Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG Chương 9 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

Chương 9 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

2:17 sáng – 21/08/2024

14

Tạ Dụ thật sự là một người rất tài giỏi.

Mùa xuân năm thứ ba, chàng đỗ Trạng nguyên, bỗng chốc trở thành người được mọi người trong kinh thành ca tụng như Văn Khúc tinh giáng trần.

Khi thánh chỉ từ hoàng cung truyền đến, ta vẫn còn mơ màng, luôn véo vào đùi mình để chắc rằng mình không phải đang mơ, mọi người trong quán rượu trêu chọc.

“Ta nói này, Diểu cô nương, đừng véo nữa, trạng nguyên của nhà cô mà thấy cô véo như thế sẽ xót lắm đấy, tên đứng đầu bảng kia chính xác là Tạ Dụ nhà cô.”

Nhờ vào chuyện Tạ Dụ đỗ Trạng nguyên, việc buôn bán của quán rượu ta cũng bỗng nhiên phất lên, ta liền ngay trong đêm nhờ người làm một bảng hiệu lớn cho tầng hai của quán.

“Trạng Nguyên Lâu.”

Vì sự kiện mừng Tạ Dụ đỗ Trạng nguyên, ta cũng đóng cửa quán rượu để ra phố hòa vào không khí náo nhiệt, người người chen chúc, trên phố hầu hết mọi người đều biết Tạ Dụ, gọi tên chàng, đột nhiên, chàng và ta đối mặt với nhau.

Chàng nở nụ cười với ta, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui vẻ.

Ta cũng mỉm cười với chàng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buồn.

Không phải là ta không vui vì Tạ Dụ đỗ Trạng nguyên, chỉ là sau khi đỗ Trạng nguyên, làm quan, có lẽ sau này sẽ ít gặp nhau hơn.

Con người thường như vậy, dù nói mình rộng lượng đến đâu, vẫn luôn có chút ích kỷ.

Chàng phải mấy ngày sau mới trở về, dường như sau khi hoàn thành công việc thì vội vã quay lại, trên người vẫn mặc chiếc áo bào đỏ thắm, chàng gõ cửa phòng ta, ta vẫn còn mơ màng, chàng đứng ở cửa, trên tay ôm một rương vàng, dù là ban đêm, ta vẫn có thể thấy ánh vàng lấp lánh.

Ta tỉnh táo lại, có chút khó hiểu.

“Tất cả đưa nàng giữ.” Ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt Tạ Dụ nghiêm túc. “Hôm đó ở Vương phủ, nàng hỏi ta, nàng có xứng đáng được trân trọng hay không.”

Ta thở hắt ra, Tạ Dụ có chút căng thẳng.

“Nàng xứng đáng được trân trọng.”

Tạ Dụ nói: “Nàng là ánh trăng của ta.”

Chàng lại lúng túng, có vẻ ngượng ngùng, chàng không biết nói những lời ngọt ngào, chỉ cố chấp nói: “Ta thích nàng, nếu nàng chịu lấy ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

“Nàng không muốn, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng, rồi chờ đến khi nàng đồng ý.”

Sự chân thành trong mắt Tạ Dụ gần như nhấn chìm ta, không hiểu sao, ta lại muốn khóc, mũi cay xè.

Tạ Dụ ôm rương vàng. “Sau khi thành thân, bổng lộc của ta cũng thuộc về nàng, nếu ta làm điều gì khiến nàng không thích, nàng cứ mang theo tất cả tài sản mà đi, đuổi ta ra ngoài, để ta ngủ ngoài đường, làm kẻ ăn xin.”

Ta không nhịn được mà bật cười, mặt chàng ngay lập tức đỏ bừng. Tên ngốc này.

Ngày Hách Liên Quyết trở về, lại trùng với ngày ta đại hôn.

Khi đó, các cô nương trên phố đang chải đầu cho ta, chàng đột nhiên nhảy qua cửa sổ.

Ba năm không gặp, chàng đã thay đổi nhiều, dáng vẻ phong trần, da cũng đen đi nhiều, trông vô cùng lếch thếch.

Ta mặc y phục tân nương, ngơ ngác nhìn chàng, những người xung quanh cũng biết điều mà lui ra ngoài.

“Sao nàng không đợi ta?” chàng mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Nghe vậy, ta khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Vương gia trở về kinh thành, có nhận thấy kinh thành có gì thay đổi không?”

Chàng ngẩn người, cười khổ một tiếng. 

