Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

6:58 chiều – 27/06/2024

03.

Ta nhướn mày, đá một cú vào người ông ta.

“Xử lý ta? Các người đã hỏi ý kiến của tộc nhân chưa?”

“Bây giờ… chỉ còn lại ta là thánh nữ thôi.”

Cha ta nghe thấy lời này, người liền khựng lại, mặt bắt đầu do dự.

Ta và Tống Tình là tỷ muội song sinh.

Từ khi sinh ra, bọn ta đã được coi là thánh nữ.

Nhưng ta chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng từ thân phận thánh nữ này.

Cha mẹ luôn cưng chiều Tống Tình.

Thức ăn ngon, đồ uống tốt đều chỉ dành cho Tống Tình, chưa bao giờ đến lượt ta.

Thuật cổ trùng thì từng bước dạy cho Tống Tình, còn ta thì bị họ ném vào đám trùng, mặc kệ không quan tâm.

Lý do là vì ta yếu kém, cần tự mình học hỏi.

Nhưng dù vậy, thuật cổ trùng của ta vẫn vượt trội hơn Tống Tình.

Hằng năm, trưởng lão đều tổ chức kiểm tra thuật pháp.

Rõ ràng là ta đứng đầu, nhưng cha mẹ vẫn cố gắng nói rằng đó là thành tích của Tống Tình, nói rằng ta ăn cắp cổ trùng của cô ta.

Cha mẹ trước mặt cả tộc đẩy ta xuống đáy vực, nói là để ta từ trong nguy nan mới có thể học được trí khôn.

Đáy vực không sâu, không đủ để chết người.

Nhưng bên trong đầy rẫy những con bò cạp, rắn, và rết độc.

Nếu không phải ta thu phục chúng, thì ta đã bị chúng hút cạn máu từ lâu.

Năm đó, ta mới 7 tuổi.

Cuối cùng ta vẫn sống sót.

Không ai hỏi ta đã sống sót thế nào, họ không quan tâm.

Tộc nhân cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, làm ngơ.

Vì đối với họ, dù sao cũng có hai thánh nữ, chết một người, thì vẫn còn một.

Kiếp trước khi Triệu Thích đến đây nói rõ ý định, Tống Tình không muốn, vừa dụ dỗ vừa đe dọa ép ta đi.

Ta muốn trốn khỏi thôn, mới chọn theo Triệu Thích.

Không ngờ rời khỏi một vực sâu, lại rơi vào một vực khác.

May thay nhờ hành động ngu ngốc của Tống Tình, bọn ta đều tái sinh.

Lần này cô ta chọn đi theo Triệu Thích.

Ta trở thành thánh nữ duy nhất, là tín ngưỡng duy nhất của Nam Cương.

Cha mẹ ta nếu muốn đối xử với ta như trước, thì đó sẽ là đối đầu với cả Nam Cương.

Cha ta rõ ràng đang nghĩ đến điều này, do dự không quyết.

Mẹ ta hồi lâu mới bò đến bên tường, dựa vào tường.

Bà thở hổn hển, miệng không quên chửi rủa ta.

Muốn ta trả con gái cưng của bà về.

Ta cười.

Trả? Trả thế nào?

Đợi sau này ở âm phủ gặp lại con gái cưng của họ đi!

04.

Sáng hôm sau, trong thôn ai cũng biết chuyện của Tống Tình.

Các trưởng lão trong thôn dẫn theo tộc nhân, chen chúc trước cửa nhà ta.

Thấy ta đi ra, họ cung kính quỳ xuống, hô lớn “Bái kiến thánh nữ”, kính mời ta đến Thánh nữ điện ở.

Cha mẹ ta nghe thấy vậy, vội chạy ra từ trong nhà.

“Không được đưa nó đi! Bọn ta đã mất một đứa con gái rồi, các người còn muốn mang Tống Chiêu đi!”

“Vậy ai sẽ chăm sóc bọn ta!”

Ta cười chế giễu.

