5
Công Tôn Nhã Chính ngây người buông tay, lùi lại nửa bước, lẩm bẩm:
“Đúng rồi, là ta đã ép nàng ấy đến chết, chính tay ta đã chôn cất nàng ấy.”
Hắn cụp mắt xuống, rồi ngẩng đầu lên, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng băng giá.
“Ta thất lễ rồi.”
Ta vẫy tay, chỉ vào cổ họng của mình.
Trang chủ nghiêm túc, tiếc nuối nói:
“Thảo nữ hiệp bị bệnh câm.”
Công Tôn Nhã Chính nhìn chằm chằm ta:
“Ngươi không nói được?”
À đúng đúng đúng! Ta vội vàng gật đầu.
Khi ta mới bước chân vào giang hồ, sợ thân phận bại lộ, ta quyết định không nói năng gì, không ngờ giờ vẫn có thể dùng chiêu này.
“Ngươi quả nhiên không phải là nàng ấy. Nếu là nàng ấy, nhất định sẽ mắng ta không tiếc lời.”
Ta mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
Ai ngờ Công Tôn Nhã Chính lại đổi giọng, khóe môi nhếch lên:
“Nhưng ngươi lại rất giống một người khác.”
Câu nói này khiến ta sợ đến mức bệnh tim tái phát. Ta ôm ngực, ngã lăn ra.
Công Tôn Nhã Chính cười nhạt:
“Giờ thì càng giống hơn rồi.”
Hắn gọi đám thị vệ ngoài cửa vào, mắt híp lại nhìn ta:
“Trói lại, đưa lên xe ngựa về hoàng đô, lập tức gửi tin đến biên quan, gọi A Hiền trở về.”
Ta trợn mắt ngất đi.
Trong cơn lắc lư của xe ngựa, ta bừng tỉnh.
Thấy mình càng lúc càng gần hoàng đô, ta vội vã lo lắng.
Đi thêm nửa ngày nữa, bọn họ quyết định nghỉ ngơi tại trạm dịch qua đêm.
Khi đêm đã khuya, ta hạ giọng gọi Thuận Phong Cước.
“Mau trở về Tây Chiêu tìm tỷ tỷ ta, nói với tỷ ấy rằng ta bị phu quân cũ của tỷ bắt rồi, bảo tỷ chạy mau!
Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải đích thân nói với tỷ tỷ, dù trời có sập cũng không được chậm trễ!”
“Tuân lệnh!”
Thuận Phong Cước biến mất trong chớp mắt. Ta hùng hổ mở cửa ra, định đơn thương độc mã đối đầu với thủ hạ của Công Tôn Nhã Chính.
Dưới ánh trăng, một hàng cao thủ đeo đao đứng trên mái nhà, áp lực như muốn đè nát cả không gian.
Còn ta, binh khí đã bị tịch thu, lại bị hạ thuốc mềm gân.
Người biết thời thế là trang tuấn kiệt. Ta lùi lại một bước, chắp tay rồi xoay người đóng cửa lại.
Ta vò đầu bứt tóc cũng không hiểu nổi. Trước đây Công Tôn Nhã Chính luôn xem trọng lễ nghi, quyết không làm chuyện cướp đoạt dân nữ như thế này.
Hơn nữa, ánh mắt hắn dạo này có vẻ âm u, không giống người trung thần, mà giống hệt phụ thân ta – một gian thần.
Còn nữa, phần tóc hai bên thái dương của hắn sao lại bạc trắng như vậy?
Ta với tỷ tỷ mới phiêu bạt có hai năm, sao Công Tôn Nhã Chính đã già nhanh thế?
“Không phải chứ, vị tỷ phu chính nhân quân tử của ta đâu rồi?”
Hôm sau khi khởi hành, tâm phúc của Công Tôn Nhã Chính không thấy đâu nữa.