“Tự nhiên là có thay đổi. Nên con người cũng sẽ thay đổi.”

Mắt chàng hơi đỏ, ta cúi đầu không nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của chàng, nhưng không nhìn thấy, thì vẫn có thể nghe thấy, giọng chàng đầy sự thấp hèn và cầu xin.

“Nàng đừng lấy người khác được không, ta có thể giải thích với nàng, chúng ta hãy sống tốt cùng nhau, được không? Ta sẽ không có người phụ nữ nào khác, ta chỉ thích mình nàng thôi.”

Chàng tiến lại gần ta. “Ta có thể giải thích mà, hoặc nếu nàng thấy ta làm gì không đúng, bây giờ ta có thể thay đổi, chúng ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.”

Ta chỉ thấy điều này thật nực cười, chàng nói thích ta, nhưng ta chưa từng cảm nhận được tình yêu từ chàng.

Ta mỉm cười với chàng.

 “Vương gia nói gì vậy, vương gia trong lòng đã có người, cần gì phải đùa giỡn với thiếp, giờ đây thiếp cũng đã có người trong lòng, sắp thành thân rồi, vương gia như thế này chẳng phải làm khó người khác sao?”

Chàng sững sờ. “Nàng thích hắn sao?”

Ta cẩn thận kẻ lại lông mày, rồi nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Chàng cười khổ một tiếng, rồi hỏi ta.

“Trong những ngày ở Vương phủ, nàng có từng thích ta không?”

Ta cúi đầu, trước mắt là một màu đỏ thắm, hôm nay là ngày ta đại hôn, rồi từ từ ngước lên nhìn vào mắt chàng.

“Vương gia có biết, khi còn nhỏ thiếp không có nhiều sở thích, nhưng cờ vây, có lẽ là thứ thiếp thích nhất.”

Hách Liên Quyết ngẩn người, ta đứng dậy bước ra ngoài.

“Giờ lành sắp đến rồi, Vương gia mau trở về đi, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ta không muốn không vui.”

“Chúc Vương gia đừng quá bận tâm về quá khứ, sống thật hạnh phúc như ý nguyện.”

15

Khi nghe tin về Hách Liên Quyết, chính Lục Chiêu Tuyết đã mang đến cho ta.

“Hách Liên Quyết luôn yêu thương muội.”

Lục Chiêu Tuyết vừa tìm đến ta đã nói câu đầu tiên như thế. Lúc này, ta không thể gọi nàng là tỷ tỷ nữa.

Ta chỉ cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng “Hoàng hậu nương nương.”

Lục Chiêu Tuyết nhìn ta. “Hách Liên Quyết đã trúng độc, có lẽ… không qua khỏi tháng Ba năm nay. Muội không định đi thăm chàng sao?”

Khi nghe thấy tên của Hách Liên Quyết, ta ngẩn ngơ một lúc lâu, hình ảnh của người nam nhân ấy hiện lên trong tâm trí. 

Thành thật mà nói, chàng đối xử với ta không tệ, thậm chí còn ưu ái ta vì ta có nét giống với tỷ tỷ. “Ta và Vương gia đã hòa ly, chuyện của chàng, cũng đã không còn liên quan gì đến ta.”

Truyện đăng tại truyennhabo.net

Lục Chiêu Tuyết nói ta là một người cứng lòng, nàng nhìn ta, nhưng lại mỉm cười. “Như vậy cũng tốt, không động tình thì không bị tổn thương.”

Cuối cùng ta vẫn không đi gặp chàng, chỉ nói: “Nhất dạ phu thê bách nhật ân, ta đương nhiên mong chàng khỏe mạnh, nhưng ta đã là người có trượng phu, đi gặp chàng đã không còn thích hợp nữa.”

“Ngày trước khi chàng trúng độc rồi mắc bệnh dịch, muội đã ngày đêm chăm sóc chàng không hề chợp mắt, chẳng lẽ muội thực sự không động lòng?”

“Trước khi đại hôn với Vương gia, ta chưa từng gặp chàng, sau khi thành hôn cũng ít khi qua lại, làm sao có thể động lòng?” Ta nhìn Lục Chiêu Tuyết.

“Nương nương, ta sẽ không đi gặp chàng, điều đó không hợp lễ nghi.”

Còn về việc chăm sóc Hách Liên Quyết, chỉ có ta biết, ta không phải vì chàng mà làm.