Họ chưa từng đối xử tốt với ta một ngày nào, bây giờ lại muốn ta sau này làm tròn bổn phận của một người con, chăm sóc họ?

Trưởng lão Trần, người luôn âm thầm giúp đỡ ta trước đây, liền đứng ra, chỉ vào cha mẹ ta mắng lớn.

“Tống Chiêu là thánh nữ, không phải là đầy tớ của các người! Trước đây là vì có hai thánh nữ, thêm nữa hai vị thánh nữ còn nhỏ, nên để các cô ấy ở nhà các người.”

“Bây giờ chỉ còn một thánh nữ, các người lại không đối xử tốt với cô ấy, nếu các người có ác ý, lại muốn hại cô ấy, thì thôn chúng ta làm sao đây!”

“Thánh nữ phải ở Thánh nữ điện! Các người đừng mơ tưởng nữa, từ nay các người và cô ấy không còn quan hệ gì nữa!”

Những tộc nhân và các trưởng lão khác phía sau ngay lập tức cũng hùa theo.

Họ hoàn toàn quên đi sự thờ ơ trước đây đối với ta.

Thấy không, ta như trở thành báu vật của họ.

Mặt mẹ ta đỏ bừng, còn định mắng lại, nhưng liền bị cha ta giữ lại.

Ông suy nghĩ một lúc, ánh mắt lộ ra một tia âm hiểm xảo trá.

Ông ngẩng đầu nhìn ta, chỉ vào trong nhà.

“Con đi cũng được, nhưng hai hòm châu báu mà Nhiếp chính vương tặng, phải để lại cho bọn ta.

“Hừ, coi như là thoả thuận bán thân của con!”

Ta cười, không ngạc nhiên chút nào với hành vi vô liêm sỉ của cha mẹ ruột mình.

Ta không nói gì, nhưng đại trưởng lão nghe thấy thì nổi giận.

“Rõ ràng đó là tiền mà Nhiếp chính vương dùng để mua Tống Tình! Là để lại cho thôn, đương nhiên phải đặt ở Thánh nữ điện và Trưởng lão điện!”

Đại trưởng lão trực tiếp chỉ huy người xông vào nhà, đem hai hòm châu báu ra.

Cha mẹ ta lập tức không chịu, lao vào tranh giành với đám người kia.

Họ cố sức nhét đồ trong hòm vào người mình.

Ta chỉ cười, không quan tâm đến màn kịch này, quay người rời đi.

Nhiều người như vậy, họ làm sao giành lại được?

Không giống như kiếp trước.

Kiếp trước, sau này ta mới từ miệng Tống Tình biết được, mấy hòm châu báu mà Triệu Thích để lại, đều bị cô ta và cha mẹ chiếm đoạt làm của riêng.

Họ nói với tộc nhân rằng ta đã bỏ trốn theo một người đàn ông.

Tộc nhân mắng ta một trận, rồi toàn tâm toàn ý tôn thờ Tống Tình.

Tống Tình chuyển vào Thánh nữ điện, còn đón cha mẹ vào ở cùng.

Cô ta giả vờ bế quan, nhưng lại cầm bạc rời thôn, đi khắp thành Kiềm Châu tiêu xài hoang phí. Cô ta còn không chịu nổi cô đơn, quấn quýt với nhiều người đàn ông.

Thánh nữ phải giữ thân trong sạch, không được phá thân.

Nhưng Tống Tình không những phá quy tắc này, mà còn phá một cách triệt để.

Cô ta mang thai.

Trưởng lão bắt mạch cho cô ta, mới bại lộ sự việc dơ bẩn này.

Tộc nhân tức giận, thả cổ trùng ra để cắn chết cô ta.

Cô ta đẩy cha mẹ ra, để họ làm lá chắn cho mình, bị cổ trùng cắn chết.

Người ta phái đi tìm thấy cô ta, lúc đó một chân đã bị cắn nát hết thịt, lộ ra xương trắng.

Ta không hối hận vì đã cứu cô ta.

Bởi nếu không cứu cô ta, làm sao ta có thể tái sinh được?