Sau bữa cơm, Hách Lập Nghiệp vào phòng, lấy ra một xấp tiền, nhét thẳng vào tay Trịnh Thi Lan.
Đó là toàn bộ số tiền anh ta tích góp gần đây.
Trịnh Thi Lan lén liếc nhìn tôi, rồi giả bộ cẩn trọng giải thích:
“Mạn Mạn, chị đừng giận. Số tiền này… là em mượn, em sẽ trả lại!”
Nhìn bề ngoài thì có vẻ e dè bất an, nhưng thực chất là đang thách thức tôi.
Nhưng vẫn có kẻ mù quáng.
Hách Lập Nghiệp lập tức đau lòng, dịu giọng trấn an cô ta:
“Nói gì mà mượn với trả? Trước đây, khi anh suýt mất mạng trong bệnh viện, em không ngần ngại trả viện phí giúp anh, anh còn chưa báo đáp em!”
Tôi hờ hững nhún vai, giọng điệu chẳng chút để tâm:
“Vậy cứ cho mượn đi. Nhưng nhớ để lại một ít đóng viện phí cho mẹ anh và thuê bảo mẫu nhé.”
Hách Lập Nghiệp rốt cuộc nhịn không nổi, đập bàn chỉ trích tôi:
“Ý em là gì? Em không có tiền à? Em gả vào nhà này, mẹ anh cũng là mẹ em, chẳng lẽ ngay cả tiền viện phí cũng không chịu trả, còn không muốn chăm sóc bà? Em có tư cách làm con dâu không?!”
Trịnh Thi Lan ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, giọng dịu dàng đầy hiền thục:
“Nếu là em, em sẵn sàng giao hết lương để phụng dưỡng mẹ chồng, còn có thể ở nhà chăm sóc bà ấy.”
Ánh mắt Hách Lập Nghiệp lập tức dịu dàng khi nhìn cô ta, nhưng khi quay sang tôi, chỉ còn lại sự căm ghét.
“Nhìn lại đi! Em học hỏi Thi Lan một chút có được không? Đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Tôi bật cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:
“Vậy ly hôn đi, để anh cưới cô ta!”
Hách Lập Nghiệp phản đối ngay lập tức, dứt khoát đến mức không cần suy nghĩ:
“Không thể nào!”
Tôi nhướng mày:
“Sao lại không thể?”
Anh ta cứng họng.
Trịnh Thi Lan mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn cố gắng tươi cười, vội vàng hòa giải:
“Mạn Mạn, chị đừng đùa như vậy. Nói ra những lời này, sẽ khiến Lập Nghiệp tổn thương đấy. Dù sao, anh ấy là chồng chị.”
Chậc, quả nhiên là tình yêu đích thực!
Nói trắng ra, Hách Lập Nghiệp đau lòng Trịnh Thi Lan, không muốn cô ta chịu cảnh hầu hạ bố mẹ chồng và đối phó với họ hàng nhà anh ta.
“Ai nói đùa với cô? Ngày mai mẹ chồng tôi xuất viện, cô mượn tiền đi rồi, không có tiền thuê bảo mẫu thì cô đến chăm bà vài ngày đi. Cô tinh tế như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc bà ấy tốt lắm!”
Sắc mặt Hách Lập Nghiệp trở nên vô cùng khó coi, lập tức từ chối:
“Lương của em đâu? Chẳng lẽ không đủ thuê bảo mẫu? Thi Lan là bạn anh, không phải người giúp việc của em!”
“Lương của tôi?”
Tôi suýt phì cười vì tức.
Năm đó chính anh ta nói rõ ràng, tiền của ai người đó giữ riêng.
Lúc muốn mua nhà, tôi năn nỉ mãi, anh ta mới chịu góp chút ít để tôi giữ.
Sao vậy?
Tiền của anh ta thì để bao nuôi tình nhân?
Còn tiền của tôi thì phải dùng để phụng dưỡng cả nhà anh ta?
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nhấn từng chữ:
“Chính anh nói, đó là tiền của tôi. Anh là con trai ruột của mẹ anh mà còn không lo nổi cho bà, thì tôi càng không có lý do để làm điều đó.”
“Em!”
Hách Lập Nghiệp thở dốc vì tức, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào tôi, nhưng không nói nên lời.
Đột nhiên, ánh mắt anh ta lấp lóe, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Biết nhau nhiều năm, tôi hiểu quá rõ anh ta đang nghĩ gì.
