5
Chủ nhà chuẩn bị chuyển đi thì tin tức khu này sắp giải tỏa lan truyền khắp nơi.
So với kiếp trước, tin tức này đến sớm hơn rất nhiều.
May mà chủ nhà là người hiểu chuyện, chỉ cảm thán rằng tôi may mắn, không làm ầm ĩ đòi chia tiền đền bù giải tỏa.
Nghĩ đến khoản tiền khổng lồ sắp vào tay, lòng tôi nhảy nhót không yên.
Ra đường, nhìn đâu cũng thấy đẹp, ngay cả cỏ dại ven đường cũng trông thật dễ thương.
Đi ngang qua cửa hàng cung tiêu, tôi tiện tay mua một hộp bánh đào để ăn mừng.
Vừa bước ra chưa được hai bước, tôi đột nhiên thấy Trịnh Thi Lan đang ôm gốc liễu ven đường khóc lóc thảm thiết.
Hách Lập Nghiệp đứng bên cạnh, ánh mắt đầy xót xa, dịu dàng giúp cô ta lau nước mắt.
“Hức hức… Lập Nghiệp, tiền đền bù tám trăm vạn đó vốn dĩ phải là của em!”
“Trình Mạn tại sao lúc nào cũng cướp đồ của em? Hồi trước cướp mất anh, khiến chúng ta yêu nhau mà chẳng thể ở bên nhau, giờ lại cướp đi khoản tiền đáng lẽ thuộc về em!”
Cô ta khóc đến khản giọng, đầu vùi trong lòng Hách Lập Nghiệp, tay đặt lên lưng anh ta mà vuốt ve từng vòng.
“Lập Nghiệp, chỉ có anh mới giúp được em. Anh biết mà, cơ thể em yếu ớt, không thể làm việc nặng, những kẻ đó lại luôn bắt nạt em vì em không có chỗ dựa. Nếu không có anh… em… em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Nói xong, cô ta bất ngờ lao khỏi vòng tay Hách Lập Nghiệp, chạy thẳng về phía hồ nước bên cạnh!
“Em làm gì vậy? Em chết rồi anh biết phải làm sao?!”
Hách Lập Nghiệp hoảng sợ tột độ, lập tức tóm chặt lấy tay cô ta, gầm lên đầy sợ hãi.
Sau đó, anh ta nâng cằm Trịnh Thi Lan lên, cúi xuống hôn cô ta thật mạnh.
Trịnh Thi Lan khẽ cứng người, nhưng ngay sau đó, cô ta kích động ôm chặt lấy anh ta.
Hai người quấn quýt bên hồ, say mê hôn nhau như đôi tình nhân đang chìm trong men tình.
Chỉ trong chốc lát, Trịnh Thi Lan mặt đỏ bừng, ngồi gọn trên đùi Hách Lập Nghiệp.
7
Hách Lập Nghiệp dịu dàng vuốt ve gò má trắng nõn mịn màng của Trịnh Thi Lan, giọng đầy yêu chiều:
“Chờ tiền đền bù về, anh sẽ cho em bốn trăm vạn. Để em có thể sống an nhàn cả đời, không phải nhìn sắc mặt ai nữa.”
Trịnh Thi Lan cố gắng đè nén niềm vui sướng dâng trào trong lòng, cúi mắt giả vờ lo lắng:
“Nhưng… Trình Mạn có đồng ý không? Cô ấy có buồn không? Em không muốn phá hoại quan hệ vợ chồng của hai người đâu.”
Hách Lập Nghiệp cười lạnh, đầy tự tin:
“Em cũng nói rồi, anh và cô ta là vợ chồng, tiền đền bù cũng có một nửa của anh. Đến lúc đó, anh đem phần của mình cho em, cô ta có đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì.”
Nghe vậy, Trịnh Thi Lan hạnh phúc đến mức giả vờ đánh nhẹ lên ngực anh ta, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Lập Nghiệp, cảm ơn anh! Anh đúng là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa! Em yêu anh!”
…
Nghe xong kế hoạch của bọn họ, tôi buồn nôn đến mức nuốt không trôi miếng bánh đào trong tay.
Ha…
Lúc nhận tiền đền bù, đừng khóc ngược đấy nhé!
6
“Đi thôi, đi ký tên nào.”
Sáng sớm, Hách Lập Nghiệp đã hối thúc tôi.
Tôi lười biếng ngáp dài: “Ký gì cơ?”
“Em ngủ mơ à? Hôm nay đến văn phòng giải tỏa ký tên, xong là nhận tiền đền bù rồi!”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Nhà mình có chỗ nào bị giải tỏa sao?”