Công Tôn khốn kiếp (phiên bản hắc hóa) quả nhiên không dễ đối phó. Hắn đã cho tâm phúc phi ngựa nhanh chóng trở về hoàng đô.
Vào giờ này, e rằng ngôi mộ của ta và tỷ tỷ đã bị đào nát rồi.
“Thảo nữ hiệp đang nghĩ gì vậy?”
Ta vội cúi đầu, cười thầm, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Công Tôn Nhã Chính dường như đang ám chỉ điều gì:
“Thảo nữ hiệp, cô nương nghĩ kẻ nói dối đáng phải chịu hình phạt gì?”
Ta nuốt khan, không dám thở mạnh.
“Sao còn không mở miệng?”
Công Tôn Nhã Chính mặt mày nghiêm nghị. Ta nhắm mắt lại, quyết định buông xuôi:
“Ta không hiểu ngài đang nói gì. Nếu ngài muốn nói về việc ta biết nói, thì đó cũng không phải lỗi của ta.
Ta chỉ là ít nói, chứ chưa bao giờ nói mình bị câm.”
Dường như khóe môi Công Tôn Nhã Chính khẽ nhếch lên, hắn đột ngột hỏi:
“Các ngươi sống ra sao?”
“Không thiếu ăn thiếu mặc, vẫn ổn.”
Vừa nói xong, ta liền hối hận, ước gì có thể tự tát mình một cái. Sau đó, bất kể hắn nói gì, ta cũng giữ im lặng, không phản ứng.
Công Tôn Nhã Chính liếc nhìn ra ngoài xe ngựa:
“Đến hoàng đô rồi. Đệ đệ của ta đã trải qua nhiều năm rèn luyện trên chiến trường, ra tay chẳng biết nương tình là gì cả.
Vậy nên, tranh thủ thời gian còn lại, cô nương hãy dưỡng sức cho tốt đi.”
Xe ngựa lăn bánh thẳng vào phủ tướng quốc, ta cam chịu bước xuống.
Chúng ta vừa tới, thì Công Tôn Hiền cũng vừa trở về.
Hắn đen đi rất nhiều so với hai năm trước, vẻ ngây ngô trong mắt đã biến mất, trở nên trầm tĩnh hơn.
Hắn cưỡi ngựa đi trước đoàn người, chiếc lông đỏ trên mũ lay động theo gió.
Nhìn đôi tay hắn nắm chặt dây cương, nổi rõ gân xanh, ta bỗng cảm thấy cổ mình hơi đau. Phía sau Công Tôn Hiền là một chiếc xe ngựa khác.
Rồi tỷ tỷ ta bước ra khỏi đó, tay còn bị trói bằng dây thừng.
Cùng lúc ấy, tỷ tỷ nhìn thấy ta.
Hai chúng ta mắt trừng trừng như chuông đồng mà nhìn nhau. Từ ánh mắt của đối phương, ta đọc được bảy chữ:
“Không phải bảo ngươi chạy mau sao?!”
Cùng lúc đó, hai bóng đen chợt lướt qua trước phủ tướng quốc.
Ngay sau đó.
Thuận Phong Cước 1 dừng lại trước tỷ tỷ ta, Thuận Phong Cước 2 dừng trước mặt ta.
“Đông gia/Tiểu thư, tiểu thư/Đông gia dặn ta phải đích thân truyền lời.”
Ta và tỷ tỷ điên cuồng nháy mắt ra hiệu, nhưng hai kẻ này chỉ nhớ nhiệm vụ “sứ mạng tất thành,” chẳng biết uyển chuyển gì cả.
Số 1: “Tiểu thư nói: ‘Muội bị phu quân cũ của tỷ bắt rồi, mau chạy!'”
Số 2: “Đông gia nói: ‘Muội, tỷ sắp toi rồi, mau chạy, mau chạy!'”
Hai con người, và hai trái tim, cùng tan vỡ.
