20
Ta không kìm được nhíu mày.
Chúc Dạ thấy phản ứng của ta, động tác khựng lại.
“Ta khắc không đẹp sao?”
Ta im lặng hai giây, rồi đáp:
“Rất đẹp, có thể so với bậc thầy, nhưng mà… ta có nói với chàng rằng ta không thích rắn bao giờ chưa?”
Lời vừa thốt ra, như đâm một nhát dao vào tim Chúc Dạ. Thân thể ngài ấy cứng đờ, có thể thấy rõ ngài ấy lập tức ủ rũ và buồn bã.
Vừa nói ra ta đã nhận ra mình sai rồi, liền vội vàng sửa lời:
“Ý ta là, ta không thích rắn nào ngoài chàng.”
Chúc Dạ mím môi, không đáp lại.
Ta cảm thấy hối hận, ngồi xuống bên cạnh ngài ấy, nhẹ nhàng chọc vào ngài ấy.
Chúc Dạ quay đầu đi, không thèm nhìn ta.
Ta ôm lấy Chúc Dạ, bắt đầu kể về quá khứ của mình để giải thích:
“Thật ra trước khi lên sáu, ta rất thích rắn.
Ta nhớ khi đó, trong phủ có một con rắn bị thương rất đẹp, ta mang nó về và lén cho nó ăn thịt nấu chín…
Nhưng sau đó, vương phi nhìn thấy con rắn, bà ấy sợ hãi, liền tức giận giết chết nó, rồi…”
Ta dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Rồi bà ấy đã trừng phạt ta bằng cách ném ta vào hang rắn.”
Chúc Dạ cúi xuống nhìn ta, rồi ôm ta vào lòng.
Kiếp trước, mỗi khi nhớ lại chuyện này, cơ thể ta không tự chủ được mà run rẩy. Nhưng giờ đây, khi nằm trong vòng tay Chúc Dạ, nỗi sợ ấy dường như biến mất, như thể ta đang kể về câu chuyện của người khác.
Ta tìm một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay của Chúc Dạ, tiếp tục nói:
“Hang rắn rất tối, lối vào trên đầu bị một tảng đá lớn bịt kín, ta không thể ra ngoài, cũng không thể nhìn thấy gì.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng rắn thè lưỡi ‘xì xì’, cảm nhận chúng bò lên cơ thể ta, rồi bị chúng cắn…”
“Vương phi không có ý định giết ta, những con rắn đó đều không có độc, nhưng ta không biết điều đó…
Ngày hôm đó ta vốn đã bị sốt cao, trong hang rắn lại vừa lạnh vừa sợ hãi, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, ta không hiểu tại sao ‘mẫu thân’ lại ghét ta đến thế…”
Nói đến đây, ta dừng lại, ngước mắt nhìn Chúc Dạ:
“Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận được có ai đó đã bế ta lên, nhưng không thể thấy rõ là ai, chỉ thấy ánh trăng rọi xuống…”
Chúc Dạ ôm chặt ta hơn.
Đôi mắt ta ánh lên chút xúc động, quan sát biểu cảm của Chúc Dạ, rồi tiếp tục:
“Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, ta đã nằm trong ngôi chùa gần hang rắn, không còn vết rắn cắn nào trên người. Thái tử đứng trước mặt ta, quan tâm nhìn ta…
Ta hỏi Thái tử ta đã đến đó bằng cách nào, Thái tử nói hắn không biết, ta liền nghĩ rằng mọi chuyện trong hang rắn chỉ là một giấc mơ, nhưng từ đó ta bắt đầu sợ rắn…”
Chúc Dạ bỗng lạnh lùng nói:
“Thái tử nói hắn không biết?”
Nghe vậy, trong lòng ta đã có câu trả lời, ta gật đầu:
“Ta đã tin vào lời đó suốt nhiều năm, nhưng sau này ta mới phát hiện ra đó là sai lầm — đêm đó trong hang rắn, ta thực sự bị rắn cắn khắp người, và đúng là có người đã cứu ta…”
Nói đến đây, ta đưa tay vòng qua cổ Chúc Dạ.
Nhìn sâu vào mắt ngài ấy:
“Người cứu ta đêm đó, là chàng, đúng không?”
Câu hỏi của ta mang giọng điệu khẳng định hơn là nghi vấn.
Chúc Dạ nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của ta, rồi hôn lên môi ta:
“Là ta.”
21
Ta nhìn Chúc Dạ.
