Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1

6:57 chiều – 27/06/2024

01.

“Nhiếp chính vương, ta có thể cứu ngài! Ngài hãy mang ta đi!”

Tống Tình bên cạnh vội vàng mở miệng, hai mắt sáng rực, không kìm được sự kích động.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Trong lòng không kìm được vui sướng.

Thật tốt, chúng ta đều tái sinh rồi.

Và cô ta còn chủ động yêu cầu đi theo Triệu Thích.

Thật tốt, tiện cho ta báo thù rồi.

Triệu Thích không trả lời ngay, ngược lại nhìn về phía ta.

Triệu Thích là tên thật của Nhiếp chính vương.

Tống Tình thấy vậy, đẩy ta một cái, bóp lấy cánh tay ta.

Cười híp mắt hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ không tranh với muội chứ, đúng không?”

Ta giả vờ rất sợ hãi gật đầu: “Tất…Tất nhiên là không.”

“Nhưng muội muội à…”

Ta giả vờ lo lắng nhìn cô ta: “Muội có nỡ bỏ bộ tộc, bỏ thân phận thánh nữ không?”

Tống Tình mang vẻ mặt chế giễu, cười lớn.

“Hừ, có gì mà không nỡ! Muội sau này sẽ làm vương phi, còn làm hoàng hậu nữa!”

Ta hơi cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Tống Tình thật sự là, đầu óc ngu muội.

Mới đả kích một chút, cô ta đã liền lộ miệng.

Triệu Thích bên cạnh nghe thấy lời cô ta, cuối cùng cũng có phản ứng.

Hắn nheo mắt, không ngừng đánh giá Tống Tình.

Tống Tình không hiểu vì sao, chỉ liên tục thúc giục Triệu Thích:

“Nhiếp chính vương, tỷ tỷ sẽ không đồng ý đâu, nhưng ta nguyện ý, chúng ta mau đi thôi!”

Triệu Thích mím môi, gọi người đem lên mấy hòm vàng bạc châu báu.

Hắn nhìn ta: “Bổn vương hiểu quy tắc của các người.”

“Những báu vật này, xem như đổi lấy tự do cho Tống Tình cô nương, mong cô nương thông cảm.”

Tống Tình bên cạnh mím môi, trong mắt không kìm được sự tham lam của mình.

Cô ta nhẹ nhàng đưa tay ra, nhưng vẫn còn chút lý trí kiềm chế được bản thân.

Ta cười với Triệu Thích.

“Vương gia, đương nhiên có thể thông cảm. Nhưng hy vọng vương gia sẽ chăm sóc tốt cho muội muội ta.

“Muội ấy từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, tính tình có chút ương bướng, thích chạy lung tung, ngài là người rộng lượng, mong hãy bao dung cho muội muội.”

Tống Tình nghe xong liền không vui.

“Tống Chiêu, tỷ nói linh tinh gì thế! Vương gia, ngài đừng nghe tỷ tỷ ta nói bậy. Ta nghĩ tỷ ấy chính là ghen tị ta, cố ý nói xấu ta trước mặt ngài!

“Vương gia, ngài đã chọn ta rồi, không thể hối hận được.”

Triệu Thích đang định mở miệng, ta lại cướp lời trước hắn.

“Muội muội, vương gia là nhân vật thế nào chứ, làm sao tùy tiện nuốt lời? Bây giờ cũng không còn sớm, các người mau chóng khởi hành đi.”

“Đợi lát nữa trời tối, đường đi sẽ khó đi đấy.”

Tống Tình hừ lạnh một tiếng, liếc tôi.

“Tỷ tỷ định doạ ai đây? Đường ở đây sao có thể khó đi được?

“Vương gia hiếm khi tới đây, hay là trước tiên đi gặp cha mẹ ta trước. Để ta giới thiệu ngài với cha mẹ.”

Ta nhẹ nhàng nhếch môi cười.

Không phải chỉ là giới thiệu, mà là muốn đi bàn bạc riêng với cha mẹ xem làm sao để hại chết ta.

Theo tính cách của Tống Tình, cô ta nhất định sẽ bảo cha mẹ hại chết ta, rồi một mình chiếm hết số vàng bạc châu báu kia.

Cô ta từ trước đến nay là người tầm nhìn hẹp hòi, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, món hời lớn như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Muội muội của ta, từ đầu đến cuối đều muốn hại chết ta.

Xem ra sống lại một đời, cô ta cũng không muốn giả vờ nữa.

02.

Ta thở dài, có chút trách móc nhìn Tống Tình.

“Muội muội, cha mẹ ở đó, ta sẽ tự đi nói với họ. Nhiếp chính vương đã trúng tuyệt tình cổ, thời gian có hạn, muội còn không nhanh chóng đi theo về giải độc cho Nhiếp chính vương sao? Chẳng lẽ muội muốn thấy chết mà không cứu sao?”

“Chẳng lẽ trong lòng muội còn do dự? Muội đã muốn trở thành vương phi, dù bản thân trở thành tử cổ của vương gia cũng không sao chứ?”

“Đường đi xa xôi, muội đừng có hối hận giữa chừng đó.”

“Nếu muội không muốn, thì hay để ta đi.”

