29
Khi trở về Đông cung, ta vừa vào trong đã nhìn thấy Tiêu Cảnh.
Hắn cầm một tờ giấy trong tay, thần sắc lạnh băng.
Ta bước tới, hỏi: “Ngài đang xem gì vậy?”
Khi ánh mắt ta chạm vào tờ giấy, cả người không khỏi run lên.
Đó là tờ giấy ta đã viết cho Liễu Linh Lăng, làm bằng chứng.
Ta giải thích: “Đây cũng chỉ là kế sách quyền biến, nhằm khiến nàng trộm được di chiếu.”
Tiêu Cảnh đặt tờ giấy xuống, nhìn ta không chút biểu cảm, rồi cất tiếng:
“Liễu Ương.”
Ta sững sờ. Tiêu Cảnh đã lâu không gọi ta bằng cả tên như vậy.
Hắn tiếp lời: “Ta rất giận.”
“…À.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nhìn ta không biểu cảm.
Sau đó, ta khẽ gật đầu: “Vậy được, ngài bình tĩnh lại đi.”
Nói rồi quay người định đi, nhưng cánh tay ta đột nhiên bị giữ lại.
Tiêu Cảnh nghiến răng nói: “Sao ngươi không dỗ ta?”
Nghe hắn nói vậy, lại có vài phần ấm ức.
Dáng vẻ này, thoáng khiến ta liên tưởng đến Tiểu Bạch.
Ta suýt nữa theo bản năng đưa tay xoa đầu hắn, nhưng lập tức kiềm chế.
Tiêu Cảnh thấy ta thất thần, càng tức giận, liền bế thốc ta lên, bước nhanh vào trong điện.
Cuối cùng, hắn cũng thành công đạt được lời hứa từ ta — rằng ta sẽ không bao giờ coi hắn như một món đồ, đem ra trao đổi nữa.
30
Ngày Tiêu Cảnh đăng cơ, ta đến thăm Vĩnh An hầu phủ.
Người gián tiếp dẫn đến cái chết của mẫu thân, không chỉ có mẫu nữ Chu thị.
Người mà mẫu thân hận nhất, có lẽ chính là hắn.
Ta nhìn cha quỳ gối trước mặt, dáng vẻ khúm núm, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng.
Chợt nhớ lại thuở còn nhỏ, khi An vương chưa mưu phản, hắn cũng từng đối xử rất tốt với ta.
Hắn từng là một người phụ thân, dạy ta đọc sách viết chữ, cùng ta chơi đùa, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng kể những câu chuyện.
Vì thế, khi Chu thị mới gả vào, ta vẫn từng ảo tưởng rằng hắn sẽ đứng ra bảo vệ ta.
Ta hận hắn, nhưng lại không biết phải làm sao để giết hắn, nên đã để hắn lại sau cùng.
“Vì sao… đột nhiên phụ thân lại đối xử tệ bạc với con như vậy?”
Ta bất ngờ hỏi.
Đều là nữ nhi của hắn, vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy, thậm chí ngay cả một phần mười sự nhẫn nại dành cho Liễu Linh Lăng cũng không cho ta?
Nghe vậy, hắn cúi xuống, dường như nghẹn ngào.
“Phụ thân sai rồi, phụ thân sai rồi… Trường Lạc.”
Nhưng ta đã không còn cần câu “xin lỗi” này nữa.
Đã lâu rồi hắn không gọi ta là “Trường Lạc”.
“Khi mẫu thân qua đời, con thực sự rất hận phụ thân.” Ta im lặng một lúc rồi tiếp lời:
“Nhưng khi ấy con vẫn nghĩ, chỉ cần phụ thân đối xử tốt với con một chút, đừng thiên vị mẫu nữ Chu thị, thì con sẽ không hận phụ thân nữa.”
“Nhưng chưa từng một lần, dù Liễu Linh Lăng có quá đáng đến đâu, phụ thân cũng đều làm ngơ.”
Nhìn khuôn mặt già nua của hắn, ta bỗng cảm thấy, trước đây ta cũng từng có một người phụ thân. Chỉ là phụ thân ta đã chết cùng mẫu thân vào năm ta mười tuổi mà thôi.
“Khi mẫu thân qua đời, người đau đớn lắm.”
Nhưng Chu thị và Liễu Linh Lăng còn đau đớn hơn nhiều.
“Bà ấy bảo con phải ghi nhớ nỗi đau của bà, và thay bà báo thù.”
Ta nhìn những giọt nước mắt của hắn, lạnh nhạt nói:
“Ta sẽ không giết phụ thân.”
Cái chết là sự giải thoát.
“Từ nay về sau, phụ thân không được bước ra khỏi nơi này nửa bước.”
“Đem theo những giọt nước mắt giả tạo ấy, dùng quãng đời còn lại để sám hối đi.”
Ta đứng dậy, không chút do dự rời khỏi đó.
Tiếng động vang lên phía sau, phụ thân gào lên gọi “Trường Lạc”, nhưng ta không hề quay đầu lại.
Nhìn về phía chân trời xa xăm mờ mịt, ta dường như thấy được bóng dáng của mẫu thân.
Bà đang cười với ta.
Ta khẽ thì thầm:
“Mẫu thân, họ đều đã phải chịu báo ứng rồi.”
Người có thấy không?
31
Sau khi Tiêu Cảnh đăng cơ, hắn đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức khiến ta rợn người.