Hừ, chắc chắn là đang tính toán nhắm vào khoản tiền hưu trí của mẹ tôi.
Anh ta thật sự cho rằng, trên đời này có bữa ăn miễn phí sao?
3
Ngày hôm sau.
Tôi tan làm về nhà.
Mẹ chồng đã xuất viện, còn Trịnh Thi Lan thì đang ân cần bưng nước đút thuốc cho bà.
Bà ta vừa uống một ngụm, lập tức phun thẳng ra:
“Nóng! Nóng! Nóng! Cô định làm tôi bỏng chết sao?!”
Trịnh Thi Lan vội vàng thêm nước nguội, kính cẩn đưa lại, sau đó vội vàng chạy đi lấy cây lau nhà để lau sàn.
Chưa kịp đặt cây lau nhà xuống, cô ta lại bị sai đi nấu cơm.
Đến bữa, mẹ chồng vừa ăn một miếng, cay đến chảy nước mắt, lúc đứng dậy còn vô tình làm căng vết thương, đau đến mức kêu oai oái.
Bà ta chỉ thẳng vào mặt Trịnh Thi Lan, mắng như tát nước:
“Cô có phải cố tình đến để khắc tôi không?!”
Trịnh Thi Lan đứng bên cạnh, hai tay run rẩy, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
Đúng lúc này, Hách Lập Nghiệp trở về.
Nghe xong sự việc, anh ta lập tức trách mắng mẹ mình:
“Mẹ đừng có kiếm chuyện nữa!”
Tôi khẽ cong môi, cười giễu cợt.
Trước đây, bất cứ khi nào tôi và mẹ chồng xảy ra mâu thuẫn, anh ta đều bênh mẹ vô điều kiện, chỉ nói đúng một câu:
“Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn, không dễ dàng gì.”
Mẹ chồng trợn mắt kinh ngạc, đồng tử co rút lại, trong lòng chuông cảnh báo vang lên dữ dội:
“Tôi muốn Trình Mạn chăm sóc tôi! Con yêu nữ này đừng hòng bước vào cửa nhà họ Hách!”
Tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của bà ta: bất cứ ai có thể khiến Hách Lập Nghiệp phản bác bà, đều là kẻ thù của bà. Bà không chịu nổi việc Hách Lập Nghiệp yêu thương bất kỳ người phụ nữ nào ngoài mình.
Nhưng kiếp trước, bà ta không hề đối xử với Trịnh Thi Lan như thế.
Khi đó, bà ta còn liên tục khen ngợi Trịnh Thi Lan trước mặt tôi, nào là thông minh, nào là xinh đẹp, còn muốn cô ta làm con dâu.
Nói xong mà không thấy Hách Lập Nghiệp phản ứng, bà ta sốt ruột đến mức quên cả ăn.
“Con ơi, con không thể để con hồ ly tinh này mê hoặc! Nhìn là biết loại đàn bà không đứng đắn, ai mà biết cô ta ở ngoài ve vãn bao nhiêu đàn ông rồi chứ…”
“Mẹ, đủ rồi!” Hách Lập Nghiệp không cho phép ai xúc phạm Trịnh Thi Lan – mối tình đầu và ánh trăng sáng trong tim anh ta.
“Thi Lan với mẹ không họ hàng thân thích, vậy mà cô ấy chịu đến chăm sóc mẹ. Mẹ không biết ơn thì thôi, lại còn đánh mắng cô ấy.”
Anh ta bực bội day trán:
“Trình Mạn mới là con dâu của mẹ. Mẹ xem cô ấy có chịu chăm sóc mẹ không?”
Tôi hít sâu một hơi, bật cười lạnh:
“Hách Lập Nghiệp, tôi còn ngồi ngay đây mà anh đã dám vu oan cho tôi?”
Tôi thở dài, giọng điệu nhàn nhạt:
“Mẹ à, không phải con không muốn chăm sóc mẹ, mà chẳng phải Lập Nghiệp đã thuê Thi Lan làm bảo mẫu rồi sao? Một tháng tám mươi đồng, còn cao hơn cả lương công nhân chính thức!”
“Cái gì?!”
Mẹ chồng vừa nghe liền nổ tung: “Tám mươi đồng? Thuê nó?!”
Bà ta lập tức giáng cho Trịnh Thi Lan một bạt tai: “Cô đã cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì hả?!”
Ba người họ lao vào nhau như chó cắn chó, lật tung cả bàn ăn.
Tận hưởng xong màn kịch hay, tôi khoác túi lên vai, vui vẻ ra ngoài – đi ăn một bữa đại tiệc!