Ta từ nhỏ đã lớn lên trong hậu viện của Thừa tướng phủ, thường xuyên bị người khác lãng quên, có những lúc ăn mặc đều phải dựa vào sự giúp đỡ từ bên ngoài, Lục Chiêu Tuyết đối xử với ta rất tốt, thường dẫn ta ra ngoài chơi.

Lần đầu ta gặp Hách Liên Quyết thực ra không phải là đêm đại hôn đầy trớ trêu đó.

Lục Chiêu Tuyết khi còn trẻ thích chơi đùa, nhưng cũng không quên kéo ta theo.

Vào lễ Thất Tịch, chiếc thuyền đèn bị lật bởi kẻ trộm, mọi người đều chú ý đến động tĩnh của tỷ tỷ, chỉ có Hách Liên Quyết để ý đến ta, suýt nữa bị nước nhấn chìm.

Nhưng chuyện đã lâu rồi, chàng chỉ là thuận tay cứu người, từ trước đến nay cũng không nhớ đến chuyện này. Nhưng suy cho cùng, ta vẫn nợ chàng một mạng.

Ta nhẹ giọng nói với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ hãy nói với chàng, khi ta rời đi, ta không lấy gì từ Vĩnh An Vương phủ và ta đã trả hết nợ cho chàng.”

“Hồi nhỏ được tỷ tỷ chiếu cố.” Ta nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Nhưng nợ ân tình đã trả, giờ ta muốn sống cho chính mình.”

Lục Chiêu Tuyết thở dài: “Là ta có lỗi với muội.”

Nàng nhắc đến một chuyện cũ, về chiếc bánh đậu đỏ năm xưa.

Lục Chiêu Tuyết lúc còn đang lớn, có nhiều bộ y phục không vừa, nàng đều đem cho ta, trong đó có một chiếc áo lông cáo trắng.

“Ta luôn không hiểu, tại sao Hách Liên Quyết lại đối xử tốt với ta như vậy, rõ ràng chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu.”

“Chàng thích muội.”

Nàng thấy ta không ngạc nhiên, có chút bất ngờ.

“Sao muội không nói cho chàng biết?”

Ta lắc đầu: “Có cần thiết không?  Chàng đã tin đó là tỷ, thì đó chính là tỷ. Chàng đã tin tưởng điều đó suốt ngần ấy năm, nếu thật sự nói ra, e rằng chàng lại tự trách mình. Huống chi, một tình cảm xuất phát từ một chiếc bánh, có thể thích đến mức nào chứ.”

Lục Chiêu Tuyết như lời nàng đã nói khi nàng ốm liệt giường năm ấy, trở thành người phụ nữ quyền lực nhất trong thiên hạ. Tin tức Hoàng đế phế bỏ hậu cung lan truyền khắp nơi, nàng thực sự đạt được điều mà nàng mong muốn – một đời một kiếp một đôi người. Nhưng nàng không hạnh phúc.

Nàng nhìn ta với vẻ u sầu: “Chàng hận ta.”

Ta biết người mà nàng nói đến là Hoàng đế đương triều, cũng hiểu đôi chút về chuyện giữa họ.

Họ từng là đôi uyên ương, giống như mở đầu của một câu chuyện cổ tích, một Hoàng đế thất thế vi hành, gặp một tiểu thư xinh đẹp trốn khỏi gia đình để tìm tự do, Hoàng đế hứa hẹn sẽ độc sủng nàng, nhưng cuối cùng, chàng vẫn là Hoàng đế. Uyên ương trở thành kẻ thù gặp nhau mà mắt đỏ hằn thù, những gì xảy ra chỉ có họ mới biết rõ.

Cuối cùng, ta vẫn không đi gặp chàng. Chỉ nghe nói sau này chàng khỏi bệnh, chủ động xin đi biên cương, trở thành một vị vua của vùng biên thùy, từ đó không triệu hồi chàng về kinh nữa.

Sau này ta cũng không quan tâm nữa, khi quán rượu của ta ngày càng phát đạt, luôn có người từ chỗ ta mua rượu để mang đi biên cương.

Người trưởng đoàn thương buôn ấy tính tình sảng khoái, mỗi lần đến đều mang cho ta vài thứ kỳ lạ.

Còn nói rằng bên đó có một Vương gia rất thích những thứ này, đích danh muốn rượu của nhà ta.

Ta khẽ thở dài, không cần nghĩ cũng biết là ai, Hách Liên Quyết vẫn cố chấp như xưa, đối với tỷ tỷ là vậy, đối với ta cũng thế.

Nhưng đời người, làm sao chỉ thích một người duy nhất.