Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Vân Uyển Chương 3: Vân Uyển

Chương 3: Vân Uyển

8:41 chiều – 05/07/2024

Ngài ấy hơi nhướng mày: “Tiệm thêu Vân La… từng là tiệm thêu hàng đầu ở kinh thành.”

Thoáng chốc ngài như nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói, “Ta có một việc muốn nhờ.”

“Vương gia là ân nhân của Vân Uyển, ta đương nhiên sẽ tận lực.”

Cửu Vương nhìn túi thơm một lúc lâu, chậm rãi nói: “Hai tháng nữa là sinh nhật Hoàng thượng, ta đang lo không biết tặng gì, vàng bạc châu báu đã quá tầm thường. Hay là Vân cô nương thêu giúp ta một bức tranh Song Long Hí Châu nhé.”

“Vâng, Vân Uyển nhất định sẽ không phụ lòng vương gia.”

Từ khi nhận lời việc này, ta đã suốt một tháng không ra khỏi phòng, ngày đêm mê mải thêu thùa.

Dùng xong cơm trưa, Cửu Vương cùng Linh Lung đến thăm.

“Vảy rồng từ mỗi góc nhìn đều có màu sắc khác nhau, tay nghề của Vân Uyển thật tuyệt vời.” Linh Lung thật lòng khen ngợi.

“Đó là do vương gia đặc biệt lệnh người tìm sợi chỉ vàng và bạc, góc chiếu của ánh sáng khác nhau, màu sắc của vảy rồng cũng thay đổi.”

Linh Lung khoác tay ta, mỉm cười nói: “Vân Uyển, tối nay dân chúng trong thành tổ chức lễ hội đèn hoa mừng sinh nhật Hoàng thượng sớm, vương gia mời chúng ta cùng đi dạo.”

Ta đón nhận ánh mắt của Cửu Vương, gật đầu đồng ý.

Trong thành đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt vô cùng, đèn hoa lung linh làm hoa mắt.

Người trên phố rất đông, Linh Lung dẫn Xuân Huy đi xem tạp kỹ, chúng ta không biết từ lúc nào đã bị dòng người tách ra.

Thấy người càng ngày càng đông, ta và vương gia phải lách vào một con hẻm nhỏ ít người.

“Ngày đó cũng trong con hẻm nhỏ này, ta tìm thấy nàng như là một con nai bị thương. Giờ nhìn lại, nàng đã đầy đặn hơn nhiều.” Cặp mắt như mực của Cửu Vương nhìn ta.

Ta xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải ngày đó vương gia cứu giúp, ta e rằng đã trở thành bộ xương trắng.”

Ngài dùng ngón tay nâng cằm ta lên, bốn mắt giao nhau, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, một cái chớp mắt, trong hồ liền gợn sóng: “Vân Uyển không cần khách sáo, đây không phải Vương phủ, càng không phải hoàng cung, gọi ta là Cửu ca được không?”

Ta như bị mê hoặc, khẽ khàng gọi: “Cửu ca.”

Đúng lúc đó, pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, tiếng reo hò vang lên. Một chiếc đèn trời khổng lồ từ từ bay lên, dòng người ùa vào con hẻm nhỏ, ta theo phản xạ nắm chặt vạt áo vương gia, nhưng ngài lại nắm lấy tay ta, mười ngón đan xen.

Chúng ta bị đẩy về hướng đèn trời, người ngày càng đông, tay bị buộc phải buông ra. Ta gọi một tiếng: “Cửu ca.” nhưng vương gia dường như không nghe thấy, ta cố gắng chen lên, nhưng vô ích. Bóng dáng ngài càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy nữa.

Lúc này, chiếc đèn trời trên không trung bốc cháy, những mảnh giấy mang theo lửa bay tứ phía. Đám đông chạy tán loạn, tiếng kêu cứu, tiếng khóc, tiếng la hét vang lên bên tai.

Chân ta như bị vấp vào thứ gì đó, cơ thể bị nỗi sợ hãi bao trùm, sắp ngã xuống thì một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy ta.

