“Hoàn Ngọc, cẩn thận bậc cửa.”
Từ Minh Lãng nhẹ nhàng nắm tay tôi, dẫn tôi về phía nhà của anh.
Rất nhanh chóng, mọi chuyện ồn ào do chúng tôi gây ra dần lắng xuống. Dù vẫn còn vài lời đồn đại, nhưng chỉ cần không nói trước mặt tôi, tôi coi như chúng không tồn tại.
Cuộc sống khi gả vào nhà họ Từ hoàn toàn khác xa so với kiếp trước, một trời một vực.
Ở nhà họ Từ chỉ có mỗi mình Từ Minh Lãng, chúng tôi hai người cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn nhà máy, việc nhà cũng chia nhau làm, thật sự nhẹ nhõm hơn so với thời còn làm con gái ở nhà.
Đừng nói đến việc so sánh với kiếp trước ở nhà họ Triệu.
Mẹ Triệu là một người khó tính, không thích cơm nhà ăn vì bảo là không có dầu mỡ, ngày nào cũng bắt tôi sáng sớm đi xếp hàng mua thịt, rồi nấu ăn ba bữa đúng giờ. Có những lúc tôi bị Triệu Tiến Bộ đánh nằm liệt giường không dậy nổi, bà ta sẽ ra ngoài vừa chửi rủa vừa mắng nhiếc, mắng mệt rồi thì tự cầm phiếu lương và tiền đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Bây giờ thì đúng là như ở hai thế giới khác nhau.
“Vợ ơi, hôm nay anh mua được vịt quay ở nhà hàng quốc doanh, đây là món tủ của đầu bếp Phạm. Tối nay mình về nhà em, anh với cha em uống rượu nhé.”
Giọng nói đầy vui vẻ của Từ Minh Lãng kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, không vội vã, nhưng ấm áp và đầy đủ.
Thoắt cái đã đến ngày ba mươi Tết. Năm nay, nhà máy quyết định tổ chức bữa cơm tất niên tại nhà ăn để mọi người cùng vui vẻ, cũng là cách tri ân công nhân một năm vất vả.
Không may, hay có lẽ là do trời định, hoặc có người muốn xem trò cười, chúng tôi lại được sắp ngồi chung bàn với nhà họ Triệu.
Nhìn mâm cơm đầy cá thịt trước mặt, tôi đột nhiên chẳng còn thấy ngon nữa. Thật xui xẻo.
“Đến đây, Doanh Doanh, ăn đi con, ăn nhiều vào, sau này sinh cho nhà họ Triệu một thằng cháu trai bụ bẫm.”
Mẹ Triệu vẻ mặt đắc ý gắp thịt vào bát của Tô Doanh Doanh.
“Ủa, chị Triệu, con dâu chị có thai rồi à?” Một người phụ nữ hay tọc mạch nghe vậy lập tức sáng mắt hỏi.
“Đúng vậy, đã hơn nửa tháng rồi không thấy kinh nguyệt, lại còn cứ ngửi thấy mùi tanh là buồn nôn. Chắc chắn là có rồi!”
Mẹ Triệu mặt mày rạng rỡ chia sẻ với mọi người trong bàn, còn Triệu Tiến Bộ ngồi bên cạnh cũng đầy vẻ tự hào.
“Chị Triệu thật có phúc, con dâu mới vào nhà đã có cháu đích tôn. Nhưng mà Hoàn Ngọc với Doanh Doanh là chị em ruột, lại cưới gần như cùng lúc, sao bên đó vẫn chưa có tin gì nhỉ?”
“Có những người sinh ra là đã không có phúc khí rồi. Nhìn cái dáng gầy gò của cô ta mà đòi mang thai? Tôi thấy gốc nhà họ Từ chắc sẽ bị chặt đứt ở đây thôi.”
Cạch!
Chưa kịp lên tiếng, Từ Minh Lãng đã đặt mạnh bát xuống bàn.
“Vợ tôi còn trẻ, chuyện riêng của chúng tôi không cần các bà phải bận tâm.”
Nhìn gương mặt đầy sát khí của Từ Minh Lãng, mẹ Triệu không dám nói thêm gì.
Nhưng vẫn có người không biết nhìn sắc mặt, nhất định phải chen vào khoe khoang.
“Em gái à, dù anh Từ không vội, nhưng làm vợ thì phải biết điều một chút chứ. Nhìn đi, đây là chiếc vòng tay vàng 20 gram mà anh Tiến vừa mua cho tôi hôm nay. Nặng đến mức đeo lâu còn mỏi cả cổ tay. Anh ấy còn nói, nếu tôi sinh ba, anh ấy sẽ dẫn tôi đi Thượng Hải chơi đấy.”
Tô Doanh Doanh vừa nói vừa chìa tay ra khoe chiếc vòng tay.
Từ Minh Lãng định nói gì đó, nhưng tôi đã ngăn anh lại.