Tống Tình lập tức nổi giận, cô ta đưa tay định đánh ta, nhưng nghĩ đến Triệu Thích đang đứng bên cạnh, đành cố kìm lại, rụt tay về.

“Tỷ tỷ, tỷ quá đáng rồi! Muội hoàn toàn không có ý đó, sao tỷ lại nói muội như vậy!”

Cô ta nhìn mấy cái hòm trên đất, không cam lòng mà dậm chân, rồi mỉm cười ngước lên, kéo áo Triệu Thích.

“Vương gia, chúng ta đi thôi, giải độc cho ngài mới là việc quan trọng nhất.”

Sau đó cô ta quay lại nhìn ta, nhắc nhở:

“Tỷ tỷ à, đợi muội giải độc cho vương gia xong, muội sẽ phái người đón tỷ và cha mẹ tới dự tiệc cưới của bọn muội. Tỷ đừng bỏ lỡ nhé!”

Ta cười, vẫy tay chào cô ta.

“Biết rồi, các người đi đường cẩn thận nhé.”

Tống Tình sợ ta đổi ý, vội kéo Triệu Thích đi.

Triệu Thích không nói lời nào, nhìn ta sâu sắc, rồi để Tống Tình đỡ hắn rời đi.

Ta nheo mắt, nắm chặt tay.

Có thể thấy, Triệu Thích đã sinh nghi.

Những ngày tới của Tống Tình sẽ không dễ dàng như ta.

Cô ta chỉ thấy ta leo lên được hậu vị, được vạn người kính ngưỡng.

Mà không biết rằng, Triệu Thích vốn là kẻ đa nghi, thủ đoạn độc ác, tâm địa rắn rết.

Hắn trong phủ có mấy căn phòng tối, đều dùng để tra tấn người.

Ta phải tốn rất nhiều công sức, mới có thể thoát ra từ phòng tối đó, giành được lòng tin của hắn, cùng hắn ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia.

Còn Tống Tình, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Ta hít một hơi thật sâu, tạm thời gạt bỏ Tống Tình và Triệu Thích ra khỏi đầu.

Ta gọi các tộc nhân đến, đem những hòm châu báu chuyển đến Thánh nữ điện, còn đặc biệt giữ lại hai hòm, bảo người mang về nhà ta.

Cha mẹ ta nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra.

Họ nhìn thấy hai hòm châu báu, ánh mắt kinh ngạc không rời những hòm châu báu đó.

“Tống Chiêu, con lấy đâu ra những thứ này! Đúng rồi, Tình Tình đâu? Không phải nó đi cùng con sao, tại sao chỉ có một mình con trở về?”

Ta nhướn mày, chỉ vào hai hòm châu báu.

“Muội muội đi giải tuyệt tình cổ cho Nhiếp chính vương rồi, Nhiếp chính vương đã hứa phong muội ấy làm vương phi. Hai hòm châu báu này, là Nhiếp chính vương để lại cho bộ tộc chúng ta, đổi lấy tự do của muội muội.”

Vừa dứt lời, mẹ ta đã trở nên lo lắng.

“Con nói bậy gì vậy! Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao! Tình Tình là thánh nữ, làm sao có thể tùy tiện đi theo một người đàn ông được!”

Cha ta trừng mắt nhìn ta, rồi tiến lên tát ta một cái.

“Nói, có phải ngươi đã giở trò gì không! Nhiếp chính vương gì chứ, ta khinh! Chắc chắn là mày bày trò, cố ý đuổi Tình Tình đi, để tự mình hưởng cái danh thánh nữ phải không!”

Ta xoa má nóng rát, không nhịn được cười lạnh.

Thì ra, họ cũng biết họ thiên vị Tống Tình.

Ta lấy cây sáo ngắn ra, triệu tập đám cổ trùng của mình.

Cha mẹ ta theo phản xạ cũng triệu tập cổ trùng của họ.

Nhưng điều họ không ngờ là, cổ trùng của cả hai người họ, đều không đánh lại cổ trùng của ta.

Đám trùng của ta lần lượt đánh bại cổ trùng của họ, rồi nhanh chóng bao vây họ.

Cha mẹ ta thấy con rắn vương dẫn đầu, mặt trắng bệch không ngừng.

“Ngươi…. Ngươi từ khi nào…”

“Từ khi nào mà mạnh như vậy sao? Có một thứ gọi là giấu tài.”

Ta nhướn mày, thổi sáo.

Con rắn vương nhận lệnh, quất mạnh đuôi rắn vào người họ.

Hai người bị đánh ngã xuống đất.

“Tống Chiêu! Ngươi điên rồi! Bọn ta là cha mẹ ruột của ngươi, ngươi muốn làm gì, muốn giết cha giết mẹ sao!”

“Hai người vừa đánh ta, ta gọi thú cưng của ta trả lại, sao lại nói đến chuyện giết cha giết mẹ?”

Cha ta từ dưới đất bò dậy, kích động mắng ta:

“Ta là cha ngươi, đánh ngươi thì có gì sai! Ta thấy ngươi bị nói trúng tim đen, tức giận muốn diệt khẩu chứ gì! Xem hôm nay ta xử lý ngươi thế nào!”