4
Sau ngày hôm đó, Hách Lập Nghiệp cứ rảnh là lại chạy đi tìm nhà cho Trịnh Thi Lan.
Anh ta muốn mua cho cô ta một căn nhà giải tỏa, để cô ta có chỗ dựa, không ai dám ức hiếp.
So với lúc tôi đề cập chuyện mua nhà, thái độ của anh ta tích cực hơn nhiều.
Khi đó, anh ta chỉ lạnh nhạt buông một câu: “Tùy em.”
Nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện đều đích thân ra mặt.
Nửa tháng sau.
Tan làm ở xưởng dệt, tôi vừa bước ra khỏi cổng thì bị Hách Lập Nghiệp chặn lại.
Anh ta bất ngờ ôm chầm lấy tôi, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.
“Mạn Mạn, anh biết là em đã mua căn số 2 rồi.”
“Anh đi xem bói, thầy nói em mua căn số 2 sẽ khắc anh. Nếu nhường lại cho Thi Lan, anh mới thịnh vượng được!”
“Mau đi sang tên căn nhà cho Thi Lan đi!”
Buông tôi ra, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết, giọng điệu đầy tình cảm:
“Em cũng không muốn anh chết, đúng không?”
Sau đó, anh ta mỉm cười, tiếp tục nói như thể mọi chuyện đã được định đoạt:
“Anh thích căn số 1 hơn. Nó gần trường học, sau này có con, đưa đón cũng tiện hơn!”
Giọng điệu của Hách Lập Nghiệp cực kỳ tự nhiên, không có chút chột dạ nào.
Anh ta thừa biết tôi yêu anh ta đến nhường nào.
Trước đây, chỉ cần anh ta lên tiếng, tôi chưa bao giờ từ chối.
Huống hồ, lần này còn liên quan đến sự an toàn tính mạng của anh ta.
Anh ta nắm chắc phần thắng trong tay!
Nói xong, Hách Lập Nghiệp ngẩng đầu quan sát tôi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Nửa tháng nay, anh ta chạy khắp phố Tây khu Trường Bạch tìm nhà.
Khu vực đó vốn đã khan hiếm nguồn cung, sau khi có tin nội bộ về việc giải tỏa, càng có nhiều người đổ xô đến mua.
Anh ta tìm suốt nửa tháng mà vẫn không kiếm được căn nào.
Trùng hợp hôm nay, Hách Lập Nghiệp gặp lại chủ nhà cũ của căn số 2 mà tôi đã từng nhắc đến.
Khi hỏi thăm về nguồn nhà, tấm ảnh cưới của tôi và anh ta rơi ra từ ví, bị chủ nhà nhìn thấy.
Chủ nhà vô cùng ngạc nhiên, thẳng thắn nói:
“Chẳng phải vợ anh đã mua căn nhà của tôi rồi sao? Sao giờ còn đi tìm nhà ở khu này?”
Vừa nghe xong, cơn giận của Hách Lập Nghiệp lập tức bùng lên như lửa cháy ngút trời.
Trình Mạn đã lừa anh ta!
Con đàn bà này, dám lừa anh ta!
Trước đây, cô ta chưa bao giờ dám nói dối anh ta.
Không ngờ đi làm vài năm, có chút tiền, cánh cứng rồi à?!
Anh ta siết chặt tay, cố kiềm chế cơn giận, quay sang tôi, nghiến răng:
“Tôi không đồng ý! Tôi cũng đã xem thầy rồi, căn nhà đó hợp với tôi nhất!”
Tôi cười nhạt, buông một câu nhẹ bẫng:
“Anh sợ chết thì chúng ta ly hôn là xong.”
Sắc mặt Hách Lập Nghiệp lập tức trầm xuống, giọng lạnh lẽo như băng vỡ:
“Ly hôn? Cô đừng có mơ!”
Chỉ một giây sau, anh ta lại nhanh chóng đổi giọng, dịu dàng đến sởn gai ốc:
“Ý anh là… anh yêu em, anh không thể sống thiếu em.”
…
Không khí chợt im lặng.
Bị câu nói của anh ta làm ghê tởm đến mức chẳng buồn tiếp lời.
Trên đường về, Hách Lập Nghiệp cứ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Chắc là đang tìm cách moi căn nhà ra khỏi tay tôi, để đem tặng cho Trịnh Thi Lan, lấy lòng cô ta đây mà.
Nhưng…
Anh ta mơ mộng hão huyền rồi!