3
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt, ta đã thấy một đôi chân lơ lửng giữa không trung. Tiếng hét chói tai phá tan sự yên tĩnh của phủ tướng quốc.
Là một nữ tử yếu đuối không thể tự lo liệu, ta ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, tỷ tỷ ta đã được đặt vào quan tài, phủ tướng quốc ngập tràn dải lụa trắng.
Ta muốn khóc lóc quỳ trước linh đường, nhưng vị trí đó đã bị người khác chiếm mất!
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Công Tôn Nhã Chính trông như không muốn sống nữa, thân khoác áo tang, tóc tai rối bù, mắt vô hồn, trong tay còn cầm bức di thư của tỷ tỷ ta.
Di thư từng chữ đều dịu dàng, từng chữ đều đâm thẳng vào tim.
Văn chương ấy, quả không hổ danh do đệ nhất tài nữ của hoàng đô viết ra.
Ta đọc mà chỉ muốn mắng to: “Công Tôn khốn kiếp!”
“Đừng quá đau lòng.”
Giọng nói bất ngờ kéo ta về thực tại. Không biết Công Tôn Hiền đến từ khi nào, cũng là một dáng vẻ mệt mỏi.
Nghe nói hôm qua sau khi đưa ta vào từ đường, hắn liền vội vã đến ổ cướp xử lý hậu quả.
Ta lập tức ôm lấy ngực, giả vờ đau đớn không nói nên lời.
“Người đâu, đưa phu nhân về nghỉ ngơi.”
Công Tôn Hiền mày kiếm, mắt sáng như sao, thân hình chính trực, là người trong mộng của không biết bao nhiêu nữ tử.
Tiếc thay, lòng hắn đã có người khác, suốt ngày đăm đăm nhìn chiếc khăn tay có bóng lưng của nữ hiệp.
Hắn đưa tay đỡ ta, nhưng khi ta vừa chạm vào tay hắn, hắn lại rụt tay về, quay lưng nói:
“Đại di ra đi đột ngột, trong nhà người đông tạp nham, nếu không có chuyện gì, nàng đừng ra ngoài.”
Cuối cùng, hắn còn nói thêm:
“Đợi việc này qua đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Ta suy nghĩ một lát, chắc là chuyện hòa ly rồi.
“Được.”
Ta biết hắn không yêu ta, ta cũng không có tình cảm gì với hắn. Chỉ mong sau khi ta chết, hắn có thể tìm được người mình yêu thương, tái hợp tiền duyên. Suy nghĩ một hồi, ta lại nói:
“Giấu diếm chuyện ta biết võ là lỗi của ta, nhưng thân thể yếu đuối của ta là thật.
Nếu một ngày ta vì bệnh mà chết, tướng quân không cần phải tuân thủ lễ pháp mà để tang ta ba năm.
Gặp được nữ tử khác, nếu yêu thích, ngươi cứ thoải mái cưới nàng về.”
Công Tôn Hiền liền vội vàng:
“Sẽ không đâu!”
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Cũng không có nữ tử nào khác cả.”
“Ngươi nói gì?”
Công Tôn Hiền ngẩng đầu lên, cười:
“Ta nói, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng, sẽ không để nàng chết đâu.”
Ta chỉ nghĩ rằng hắn còn trẻ con, đang cố an ủi ta thôi bèn cười cười:
“Vậy đa tạ tướng quân.”
Công Tôn Hiền gãi đầu, nói:
“Ta đi xem đại ca.”
Hắn đi có vẻ vội vã, như đang trốn tránh điều gì đó.
4
Ngày tỷ tỷ hạ táng, ta dựa vào quan tài, khóc đến nỗi mắt đỏ hoe. Công Tôn Hiền lóng ngóng cầm một chiếc khăn, vội vã lau nước mắt cho ta.
Nước mắt mà ta khó khăn lắm mới ép ra được, lại bị hắn lau sạch ngay lập tức.