“Cô thích sinh thì cứ sinh, sinh bao nhiêu là chuyện của cô, không cần mang ra trước mặt tôi khoe khoang. Và đừng lo tôi sẽ còn nhớ nhung Triệu Tiến Bộ. Người đàn ông bên cạnh tôi mạnh gấp trăm, gấp nghìn lần anh ta. Trừ khi tôi mù quáng và mất trí, tôi mới bỏ vàng ngọc để chọn một mẩu sắt vụn.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn đến gương mặt xanh lét của họ nữa, tiếp tục gắp thức ăn cho mình.
Một bữa cơm tất niên thịnh soạn như vậy, cả năm chỉ có một lần. Nếu họ đã làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo!
“Em…” Tô Doanh Doanh vừa đứng lên, định lao tới cấu xé tôi thì một tiếng hét kinh hãi cắt ngang.
“Doanh Doanh, quần bông của em sao lại có máu thế này?”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau lưng Tô Doanh Doanh. Trên chiếc quần bông màu xám nhạt mới may của cô ấy, một vệt máu đỏ đang dần loang ra.
Bà cô Lưu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là sảy thai?”
Nghe vậy, mặt Tô Doanh Doanh tái nhợt, đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích, nắm chặt lấy Triệu Tiến Bộ.
“Anh Tiến, cứu con chúng ta!”
Triệu Tiến Bộ, dù đang giữa mùa đông, cũng toát mồ hôi trán. Anh ta định bế Tô Doanh Doanh chạy ngay tới trạm xá.
“Tôi thấy cái này không giống sảy thai, chẳng lẽ là tới kỳ kinh nguyệt?” Bà cô Lý bất ngờ nói một câu.
Nghe vậy, mấy bà cô khác lập tức phấn khích, ánh mắt soi xét Tô Doanh Doanh từ đầu đến chân.
“Không phải là không thể. Nhìn cô ấy từ nãy đến giờ không kêu đau tiếng nào. Sảy thai không phải chuyện đùa đâu.”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
“Lánh ra, tránh đường, bác sĩ Vương đến rồi!”
Thì ra trong lúc mọi người còn bàn tán, người lanh lợi đã đi gọi ông Vương – bác sĩ Đông y nổi tiếng trong khu. Ông vốn được nhiều người tin cậy vì tay nghề giỏi và tính cách thật thà.
Nhìn ông Vương bắt mạch với vẻ mặt nghiêm trọng, mẹ Triệu bắt đầu cuống lên, quay sang hét vào mặt tôi:
“Tôi nói cho cô biết, Tô Hoàn Ngọc, nếu hôm nay cháu đích tôn nhà tôi có chuyện gì, bà già này sẽ không để cô yên!”
Triệu Tiến Bộ cũng trừng mắt nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi ra.
Từ Minh Lãng bước lên một bước, chắn trước mặt tôi, ánh mắt bình tĩnh nhưng không kém phần kiên quyết đối mặt với Triệu Tiến Bộ.
“Ông bà đang nói gì thế? Làm gì có cháu đích tôn nào?”
Giọng nói đầy nghi ngờ của bác sĩ Vương khiến cả đám người xung quanh sững sờ.
“Đứa bé trong bụng con dâu tôi, chính là cháu đích tôn của tôi chứ còn ai nữa!” Mẹ Triệu sốt ruột nhìn bác sĩ Vương.
“Bà nghe ai nói là có thai? Cô Tô chỉ bị trễ kinh nguyệt do uống thuốc hàn tính, nên lần này lượng máu mới nhiều hơn bình thường. Các người đi đâu tìm ra mấy loại thuốc linh tinh thế này? Toàn là những kẻ lang băm hại người!” Ông Vương vừa lắc đầu vừa thở dài.
“Không có thai? Không thể nào! Thuốc này là tôi đặc biệt nhờ bên nhà mẹ đẻ tôi lấy cho con bé. Chị dâu tôi bảo rằng uống xong chắc chắn sẽ sinh con trai! Bác sĩ Vương, ông không biết thì đừng nói lung tung!”
Mẹ Triệu hét lên, gương mặt méo mó vì tức giận. Triệu Tiến Bộ cũng đỏ mắt, trừng trừng nhìn ông Vương.
“Mẹ, chúng ta đừng tin kẻ lang băm này. Đi thôi, con đưa Doanh Doanh đến bệnh viện huyện!”
Nói rồi, anh ta bế Tô Doanh Doanh định bước đi. Nhưng có lẽ do đánh giá thấp trọng lượng của Tô Doanh Doanh và quá cao về sức mình, chân trượt một cái, cả hai ngã sõng soài.
May mà có người nhanh trí mang đến một chiếc xe đẩy, đặt Tô Doanh Doanh lên rồi đẩy về hướng bệnh viện huyện.
Mọi người thấy bữa cơm tất niên cũng sắp xong, lại tò mò hóng chuyện nên kéo nhau đi theo.