Mỗi quan viên dâng tấu yêu cầu tuyển phi đều bị hắn phản bác, đến mức các đại thần bị mắng đến đỏ bừng cả trán, rồi lại kéo nhau đến cầu xin ta.
Muốn ta khuyên Tiêu Cảnh tuyển phi, đúng là đầu óc họ bị lừa đá mà.
Ta lập tức cáo bệnh, không gặp ai cả, bảo bọn họ từ đâu đến thì về đó.
Thái Điệp không ngớt lời khen Tiêu Cảnh:
“Hoàng thượng quả thật hết lòng với nương nương, đến một phi tử cũng không nạp…”
Ta cười khẩy, mắng nàng quá ngây thơ.
Đàn ông hôm nay yêu ngươi, không có nghĩa là sau này sẽ yêu ngươi. Phụ thân ta chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Thái Điệp vẫn tiếp tục lải nhải:
“Nương nương mau sinh một tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa đi, như vậy trong cung sẽ náo nhiệt hơn.”
Sinh một tiểu Tiêu Cảnh ư… Ta rùng mình. Thật sự đáng sợ quá.
Buổi tối, ta và Tiêu Cảnh cùng dùng bữa.
Hắn dường như đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi:
“Sắp đến sinh thần của ta, nàng chuẩn bị quà gì cho ta?”
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người đòi quà sinh thần trước.
Nhưng quà ta đã giao cho Thái Điệp chuẩn bị, không biết nàng ấy đã chuẩn bị gì.
Vì thế, ta không thể trả lời.
Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên, nàng để Thái Điệp chuẩn bị.”
Ta đặt đũa xuống, ngượng ngùng nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp…”
Tiêu Cảnh ngắt lời:
“Nàng tự tay chuẩn bị, nếu ta không hài lòng… thì đó chính là tội khi quân.”
… Ta muốn giết hắn quá.
32
Ta đã thêu cho Tiêu Cảnh một túi hương.
Xem như là “lễ nhẹ tình sâu” vậy.
Trong lúc đó, Tiểu Bạch chạy quanh bên ta sủa ăng ẳng. Nhìn nó, ta lại nghĩ đến Tiêu Cảnh, liền tức giận, mắng nó mấy câu thật dữ dội.
Tiểu Bạch nằm rạp bên chân ta, trông hết sức uất ức, không còn sủa nữa.
Tiêu Cảnh khi giả vờ ủy khuất cũng y hệt như vậy. Mỗi khi ta đẩy hắn ra, hắn liền cúi mắt, làm bộ đáng thương, rồi bắt đầu hồi tưởng lại thuở nhỏ, khi tiên đế đã khắc nghiệt với hắn như thế nào. Mà tất cả nguồn cơn…
Nghĩ đến thiếu niên ôn hòa năm ấy, người từng vì bị phụ hoàng trách mắng mà buồn bã, từng bao dung tất cả những lần ta ngang ngược, từng dùng thái độ thiện ý đối đãi với mọi người…
Ta lại không nỡ lòng.
Ta tự an ủi mình rằng, ta đáng thương, mà hắn cũng đáng thương. Hai kẻ đáng thương dựa vào nhau mà ấm áp, chẳng có gì là không đúng.
Cuối cùng, trên túi hương ta tặng hắn, ta thêu một nhành lan.
Tiêu Cảnh dường như rất thích, lập tức mang theo bên người. Sau bữa tiệc, hắn nắm tay ta, dẫn ta đến Tước Tinh Lâu.
Nơi đây thật cao, từ trên nhìn xuống có thể thấy được cả hoàng thành rực rỡ ánh đèn, kinh đô vạn dân như bày ra trước mắt.
Pháo hoa bừng nở, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt chúng ta.
Ta ngước nhìn màn đêm, lập tức, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.
Pháo hoa rực rỡ giữa trời, bốn chữ hiện lên chói sáng—“Trường Lạc Vị Ương”.
Tiêu Cảnh nắm lấy tay ta, giọng nói vang bên tai:
“Đây là món quà ta dành tặng nàng.”
Bốn chữ giản đơn ấy, ta không biết hắn đã hao tổn bao nhiêu nhân lực, vật lực. Ta nhất thời ngây người.
Hắn nâng khuôn mặt ta, đôi mắt chứa đầy ý cười rực rỡ, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Giữa những đợt pháo hoa bừng sáng, lời thì thầm của hắn khẽ vang bên tai ta.
“Trường Lạc, ta yêu nàng.”
Hốc mắt ta không kìm được mà cay xè, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên mặt đất.
Ta từng mơ tưởng có người yêu ta, nhưng chưa từng nghĩ rằng người đó lại là Tiêu Cảnh.
Giữa chúng ta chứa đựng quá nhiều thứ: sinh tử, thù hận, lừa dối, lợi dụng… Nhưng tất cả những điều đó, trong một khắc ngắn ngủi, đều có thể tan thành tro bụi, chỉ còn lại yêu thương.
Hắn chẳng bận tâm yêu hận, vậy sao ta còn phải bận lòng?
Thử đặt chân tâm vào hắn, chính là đem vận mệnh của mình phó thác cho hắn. Đây là một canh bạc lớn.
Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, ta thừa nhận rằng ta thích hắn, vậy là đủ rồi.
Ta khép mắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn sâu này.
Nguyện người, nguyện ta, Trường Lạc Vị Ương.
End