Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Triêu Triêu Chương 6 Triêu Triêu

Chương 6 Triêu Triêu

10:44 sáng – 25/07/2024

Vài ngày không gặp, huynh ấy tiều tụy đi nhiều, không còn vẻ lộng lẫy như xưa. Khi thấy ta, ánh mắt Lục Tư Bạch sáng lên, tiến một bước rồi dừng lại.

Một lúc lâu sau, huynh ấy mới thăm dò mở miệng: “Ta… ta chỉ muốn gặp ngươi, ngươi yên tâm, những kẻ đã từng ức hiếp ngươi, ta đã xử lý hết rồi. Còn ta, ta cũng nên…”

Ta không nói gì, lướt qua huynh ấy bước vào trong.

Khi lướt qua, huynh đột nhiên nắm lấy tay ta, gần như van xin: “Triêu Triêu, dù ngươi chọn hắn, có thể nào đừng bỏ rơi ta…”

“Người buông tay trước, rõ ràng là ngươi.”

Ta cười nhạt, mạnh mẽ gỡ tay huynh ra, không quay đầu lại.

Ta nghĩ rằng có thể sống yên ổn vài ngày, nhưng phủ công chúa lại phái người đến nói Thục Gia trưởng công chúa muốn gặp ta, lòng ta hoảng hốt, an ủi Giang ma ma rồi theo người đó đến phủ công chúa.

Khi vào điện, trưởng công chúa ngồi trên cao, khí chất trang nghiêm, thấy ta vào, bà mới ngẩng lên, ta hành lễ, mãi mới được bà cho phép đứng dậy.

Bà vẫy tay ra hiệu ta tiến lại gần, rồi nói: “Bản cung biết, ngươi và A Tuấn quen nhau từ nhỏ, tình cảm không ít, nhưng giờ các ngươi không còn là trẻ con, suy nghĩ tự nhiên cũng nhiều hơn trước.”

Ta cúi đầu đáp ứng, trưởng công chúa đặt tay lên tay ta, nhẹ giọng nói: “Nhưng, ngươi là người thông minh, hẳn biết chọn con đường nào tốt cho cả ngươi và hắn.”

Nhìn vào mắt bà, lòng ta trùng xuống, một lát sau lại cảm thấy xót xa.

Ta không biết mình rời khỏi phủ công chúa thế nào, trở về nhà trong trạng thái mơ hồ, ta nhốt mình trong phòng suốt một ngày.

Giang ma ma lo lắng suýt gọi người phá cửa, ta mới bước ra, ôm bà và hỏi: “Ma ma, vì sao điều ta muốn, luôn không thể đạt được.”

“Con ngoan, đời người luôn có được mất, cớ gì phải tự giam mình suốt đời.” Bà nhẹ nhàng vỗ vai ta, dịu dàng an ủi.

Ta nhắm mắt, sau đó gật đầu.

Vài ngày sau, ta thu dọn đồ đạc, khởi hành rời khỏi kinh thành.

Ma ma nói đúng, ta không thể tự giam mình mãi mãi.

Không cần ai cả, ta vẫn có thể sống như Lục Văn Yên từng mong muốn.

9

Xe ngựa lắc lư, trong cơn buồn ngủ, ta dường như thấy ai đó bên cạnh, bèn nói: “Ma ma, muộn rồi, bà cũng nghỉ ngơi đi.”

“Lục Triêu Triêu, đồ lừa đảo.”

Nghe thấy tiếng gọi, lòng ta đau nhói, tỉnh táo ngay lập tức.

Mở mắt ra, ta thấy Thác Bạt Tuấn quỳ gối bên cạnh giường nhỏ, mắt đỏ hoe, nốt ruồi nơi đuôi mắt như giọt lệ, đáng thương và uất ức.

Nhìn dáng vẻ của hắn, ta như trở thành kẻ phụ tình.

“Ngươi… ngươi sao lại ở đây…” Ta sững sờ, phản ứng một lát rồi lắc đầu nói. “Ta nhất định đang mơ.”

Hắn tức giận đến mức bật cười, sau đó kéo ta lại gần, nghiến răng nói: “Ta sẽ giúp ngươi thử xem có phải đang mơ không.”

Ta định giải thích, nhưng hắn đã áp sát, những nụ hôn dồn dập ngăn hết lời nói, hắn giữ chặt eo ta, không cho ta lùi bước.

Ta nắm chặt lấy áo hắn, chỉ biết ngửa đầu đón nhận.

Lâu sau, hắn hơi đứng thẳng người, nhưng vẫn không chịu buông tay khỏi eo ta: “Giữa chúng ta dù có xa cách đến đâu, ta cũng đã nhận định ngươi, sao ngươi không tin ta?”

Ta tự nhận mình có lỗi, cúi đầu không nói gì.

Dù có hối hận, nhưng những ngày tháng thong dong sau khi rời kinh thành vẫn khiến ta không thể từ bỏ.

Thác Bạt Tuấn tiến lại gần hơn, đặt trán lên trán ta, nhẹ giọng nói: “Lục Triêu Triêu, ngươi dỗ ta một chút, ta sẽ không giận nữa.”

“Ta…”

Ta nên dỗ hắn thế nào đây?

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, ta không thể nói ra lời, nghĩ một lát, ta liều mình ngồi thẳng lên và đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Hắn sững sờ, nhìn ta một lát rồi lại tiến tới, hơi thở gấp gáp và rối loạn.

Bên trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng thở và tiếng vải áo cọ vào nhau.

Sự xóc nảy của xe và động tác bên dưới kích thích lẫn nhau, ta cắn môi cố gắng không phát ra âm thanh, bị hành hạ đến phát điên.

Ta quên mất rằng Thác Bạt Tuấn luôn nhớ dai và nhỏ nhen, ta đã cho hắn cơ hội trả thù.

Sau này ta mới biết, Thác Bạt Tuấn đã quỳ suốt ba ngày mới được trưởng công chúa cho phép, sau khi nhận được tin về ta, hắn không nghỉ ngơi chút nào, lập tức từ Thịnh Kinh chạy đến Giang Nam.

Ta đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, không nhịn được cười, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ.

Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu than: Thể lực thật tốt.

Thác Bạt Tuấn nắm chặt tay ta, dùng lực kéo ta vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ta đã xin được sự đồng ý của mẫu thân, ngày mai chúng ta sẽ về kinh thành để chuẩn bị hôn sự.”

Thấy ta không nói gì, hắn cọ mặt vào ta, giọng điệu uất ức: “Lục Triêu Triêu, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, ít nhất cũng phải cho ta một danh phận.”

Ta không nhịn được cười, rồi đáp: “Ta biết rồi.”

“Hoàn”