Còn nhà tôi, chẳng buồn quan tâm đến họ. Hai chúng tôi nắm tay nhau, thẳng đường trở về nhà.
Về đến nhà, Từ Minh Lãng rót nước ấm, chuẩn bị sẵn chậu nước cho tôi ngâm chân. Sau đó, anh cười bí ẩn, lấy ra một bao lì xì từ túi áo.
“Vợ ơi, đây là tiền mừng tuổi của em.”
“Đừng làm trò nữa, em lớn thế này rồi, còn lì xì gì chứ, anh cất đi.”
Không biết có phải nước ấm hôm nay hơi nóng hay không, mà mặt tôi dần dần đỏ bừng lên.
Anh bước tới gần tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi:
Dù em lớn thế nào, thì em vẫn là vợ anh, cũng vẫn là cô bé ngày nhỏ chạy theo anh gọi Minh Lãng ca ca. Cô bé nhận lì xì thì sao chứ?”
Ánh mắt anh dần trở nên cháy bỏng.
“Chỉ là một số người không có lương tâm. Hồi nhỏ từng nói sẽ lấy anh làm chồng, nếu không phải anh về nhanh, thì giờ đã thành vợ người khác rồi.”
Nói xong, anh cúi đầu cọ cọ vào cổ tôi như một chú chó lớn.
Hồi nhỏ nói sẽ lấy anh? Sao tôi chẳng nhớ gì cả.
“Khi nào em nói sẽ lấy anh chứ?”
“Lúc em 4 tuổi, chơi trò đám cưới. Em cứ khăng khăng nói sẽ gả cho anh. Còn con bé Tiểu Lệ nhà bên nói nó sẽ gả cho anh, em không cho, khóc đến đỏ cả mũi. Thấy em đáng thương quá, anh mới phải dỗ dành, nhận lời cưới em.”
“Thế mà, có người nói xong lại quên luôn…”
Nhìn gương mặt cố tình làm nũng của anh, tôi không nhịn được, đưa tay xoa đầu anh.
“Là em sai, không nên quên Minh Lãng ca ca. Giờ em vẫn muốn gả cho anh, anh đồng ý không?”
Giọng trêu chọc của tôi khiến tai anh dần đỏ lên.
“Ha ha ha ha!”
Nhưng cái giá của việc cười đùa quá trớn là chẳng mấy chốc, tôi không cười nổi nữa.
“Anh nhẹ thôi! Đồ đáng ghét…”
Sáng mùng Một Tết, ngoài đường vang lên tiếng chào hỏi và chúc Tết khi mọi người đi qua lại.
Tôi bực bội véo mạnh vào eo Từ Minh Lãng. Tất cả là tại anh, khiến tôi ngủ nướng vào ngày đầu năm mới. May mà nhà chỉ có hai người, không ai phàn nàn.
Dọn dẹp xong, chúng tôi đến nhà bên cạnh – nhà mẹ tôi – để chúc Tết. Theo thông lệ thì phải mùng Hai mới về nhà mẹ đẻ, nhưng vì ở gần, cha mẹ tôi cũng không câu nệ, chỉ nói cả nhà tụ tập cho vui.
Khi chúng tôi bước vào, một nhóm các bà cô trong nhà máy cũng vừa hẹn nhau đến chúc Tết, họ đang trò chuyện rôm rả.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.”
Gặp nhau, câu đầu tiên của mọi người đều là lời chúc Tết.
“Hoàn Ngọc, hôm qua các con không đến bệnh viện thì lỡ mất một màn hay rồi!”
Hóa ra, sau khi đến bệnh viện, Triệu Tiến Bộ túm lấy bác sĩ trực, liên tục năn nỉ:
“Xin bác sĩ cứu lấy con trai tôi!”
Bác sĩ nhìn Tô Doanh Doanh nằm trên xe đẩy, thắc mắc: “Con trai anh đâu?”
Câu chuyện khiến bà cô vừa kể vừa vỗ đùi cười sặc sụa, tay vẫn không quên bóc hạt dưa.
“Ở trong bụng vợ tôi, bác sĩ mau xem giúp!”
Vì gấp gáp, Triệu Tiến Bộ cũng không buồn đôi co với bác sĩ.
Kết quả, bác sĩ bắt mạch, còn dùng cả máy siêu âm hiện đại nhất của bệnh viện, nhưng chẳng thấy đứa bé nào trong bụng Tô Doanh Doanh.
Khi nghe kết quả, Triệu Tiến Bộ suýt nữa thì đập nát chiếc máy siêu âm mới của bệnh viện, không chịu tin rằng ba đứa con trai quý giá trong mơ của mình lại không tồn tại.
May mà những người đi xem náo nhiệt kịp thời giữ anh ta lại.
Đùa sao, đập hỏng máy móc của bệnh viện thì việc đền tiền chẳng là gì, nhưng không thể phá hoại tài sản quốc gia được!