“Đừng khóc, ta sẽ thường xuyên đưa nàng đến thăm mộ của đại di.”
Ta nghẹn lời, nhìn hắn. Mới định mở miệng, lại bất ngờ nôn ra một ngụm máu tươi, rồi ngã xuống trong ánh mắt không thể tin được của Công Tôn Hiền.
Cả quá trình chưa đầy một khắc, ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
Trước khi chết, Công Tôn Hiền ôm lấy thân thể mềm nhũn của ta, không dám dùng lực.
Trên người hắn vương đầy máu của ta, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Thật là một người tốt, đến lúc này mà vẫn khóc thương cho một thê tử không quá quen thân.
Bảy ngày sau.
Ta tỉnh dậy trong một căn nhà tre nhỏ. Tỷ tỷ tỉnh trước ta, đang ngồi bên cạnh gõ bàn tính lách cách.
“Tỷ tỷ, đầu muội đau quá, hậu quả của Quy Tức Hoàn mạnh vậy sao?”
Tỷ tỷ liếc nhìn ta một cái:
“Không đau sao được, sau khi muội chết, Công Tôn Hiền phát điên, không cho ai chạm vào thi thể của muội.
Trong lúc tranh cãi, hắn ôm muội chạy trốn, lỡ tay đập đầu muội vào nắp quan tài.”
Ta tức mà cười:
“Thế là thế nào chứ?”
“Nói đơn giản là muội xui xẻo.”
Ta trừng mắt nhìn tỷ tỷ, rồi quan sát xung quanh:
“Đây là đâu?”
“Đây là chỗ ở của tỷ tại Tây Chiêu. Ban đầu tỷ định đợi muội tỉnh lại rồi mới rời khỏi Đông Hạ, nhưng cái chết của chúng ta gây chấn động quá lớn, phụ thân ở triều đình đang liều mạng với Công Tôn tướng quốc.
Hai vị tể tướng mặt mày bầm dập, chuyện này đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Ta sợ càng để lâu càng nguy hiểm, nên đưa muội chạy trước.”
Ta nuốt nước bọt:
“Tỷ ơi, tỷ còn có nhà ở quốc gia khác nữa sao? Mà tỷ thắng nhiều tiền từ sòng bạc vậy à?”
Tỷ tỷ gõ vào đầu ta hai cái:
“Nghĩ gì thế, cờ bạc là không nên, đó chỉ là thú vui tiêu khiển của tỷ lúc rảnh rỗi, chứ đâu phải ngày nào cũng chìm trong đó.”
Ta ôm đầu:
“Vậy rốt cuộc tỷ có bao nhiêu tiền?”
Tỷ tỷ nhướng mày:
“Mặc dù mọi người ngoài kia đều gọi tỷ là phú bà số một Đông Hạ, nhưng không đến mức đó.”
Tỷ tỷ mỉm cười:
“Chỉ đứng thứ ba thôi.”
Ta trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu.
“Trời đất ơi! Tư Đồ Thúy, tỷ giấu kỹ quá đấy!”
Ta cắn móng tay, đi qua đi lại:
“Phụ thân lúc nào cũng nhắc đến một thương nhân lợi hại của Đông Hạ, chỉ trong ba năm đã thâu tóm hơn nửa số cửa tiệm ở hoàng đô, mỗi năm quyên góp cho triều đình một triệu lượng bạc, kinh doanh trải dài khắp bốn nước. Nhưng người này rất thần bí, chưa bao giờ lộ mặt.”
Ta nhìn tỷ tỷ:
“Thì ra tỷ chính là vị ‘Ngọc Túc tiên sinh’ đó!”
Tỷ tỷ chống tay lên bàn, cười như không cười nhìn ta:
“Tỷ đã thẳng thắn với muội rồi, giờ hãy nói về muội đi, muội muội tốt của ta.”
“Muội… muội sao có thể giấu tỷ điều gì được, muội tuyệt đối không phải là Song Cuồng Đao, cũng không phải tên là Thảo Biệt Ngôn!”
Tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi:
“Tốt lắm, Tư Đồ Hoa, thì ra lần trước bệnh nặng đóng cửa không gặp ai, là do muội trốn ra ngoài đánh nhau!
Khổ thân tỷ cho thương đội đi khắp nơi tìm thuốc cho muội.”
Ta bịt miệng lại. Nói nhiều sai nhiều, vẫn là im lặng thì hơn.
Tỷ tỷ túm lấy tai ta, ta vội ôm ngực kêu lên:
“Tỷ tỷ, đau!”
Tỷ tỷ thở dài, lấy từ người ra một lọ thuốc, trút một viên rồi nhét vào miệng ta với vẻ không vui, thở dài nói:
“Tỷ giận vì muội không biết quý trọng mạng sống của mình.
Trước đây, tỷ chỉ biết muội thích học võ, tỷ vốn nghĩ là muội học để rèn luyện thân thể, không hại gì.
Ai ngờ muội luyện đến mức này, còn dám ra ngoài đánh nhau thực sự. Nếu trong lúc đánh nhau mà phát bệnh thì sao?”
Ta vỗ ngực trấn an tỷ tỷ:
“Yên tâm đi tỷ, trước khi đánh nhau, muội luôn nhét một nắm thuốc vào miệng, chưa bao giờ phát bệnh!”
Nhưng nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ, có vẻ như không được an ủi chút nào.
4
Chúng ta định cư ở Tây Chiêu.
Tỷ tỷ phất tay một cái, mua đứt Nam Phong quán lớn nhất Tây Chiêu.
Và thế là chúng ta bắt đầu cuộc sống ăn cơm, ngủ, và dạo chơi thanh lâu vui vẻ mỗi ngày.
Vì sợ ta ra ngoài đánh nhau bị thương, tỷ tỷ đã bỏ ra số tiền lớn để thuê mười cao thủ đứng đầu giang hồ bảo vệ ta.
Mỗi khi ta định ra tay, mười người đó chỉ cần đứng sau lưng ta, đối thủ liền lập tức đầu hàng.
Hai năm sau, cái tên Thảo Biệt Ngôn đã vang danh giang hồ ngày nào, bây giờ đã được mọi người đổi thành Thảo Bất Liêm.
Lại một lần nữa trở về sau khi không đánh mà thắng, ta tức giận đùng đùng đẩy cửa phòng tỷ tỷ.
“Tỷ, bao giờ thì tỷ phá sản hả?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì cả đời này muội cũng không thấy tỷ phá sản đâu.”
Ta bắt đầu làm nũng:
“Tỷ đừng để mười đại cao thủ đó theo muội nữa, muội mạnh lắm, đánh được đối thủ, giờ nhìn giống như muội đang ỷ thế hiếp người vậy.”
“Muội là muội muội của ta, thỉnh thoảng ỷ thế hiếp người cũng chẳng sao, họ có oán giận thì cũng không sao, chúng ta dùng tiền bồi thường cho họ.”
Tỷ tỷ đặt cuốn sổ sách xuống, ra lệnh:
“Ghi lại danh sách những người đó, mỗi người tặng mười vạn lượng bạc, tất cả cửa hàng dưới danh nghĩa của Vũ Ký sẽ mở cửa miễn phí cho họ suốt đời, chỉ có một điều kiện, là họ giữ miệng, đừng để Nhị tiểu thư nghe được lời đàm tiếu mà không vui.”
Ta cạn lời:
“Tỷ, trước mặt muội mà hối lộ đối thủ của muội thế này thì không hay lắm đâu?”
Tỷ tỷ thở dài:
“Những người bên cạnh muội đều nằm trong bảng xếp hạng 10 cao thủ trong giang hồ, muội chưa lọt vào bảng này lại còn có bệnh tim, bảo ta sao yên tâm đây?”
