động, nắm lấy tay ta, ân cần hỏi han:
“Khê nhi, muội yên tâm, đợi khi đại sự thành, ta nhất định sẽ đưa muội về nhà.”
Trong lúc nghe Dung Từ lẩm bẩm, ta mới hiểu rõ, vì sao nguyên chủ dù thà chết chứ không chịu khuất phục, lại phải lên kiệu hoa. Hóa ra tất cả là vì người biểu ca này.
Kiểu kịch bản này, ta là người hiện đại đã đọc qua vô số lần, vừa nghe đã hiểu ngay.
Dung Từ đưa cho ta một gói thuốc độc, chỉ cần trộn vào thức ăn của Tiêu Dung Diễn, hắn sẽ chết không nghi ngờ gì.
Ta trong lòng cười khẩy, nhưng bên ngoài vẫn cung kính nhận lấy.
Chờ khi Dung Từ rời đi, ta liền ném thẳng vào hồ nước bên cạnh.
Một hồ cá chép quý giá chết sạch.
Ta vừa quay người thì thấy Tiêu Dung Diễn đang đứng không xa.
Ta chẳng buồn để ý đến hắn, chẳng ai là người tốt cả, cứ để họ muốn làm gì thì làm, ta chỉ muốn bỏ trốn mà thôi.
Phải nói rằng, tối nay cũng là một cơ hội tốt.
Trong yến tiệc cung đình, Tiêu Dung Diễn tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nâng chén cùng các quan khách, cười nói như thường. Bên cạnh, Tạ Dục Vãn với vẻ ngượng ngùng rót rượu cho hắn, rồi dùng khăn thơm lau mồ hôi, sau đó lại lau miệng cho hắn.
Eo ui..! Cũng chẳng sợ dơ à?
Khăn vừa lau mồ hôi rồi lại lau miệng!
Toàn mùi mồ hôi!
Thật là không biết giữ vệ sinh!
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Khi trở về cung, ta theo Tạ Dục Vãn dìu Tiêu Dung Diễn, người đã say khướt, về Hoa Thanh viện.
Sau khi rời khỏi phòng, ta lại nằm nấp ngoài cửa một lúc, nghe thấy từ trong phòng vang lên những âm thanh khó nói, lúc này mới vén váy chạy về phía góc tường.
Những ngày này, để tiện cho việc trốn thoát, ta ngày nào cũng nhét một xấp ngân phiếu vào ngực, làm ngực ta căng phồng lên, trông như lớn thêm một cỡ!
Trong phòng, tiếng động vẫn tiếp tục, Tiêu Dung Diễn giờ này bận rộn không thể để ý đến ta, ta liền lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn ném lên đầu tường, rồi kéo dây và leo lên tường.
Khó khăn lắm mới leo lên được, vừa quay đầu lại ta đã thấy Tiêu Dung Diễn với vẻ mặt lạnh lùng đứng ngay dưới tường, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.
“Ngươi… ngươi sao lại ở đây…”
Rõ ràng trong phòng âm thanh còn rất to mà…
Vậy đó là ai?
Chết rồi!
Ta đã phát hiện ra bí mật đáng chết nào đó của hoàng gia rồi!
Sao số ta lại xui xẻo thế này!
Tiêu Dung Diễn chắc chắn sẽ giết ta mất, ta cắn răng, nắm chặt dây thừng rồi lật người nhảy khỏi tường, dùng hết sức lực chạy như bay bên ngoài tường cung.
Ta cảm nhận được tiếng gió rít bên tai!
Không hổ danh là ta, thiên tài chạy nước rút 100 mét!
Chạy được một đoạn thì ta đuối sức, ngồi phịch xuống đất, thở dốc.
Tiêu Dung Diễn chẳng chút đỏ mặt, thở không hổn hển, đã đứng trước mặt ta.
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống, từ lúc rơi nước mắt cho đến lúc òa khóc!
“Hu hu hu, thả ta đi đi, ta không biết gì cả, cũng sẽ không nói ra, xin ngươi đấy!
Ta biết ngươi không thích ta, ngươi giữ ta ở Đông Cung chỉ tổ phí lương thực, ngươi cứ về với Tạ Dục Vãn…”
Khoan đã, ta vội lấy tay bịt miệng, tròn mắt nhìn Tiêu Dung Diễn đầy nước mắt.
Hắn ngồi xuống, nhìn ta một lúc lâu, rồi đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, mùi hương trầm ấm trên người hắn tràn ngập khứu giác của ta.
Ta ngỡ ngàng!
“Khê nhi, nàng trở về rồi?”