Xong việc, hai kẻ “Ngoạ Long Phượng Sồ” này đổi chỗ cho nhau, ánh mắt kiên định nhìn chúng ta:
“Tiểu thư/Đông gia, Thuận Phong Cước, sứ mạng đã hoàn thành!”
Rồi chớp nhoáng, hai bóng người lại biến mất. Ta ôm trán, nói:
“Tỷ, có lẽ tỷ nên bớt tiền công của chúng nó đi.”
Tỷ tỷ mím môi:
“Có lý.”
6
Xin chào, đây là từ đường của phủ tướng quốc. Hai vị đang quỳ dưới kia là:
Tiểu thư khuê các Tư Đồ Thúy và mỹ nhân yếu đuối Tư Đồ Hoa.
Ta nhìn tỷ tỷ một cách cay đắng, hỏi:
“Tỷ ở Tây Chiêu, sao lại bị bắt vậy?”
“Nói ra muội có thể không tin, ta suýt chút nữa thì kết bái huynh đệ với Công Tôn Hiền.
Ba ngày trước, ta theo đoàn buôn đi giao hàng, nghỉ ngơi tại một khách điếm.
Trong gian phòng bên cạnh, có một nam tử đang uống rượu giải sầu, nói rằng hắn đã mất đi tình yêu chân thành, thê tử thà chết chứ không chịu sống cùng hắn.
Ta cũng tâm sự rằng tỷ gặp người không tốt, phu quân thân thì ở chỗ ta mà lòng lại không.
Hai trái tim bị tổn thương nhanh chóng đồng cảm, ta gọi hắn là hảo huynh đệ, hắn gọi ta là đại muội tử. Lúc cửa mở ra, cả hai đứa đều đứng ngẩn ngơ.”
Công Tôn Hiền nhận được tin truyền từ biên quan, trên đường về hoàng đô, hắn gặp tỷ tỷ ta ở biên giới giữa Đông Hạ và Tây Chiêu.
Còn ta, vừa hay đại hội luận kiếm diễn ra đúng vào ngày Công Tôn Nhã Chính đi tuần tra.
Hai chúng ta ngửa mặt lên trời than thở:
“Đúng là vận đen mà!”
“Tỷ nói xem, chúng ta giả chết thêm lần nữa liệu có được không?”
“Muội à, trừ phi chúng ta bị chém thành từng mảnh, không thì chắc là không xong đâu.”
Đang nói dở thì cửa phòng bị đá tung ra. Phụ thân ta với thân hình to lớn đứng chắn ngay cửa, gầm lên:
“Nghịch nữ!”
Ta và tỷ tỷ bị trói tay và áp giải về phủ Tư Đồ.
Phụ thân ngồi trên cao, sắc mặt đen kịt:
“Thật là vô dụng!
Cái mặt già này của ta bị các ngươi làm mất sạch rồi!”
Ông dựng thẳng đôi mày, đi tới đi lui trong phòng. Cuối cùng, ông dừng lại trước mặt chúng ta, hai tay dang ra:
“Đã thoát thân rồi, sao còn để bị bắt về nữa? Chẳng ra trò trống gì, ngu ngốc như lũ lợn!”
Nói rồi, tức giận quay lưng lại.
Tỷ tỷ cười lạnh:
“Hóa ra phụ thân đang trách bọn ta vì bất ngờ trở về, phá hỏng chuyện tốt của phụ thân sao.”
Phụ thân xoay người, đôi mắt mờ đục nhưng tinh anh nhìn chăm chú vào tỷ tỷ:
“Ngươi gan to lắm, dám cãi lời ta!”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Ta bước lên trước che chắn cho tỷ tỷ, lạnh lùng nhìn phụ thân:
“Cha lợi dụng cái chết của ta và tỷ tỷ để ép Công Tôn đại nhân từ quan ẩn cư.
Giờ bọn ta quay trở về, chẳng phải ngài sợ người đã đè ép ngài suốt nửa đời kia sẽ quay lại triều đình sao?”