Kiếp trước, ta đã từng nghi ngờ chuyện này, nhưng lúc đó mối quan hệ giữa ta và Chúc Dạ đã căng thẳng đến mức không thể hàn gắn. Cuộc đấu tranh giữa ta và Thái tử cũng đã đến hồi quyết liệt.
Ta đã nhiều lần mang đèn đi tìm Chúc Dạ, nhưng cứ đến giữa đường lại quay đầu trở về. Vì vậy, chuyện xảy ra khi ta sáu tuổi mãi đến giờ mới được xác nhận và làm rõ.
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc trong ta như vỡ òa.
Ta muốn cười, nhưng mắt lại ướt trước.
Thì ra—
Người đầu tiên đối xử tốt với ta trên thế gian này.
Không phải Hoàng hậu, cũng không phải Thái tử…
Mà là Chúc Dạ.
Và người cuối cùng đối xử tốt với ta.
Cũng là Chúc Dạ.
Quanh đi quẩn lại, từ đầu đến cuối.
Vẫn luôn là Chúc Dạ.
22
Chúc Dạ nói với ta rằng, đêm đó khi ngài ấy bế ta vào chùa, Thái tử đang chơi đùa cùng nha hoàn và thái giám bên vệ đường. Vì thế, Thái tử luôn biết sự việc, chỉ là đã lừa dối ta.
Nghe xong, ta trầm lặng.
Có nên trách Thái tử không? Nhưng lúc đó hắn mới chỉ sáu tuổi.
Nhưng…
Ta ôm lấy Chúc Dạ, giọng ủ rũ nói:
“Nếu khi đó ta biết chính chàng đã cứu ta, có lẽ khi được gả cho chàng, ta sẽ không phản kháng nhiều đến thế…”
Chúc Dạ ngay lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt, nheo mắt nguy hiểm:
“Nàng rất phản kháng chuyện phải gả cho ta sao?”
Ta: “…”
Không cẩn thận, lại tự đào hố cho mình rồi.
Ta hít một hơi, vội vàng vuốt ve, xoa dịu Chúc Dạ, không, phải nói là vuốt vảy.
“Khi đó, ta còn chưa nói chuyện với chàng một lần nào…
“Mỗi lần gặp, chàng đều ngồi trên cao, vẻ mặt lúc nào cũng trầm ngâm…
“Hơn nữa, thân thể chàng lại là loài rắn mà ta sợ hãi…
“Trong tình huống đó, ta sợ không dám lấy chàng cũng là chuyện bình thường… đúng không?
“Nhưng mỗi khi nghe cung nhân nói ‘Quốc sư đại nhân là mỹ nam tử đẹp nhất thiên hạ,’ ta trong lòng hoàn toàn đồng ý đấy!”
Vẻ đẹp của Chúc Dạ, cả triều đình ai nhìn thấy cũng không thể phủ nhận. Đó là vẻ đẹp thật sự, độc nhất vô nhị, thế gian không ai sánh kịp.
Mỗi câu ta nói ra, lại hôn Chúc Dạ một cái.
Chúc Dạ bị ta hôn đến mức không còn sức đáp trả, đành nhẹ nhàng nắm lấy sau cổ ta, kéo giãn khoảng cách.
Ta tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn ngài ấy.
Chúc Dạ đã bị ta làm cho mềm lòng, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn nói:
“Ta trầm mặt, là vì mỗi lần nàng đều xuất hiện cùng Thái tử… ta đương nhiên không thể có sắc mặt tốt.”
Ta không nhịn được bật cười, rồi đưa tay chọc nhẹ vào ngực Chúc Dạ:
“Thật ra ta luôn tò mò một điều — Chúc Dạ, vì sao chàng lại thích ta chứ?
“Khi ta sáu tuổi, chàng đến cứu ta, ta nghĩ chắc chàng chỉ tình cờ đi ngang qua và thấy thương hại ta, nên mới ra tay cứu giúp. Nhưng sau đó, giữa chúng ta đâu có tiếp xúc gì…”
Chúc Dạ nắm lấy tay ta đang nghịch ngợm trước ngực ngài ấy, nghiêm túc nhìn ta:
“Ta không có thói quen tình cờ đi ngang qua núi để cứu người.”
Câu nói của Chúc Dạ khiến ta sững sờ, ngỡ ngàng nhìn ngài ấy.
Chúc Dạ đối diện với ánh mắt ta, cực kỳ nghiêm túc nói:
“Minh Chiêu, dù nàng tin hay không —
“Từ quá khứ đến hiện tại, ta chỉ vì nàng mà đến.”