“Đó là vì muội chưa tham gia đại hội luận kiếm, mà đấu võ luận kiếm kéo dài hơn một tháng. Còn muội, suốt ngày ở khuê phòng thì làm sao muội có cơ hội ra ngoài cả tháng đây?
Võ lâm đại hội ba năm mới tổ chức một lần, vừa hay đúng vào ngày 15 tháng này. Nếu muội chứng minh được mình không thua kém gì bọn họ, tỷ có thể cho bọn họ rời đi không?”
Tỷ tỷ nhìn ta một lúc lâu rồi gật đầu:
“Thành giao.”
Trước khi ta đi, tỷ tỷ trao cho ta một người vừa đen vừa gầy.
“Đây là kỳ nhân tỷ đã bỏ nhiều tiền bạc để bồi dưỡng, thân thủ nhanh nhẹn, có thể đi ngàn dặm trong một ngày, chuyên truyền tin, việc gì cũng làm xong.
Tỷ đã đặt tên cho hắn là ‘Thuận Phong Cước!’ Tỷ chỉ có hai người như vậy, chia cho muội một người.
Mười cao thủ kia đã đi chuẩn bị cho đại hội luận kiếm, trước khi họ quay lại, nếu có việc gì muội chỉ cần bảo Thuận Phong Cước truyền tin cho tỷ.”
Ta khó hiểu nhìn người chỉ cao đến ngực ta, nhíu mày.
Ai ngờ ngay sau đó, một bóng đen thoáng qua, người đã biến mất.
Tỷ tỷ hài lòng nói:
“Thuận Phong Cước, thật sự quá khủng khiếp!”
Ta dắt Thuận Phong Cước đi, trên đường vừa diệt ác đồ vừa làm việc tốt để cứu vãn hình tượng.
Lần này, đại hội luận kiếm được tổ chức ở một ngọn núi xa xôi thuộc tiểu thành phía Đông Hạ, cách hoàng đô mười vạn tám ngàn dặm, cũng không lo gặp người quen.
Hê hê hê.
Ê?!
“Công Tôn đại nhân, xin mời ngồi vào chỗ.”
Người đang đi cùng trang chủ của Minh Kiếm sơn trang sao lại trông giống Công Tôn Nhã Chính thế kia?
Ta nhìn kỹ hơn.
Công Tôn Nhã Chính vừa vặn quay đầu lại.
Ta thầm kêu “Toang rồi”, theo bản năng định chạy trốn, nhưng lại quên mất đây là đỉnh núi mà Minh Kiếm sơn trang đặc biệt chọn, lối ra duy nhất lại ở ngay bên cạnh Công Tôn Nhã Chính.
Ta quay lưng lại, chậm rãi lùi bước.
Phía sau vang lên giọng nói ôn hòa nhưng lạnh lùng:
“Đợi đã, quay người lại.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy. Hắn vòng đến trước mặt ta, khi nhìn rõ khuôn mặt ta, hắn kinh ngạc vô cùng.
Ta nặn ra một nụ cười khô khan. Mắt Công Tôn Nhã Chính lóe lên niềm vui sướng, gần như ngay lập tức mắt hắn đỏ hoe:
“Phu nhân?”
Ta và tỷ tỷ sinh đôi, giống nhau như đúc, hắn chắc chắn đã nhận nhầm ta.
Ta tiếp tục lắc đầu phủ nhận. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai ta:
“Thúy Thúy, là ta đây, Công Tôn Nhã Chính.”
Ta chỉ biết lắc đầu, không dám nói thêm một lời.
Trang chủ Minh Kiếm sơn trang bước ra hòa giải:
“Công Tôn đại nhân, ngài nhận nhầm người rồi chăng?
Vị này chính là Thảo Biệt Ngôn, nữ hiệp song đao lừng danh giang hồ, nàng đã bôn ba khắp giang hồ gần mười năm, sao có thể là phu nhân quá cố của ngài được?
Có lẽ chỉ là diện mạo tương tự mà thôi.”
Ta nhanh chóng gật đầu đồng ý.