“Vân nhi, nàng không sao chứ?”

“Cửu ca.” Ta nhào vào vòng tay ngài.

Quan phủ điều động binh lính, sơ tán đám đông.

“Vương gia, Vân nhi, vừa rồi ta lo cho các người quá, đều không sao…” Linh Lung tìm thấy chúng ta, chưa kịp nói hết câu, thấy chúng ta nắm chặt tay nhau, biểu cảm thay đổi trong khoảnh khắc, không nói thêm gì nữa.

Lúc này ta mới nhận ra, vừa rồi ngài vì vượt qua đám đông để tìm ta mà tay bị thương.

“Cửu ca, tay của ngài.”

“Không sao.”

Trên đường về phủ, ngài nắm chặt tay ta.

Mấy ngày nay, ta đều nhốt mình trong phòng, hoàn thành bức tranh Song Long Hí Châu.

Linh Lung đến thăm ta ít hơn, ta đoán rằng chắc chắn do lễ hội đèn hoa hôm đó, nàng ấy đã sinh ra khoảng cách với ta. [Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó]

Ta cũng không tìm được cơ hội để giải thích với nàng ấy.

Ngược lại, Cửu Vương thỉnh thoảng đến thăm ta, luôn mang theo một số bánh ngọt ngon.

Ta từ chối, nói rằng cầm kim thêu không tiện.

Ngài liền tự tay đút đến bên miệng ta, sự thân thiết này làm tim ta đập loạn nhịp.

Nhanh chóng kìm lại nhịp tim, nhắc nhở bản thân không được mơ tưởng. Ngài có ơn với ta, điều duy nhất ta có thể làm là thêu đẹp bức tranh này.

Ngày hoàn thành tác phẩm thêu, Cửu Vương vỗ tay khen ngợi: “Theo ta biết, Hoàng thượng nhất định sẽ thích. Ta sẽ cho người đi lồng khung, tại yến tiệc trong cung Vân nhi hãy thay ta dâng tặng.”

Ta chỉ vào mình: “Ta? Có thích hợp không?”

“Có gì không thích hợp? Để họ thấy, trong phủ ta có một xảo công tài giỏi.”

Ngày yến tiệc trong cung, ta mặc váy lụa màu hồng theo Cửu Vương vào cung.

Thẩm Thế Chi và Vân Bình Đình nhìn thấy ta, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt họ, cảm giác đau nhói nơi tim, cơn đau này không dễ thấy nhưng lan tỏa khắp người.

Khi sắp vào chỗ ngồi, một lực kéo ta vào sảnh bên cạnh.

“Vân Uyển, cầm lệnh bài của ta, mau mau ra khỏi cung.” Thẩm Thế Chi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng phẳng của ta.

Ta lạnh lùng nói: “Hài tử đã không còn. Thẩm Thế Chi, chàng có đau lòng không?”

“Ta… Vân Uyển, mau rời khỏi đây, sau này ta sẽ giải thích.”

Ta hất tay ông ta đang quấn quanh cánh tay mình: “Không cần ngươi quản!”

“Vân Uyển, Cửu Vương không đáng tin!”

Ta nhìn chàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo khác thường: “Vậy ngươi đáng tin không?”

Chàng ta sững người lại, đứng im tại chỗ, ta đẩy cửa bước ra ngoài.

Ta trở lại phía sau Cửu Vương như không có chuyện gì xảy ra, ngài khẽ hỏi: “Vừa rồi đi đâu vậy?”

“Không có gì, vườn quá lớn, đi lạc thôi.”

“Chút nữa là đến lượt nàng dâng lễ.”

Trong yến tiệc, hoàng thân quốc thích lần lượt dâng lễ chúc mừng. Lúc này Cửu Vương nâng ly: “Hoàng thượng, truyền nhân của tiệm thêu Vân La muốn dâng lễ trước điện.”

Ta cung kính bước vào điện, hành đại lễ quỳ lạy, hai cung nữ từ từ kéo bức tranh thêu ra. Hai con rồng sống động như thật, trong điện vàng rực rỡ, trông như rồng bay lượn.