Hách Lập Nghiệp vừa tự nhiên thắt cà vạt vừa liếc tôi một cái:
“Đừng giả ngu nữa, khu Tây Trường Bạch sắp bị giải tỏa, em đã mua nhà ở đó rồi mà, nhanh lên đi!”
Tôi cười nhạt, giọng điệu thản nhiên:
“Là anh đang ngủ mơ đấy chứ. Đó là nhà mẹ tôi mua.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì đã có tầm nhìn xa.
Nếu căn nhà đứng tên tôi, tiền đền bù về, chẳng phải tôi sẽ phải chia đôi cho anh ta sao?
Anh ta xứng đáng sao?
Tôi khinh!
Hách Lập Nghiệp đơ người, mặt ngu ra.
“Em nói cái gì? Nhà là mẹ vợ mua? Là bà ấy trả tiền?”
“Đúng vậy.”
Hách Lập Nghiệp nổi điên, đỏ cả mặt:
“Em bị điên rồi à? Mua nhà là dùng tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng, dựa vào cái gì mà đứng tên bà ấy?!”
Nói xong, anh ta nắm chặt cổ tay tôi, lôi tôi ra khỏi cửa:
“Đi, ngay bây giờ, sang tên sổ đỏ lại cho anh!”
Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm đầy khó chịu:
“Mẹ vợ cũng thật là, lớn tuổi thế rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ biết gây thêm rắc rối cho con cái!”
Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói:
“Nhà đó là mẹ tôi bỏ tiền ra mua, không viết tên bà thì viết tên anh chắc? Còn nói tôi mua nhà? Tôi lấy đâu ra tiền mà mua?”
Hách Lập Nghiệp nghiến răng, ánh mắt tức tối:
“Chúng ta đã để dành tổng cộng tám nghìn đồng tiền mua nhà, em đừng tưởng anh không biết! Căn số 2 vừa hay cũng tám nghìn!”
Tôi bật cười, rút tờ giấy vay nợ của anh ta viết cho mẹ tôi, quăng thẳng vào mặt anh ta.
“Anh đã lấy tiền từ mẹ tôi, chẳng lẽ tôi không phải trả? Hay mẹ tôi cũng phải nai lưng kiếm tiền nuôi cái nhà này?”
Mẹ tôi là giáo sư đại học về hưu, nhận lương hưu mức cao nhất, một tháng có 108 đồng, tổng cộng tiết kiệm được hơn tám nghìn.
Hách Lập Nghiệp mở miệng đòi thẳng tám nghìn từ bà, chỉ để lại cho mẹ tôi một hai trăm đồng tiền tiêu vặt.
Bây giờ, tôi dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm chung để trả lại cho mẹ, vừa khéo khớp với số tiền mua nhà!
Tôi chìa tay về phía anh ta, giọng điệu thản nhiên nhưng từng chữ như đâm vào tim anh ta:
“À đúng rồi, tiền tiết kiệm của nhà mình là tám nghìn, mỗi người một nửa.”
“Anh phải đưa tôi bốn nghìn!”
Hách Lập Nghiệp tức giận đến mức mất kiểm soát, đẩy mạnh tôi một cái.
Rầm!
Tôi đập thẳng vào cạnh giường, một dòng máu đỏ từ trán chảy dọc xuống má.
Tôi đưa tay chạm vào vết máu, chợt bật cười.
Tốt quá rồi.
Bây giờ có lý do chính đáng để khiến đôi chó má kia phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!
Tôi không mang họ Trình nếu không lột sạch chúng!
Hách Lập Nghiệp lườm tôi một cái thật độc, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng:
“Chờ đó mà xem, dám giở trò với tôi? Em sẽ hối hận đấy!”
Dứt lời, anh ta đùng đùng đẩy cửa bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
7
Tôi có hối hận hay không, chưa biết.
Nhưng Hách Lập Nghiệp chắc chắn sẽ hối hận!
Tôi ôm gương mặt đầy máu, vừa khóc vừa chạy thẳng đến nhà máy thép nơi Hách Lập Nghiệp làm việc.
Mục tiêu: Phòng giám đốc.
Vừa bước vào, tôi nức nở kêu oan:
“Giám đốc ơi, tôi thật là khổ quá! Ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng, giặt giũ nấu nướng, vậy mà Hách Lập Nghiệp ở bên ngoài lăng nhăng, còn về nhà đánh tôi, đập đầu tôi vào tường!”
Tôi kéo tay giám đốc, nước mắt giàn giụa:
“Ngài là người công minh chính trực, phải làm chủ cho tôi!”
Giám đốc cố kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên, ra vẻ nghiêm túc mà hỏi han, an ủi.