Cái gì thế này?
Rõ ràng ta đang muốn bỏ trốn mà!
Giọng Tiêu Dung Diễn dường như có chút run rẩy, hắn còn tự xưng với ta?
Trong ký ức của nguyên chủ đâu có Tiêu Dung Diễn!
Sao hắn lại có vẻ tình sâu nghĩa nặng như vậy?
“Quy củ trong Đông Cung nhiều quá, ta không phải danh môn khuê tú, ta không chịu nổi, ngươi nên tìm một người khác phù hợp hơn đi!”
Ta cố gắng lay động lòng hắn bằng tình cảm, dùng lý lẽ để thuyết phục!
Nhưng Tiêu Dung Diễn ôm ta thật lâu mà không nói lời nào, trong đêm tối, lá cây xào xạc, khung cảnh này thật quá đỗi kỳ lạ.
Tất nhiên là ta không thể trốn thoát, Tiêu Dung Diễn bế ta trở lại Quan Thư viện, rồi ngồi bên giường ta suốt cả đêm.
Ta thì nằm im như xác chết, còn hắn ngồi thẳng lưng như cây cột!
Nhìn như thể đang canh giữ linh cữu!
Ta sợ đến mức tưởng hắn sẽ đột nhiên quỳ xuống cúi đầu rồi bắt đầu thắp hương!
Tiêu Dung Diễn ngày càng thường xuyên đến Quan Thư viện.
Ban ngày, khi ta đang luyện tập leo tường, hắn lại thảnh thơi đến, cầm chén trà, hứng thú chỉ dạy cho ta vài chiêu, khác hẳn với vẻ lạnh lùng trước kia.
“Ngươi đặt chân quá yếu, dễ bị ngã đấy.”
“Ngươi có thể treo một sợi dây trên tường, bám vào dây sẽ tiết kiệm được nhiều sức lực.”
“Haha, lúc ngươi đạp ghế ra trông chẳng khác nào đang treo cổ.”
Ta không thể chịu nổi nữa, đá văng cái ghế rồi ngồi phịch xuống trước mặt Tiêu Dung Diễn.
“Thái tử nhàn rỗi đến mức phải đến đây dạy ta bỏ trốn à?”
Tiêu Dung Diễn cười cưng chiều:
“Dạy ngươi thì sao, ngươi có chạy cũng không thoát.”
Vân Đóa mang ra một đĩa điểm tâm, ta lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến, chẳng có ý định chừa lại cho Tiêu Dung Diễn chút nào.
Hắn chỉ nhấp trà, nhìn ta với nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Nụ cười thật đẹp, tiếc là hắn lại là kẻ tệ bạc!
Tiêu Dung Diễn không chỉ đến thường xuyên, mà còn thỉnh thoảng mang theo một số đồ chơi hay đồ ăn ngon, (t là b/ơ đây) đến rồi lại ngồi trong viện uống trà, nói vài câu với ta, ngày nào cũng dành chút thời gian ở đây.
Dần dà, Tạ Dục Vãn bắt đầu tìm đến.
Nàng không còn giữ vẻ ôn hòa như thường ngày, mà trông như muốn xé xác ta, ánh mắt đầy hận thù, bụng nàng đã nhô lên đôi chút, một tay luôn đặt lên lưng.
“Con tiện nhân này, ngày nào cũng bám lấy Thái tử, khiến Thái tử bỏ mặc ta, ngươi muốn chết à!”
Khi đó, ta đang ngồi trên cành cây gặm trái cây, vài thị vệ liền kéo chân ta, ta không đề phòng, liền bị kéo ngã xuống đất, đầu va mạnh vào đất và ngất đi ngay lập tức.
Những chuyện xảy ra sau đó ta không biết nữa.
Khi tỉnh lại, ta thấy Tiêu Dung Diễn ngồi bên giường, vẻ mặt buồn bã như thể vừa mất thê tử.
Thấy ta tỉnh, hắn rất xúc động, ôm chặt ta mãi không buông, miệng còn lẩm bẩm nói, không để ai làm tổn thương ta nữa.
Sau này ta mới biết, hắn đã cấm túc Thái tử phi.
Từ đó trở đi, ta luôn nghĩ đến một vấn đề: Tiêu Dung Diễn có phải thích ta không?
Những ngày dưỡng bệnh tại Quan Thư viện trở thành khoảng thời gian nhàm chán nhất kể từ khi ta xuyên không đến đây.
Ta bắt đầu nhớ đến TV, điện thoại, đồ ăn vặt, và cả đồ nướng nữa.