Ông ta còn bảo trợ lý đi lấy thuốc, băng gạc, rồi đưa tôi thêm áo khoác để giữ ấm.
Trong lòng ông ta chắc hẳn đang cười thầm.
Chuyện là… cháu trai của giám đốc đang cạnh tranh vị trí trưởng phòng thu mua với Hách Lập Nghiệp.
Mấy ngày trước, thằng cháu sơ suất ngủ gật trong lúc làm việc, bị ghi lỗi, cứ nghĩ là hết cơ hội.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tôi đến đây khóc lóc tố cáo, chẳng khác nào dâng gối cho người buồn ngủ!
Hai mươi phút sau.
Trợ lý bước vào báo cáo:
“Báo cáo giám đốc, hôm nay Hách Lập Nghiệp không đi làm.”
Giám đốc đập bàn đánh ‘rầm’, mặt sa sầm:
“Tốt! Rất tốt! Không xin phép tức là tự ý nghỉ việc!”
Trợ lý khẽ lắc đầu, khẽ thở dài.
Anh ta thật sự không hiểu tại sao đúng vào thời điểm này, Hách Lập Nghiệp lại có thể hồ đồ đến vậy.
Chức trưởng phòng thu mua không chỉ có danh mà còn đầy lợi ích béo bở.
Một khi ngồi vào ghế đó, tiền sẽ ùn ùn chảy vào túi.
Tôi và giám đốc trò chuyện suốt một tiếng đồng hồ, cả hai đều rất hài lòng vì đạt được thứ mình muốn.
Tôi giúp cháu ông ta có được vị trí trưởng phòng thu mua, còn ông ta giúp tôi đòi lại bốn nghìn đồng mà Hách Lập Nghiệp còn nợ.
Đàm phán xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, Hách Lập Nghiệp xuất hiện.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có, thậm chí còn tràn đầy hận ý.
“Giám đốc, vợ tôi không thể quyết định chuyện này được.”
Anh ta tóm chặt tay tôi, kéo tôi lại gần, gương mặt nhếch lên một nụ cười gượng gạo:
“Cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi, tức quá nên mới không suy nghĩ gì mà đổ oan cho tôi.”
Giám đốc nhìn anh ta đầy thất vọng, lắc đầu:
“Sự thật thế nào, tôi tự có phán đoán.
Đồng chí Trình cũng đã học đại học, là nhân tài xây dựng đất nước, cậu lại xem thường cô ấy như vậy, thật sự không nên!”
Sau đó, giám đốc ra lệnh cho trợ lý đưa tôi về.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà máy thép, chúng tôi bất ngờ bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.
Người đó cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, một phong thái khiến người khác không dám khinh nhờn.
“Là đồng chí Trình Mạn đúng không? Mẹ cô bảo tôi đứng đây đợi cô.”
Tôi ngớ người. Ai đây?
Người đàn ông tự giới thiệu tên là Lý Độ Xuyên.
Anh ta nói anh trai của mình là người mà tôi từng thuê làm vệ sĩ cho mẹ.
Nhưng do gia đình anh trai có chút chuyện, nên nhờ anh ta đến thay.
Tôi càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Khí chất này, làm gì có điểm nào giống một vệ sĩ?!
Ngay cả giám đốc nhà máy thép còn không có phong thái uy nghiêm như anh ta!
Vì an toàn, trợ lý của giám đốc đi theo tôi về nhà.
Đến nơi, sau khi xác nhận với mẹ rằng Lý Độ Xuyên đúng là vệ sĩ, anh ta mới yên tâm rời đi.
Mẹ kéo tôi vào phòng, sắc mặt vẫn chưa hết bàng hoàng:
“Hôm nay nếu không có Tiểu Lý, nắm đấm của Hách Lập Nghiệp đã giáng vào mặt mẹ rồi! Hắn còn muốn kéo mẹ đi theo!”
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ muộn màng.
May mà tôi sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Hách Lập Nghiệp.
Từ lúc kết hôn đến nay, mẹ tôi không chỉ bỏ tiền mà còn bỏ công sức giúp đỡ nhà họ Hách.
Trước đây, khi mẹ chồng tôi mắc một căn bệnh hiếm gặp, cũng chính mẹ tôi vất vả chạy vạy, nhờ quan hệ tìm bác sĩ giỏi.
Thế mà bây giờ, vì Trịnh Thi Lan, Hách Lập Nghiệp lại ra tay với mẹ tôi không một chút do dự?!
Dưới sự bảo vệ của Lý Độ Xuyên, tôi và mẹ mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư đến văn phòng giải tỏa ký tên.
Sau đó, chúng tôi đến ngân hàng để hoàn tất thủ tục.
Tiền đền bù được chuyển khoản nhanh chóng!