7
Sau khi phủ Tống bị khám xét, ngoài vài hầu nữ và thị vệ thân tín vẫn nguyện theo hầu, những gia đinh khác đều tan tác.
Giờ đây những gia đinh chịu trách nhiệm làm những công việc nặng trong phủ này đều do ta tự bỏ tiền túi thuê từ khi gả đến.
Hồi thuê, Tống Dục và Tống Nhu không một lời cảm ơn, như thể mọi chuyện này đều là bổn phận của ta; giờ ta trả sạch, chẳng mấy chốc hai người họ liền kéo đến tính sổ.
“Thẩm Tranh Diên, những người trong viện ta đâu? Sao nàng lại cắt hết họ rồi?”
Người xông vào trước là Tống Nhu, Tống Dục lẽo đẽo theo sau.
Vài ngày trước, hắn vừa nói rằng nha đầu này làm hắn thất vọng, nhưng giờ này, những chuyện thất đức này vẫn sai nha đầu xông vào tranh lấy lợi ích.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn than thở:
“Quận chúa chớ hiểu nhầm.
“Những gia đinh đó không phải do ta cắt hết, chỉ là không hiểu chúng nghe tin ở đâu rằng quán rượu duy nhất có thể kiếm ra tiền đã đóng cửa, sợ tháng sau không phát được tiền lương, nên lần lượt đến xin ta từ chức.
“Người này nói nhà có bà mẹ già cần về chăm sóc, người kia nói quê nhà đã hứa hôn phải về cưới vợ.
Ta muốn giữ họ lại cũng chẳng giữ được.”
Tống Nhu há miệng cứng họng, hồi lâu mới nói: “Vậy… vậy thì việc trong viện của ta ai làm?”
Ta hờ hững đáp: “Chẳng phải còn hai nha hoàn thân cận sao?”
Hai nha hoàn này là do Tống Nhu từ phủ mang tới, đã bán thân bán mạng cho nhà họ Tống.
Không ngờ Tống Nhu nóng nảy: “Ngươi nói gì vậy! Chỉ còn hai người Xuân Lan và Thu Cúc, làm sao lo xuể? Chưa kể hồi ở phủ Tống, hai người này chính là nhất đẳng nha hoàn, chỉ phục vụ hầu hạ thân cận. Những việc nặng nhọc bên ngoài như quét dọn, chạy vặt, lẽ nào Ngươimuốn để bọn họ làm ư?”
Ta lãnh đạm đáp: “Được làm nha hoàn cho quận chúa thật tốt, dù sa cơ lỡ vận vẫn hơn cả tiểu thư nhà lành bình thường.”
Tống Nhu chưa kịp phản bác lời bóng gió của ta thì ta đã yếu ớt cười một tiếng: “Quả thực trên sổ sách công khoản trong phủ không còn tiền, nếu quận chúa muốn có nha hoàn, thì tự bỏ tiền ra đi.”
Tống Nhu nghiến răng với ta.
Nàng ta khóc lóc kể lể với Tống Dục:
“Thẩm Tranh Diên này cay nghiệt ngoan độc, sao huynh lại cưới ả ta chứ?
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ tốt biết bao, hiền dịu lại yêu thương huynh, nếu huynh cưới Tâm Nguyệt tỷ tỷ, lúc này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp biết bao.”
Tống Dục cũng dài giọng thở dài, cứ than thở rằng số phận trêu ngươi, thế đạo bất công.
Thực ra ta vẫn chẳng hiểu nồi đầu óc của hai anh em nhà họ Tống này cho lắm.
Sự việc trên đời làm sao có thể hoàn toàn như ý người? Những người bình thường khi gặp thăng trầm thì nghĩ đến cách thích nghi với hoàn cảnh.
Nhưng hai người họ thì không.
Không những không nghĩ đến cách tự lập mà còn toan tính tính toán trên đầu người khác.
“Tiểu Thúy kia ta thấy làm việc khá nhanh nhẹn.” Tống Nhu thăm dò.
Tống Dục hiểu ý của nàng, nhưng hơi mất mặt: “Dẫu sao đó cũng là của hồi môn của Thẩm Tranh Diên, ta không thể lấy của ả để đưa cho muội được.”
Tống Nhu ngạo mạn đáp: “Chỉ nhìn qua cũng biết Tiểu Thúy chỉ là nha hoàn dùng để chạy vặt, trước kia chỉ hầu hạ một thứ nữ như Thẩm Tranh Diên, nếu được tới hầu hạ một đích nữ của nhà họ Tống như muội, thì rõ ràng là phúc phận của ả rồi.”
Thấy vẻ ngần ngừ của Tống Dục, Tống Nhu vội vàng nói: “Là muội quên mất huynh rồi, thôi được, Tiểu Thúy sẽ đi phục vụ huynh trước, rồi sang muội sau.”
Tống Dục vẫn do dự: “Bên cạnh Thẩm Tranh Diên chỉ có một nha hoàn này thôi, ta đòi thêm của ả ta có phần không ổn không nhỉ?”
Tống Nhu khuyên nhủ:
“Huynh à, sao huynh lại không nghĩ, hồi ở nhà họ Thẩm, ả ta chỉ là một nha đầu không được hầu hạ. Nếu không gả đến nhà họ Tống chúng ta, nhà họ Thẩm sẽ cấp nha hoàn cho ả ta sao?”
“Huống hồ huynh mà nói, nếu ả không nghe, thì chính là chống lại phu quân, huynh hoàn toàn có thể viết giấy bỏ vợ, đuổi ả ta đi! Huynh cứ yên tâm, chỉ cần huynh mở lời, ả ta sẽ tự giác đưa Tiểu Thúy tới.”
Dự đoán của Tống Nhu này không sai.
Quả nhiên, vừa vào cửa phòng ta, Tống Dục mới đặt vấn đề về việc để Tiểu Thúy hầu hạ hắn, ta lập tức đồng ý.
Nhưng ngay câu tiếp theo của ta đã khiến Tống Dục vô cùng kinh ngạc.
“Nếu vậy, xin phu quân hãy ban cho Tiểu Thúy một cái danh phận.”
8
Nghe xong, sắc mặt Tống Dục trắng bệch.
Hắn nói:
“Ngươi… ngươi muốn ta nạp Tiểu Thúy làm thiếp ư?
“Thẩm Tranh Diên, ta chỉ để Tiểu Thúy hầu hạ trong thư phòng, chưa từng có ý định nạp nàng ta!”
Ta từ tốn ngước đôi mắt lên:
“Vậy sao?
“Nhưng không biết phu quân đã từng nghĩ đến chưa, nếu Tiểu Thúy đêm đêm hầu hạ trong thư phòng, cô nam quả nữ trong một phòng, dù phu quân có nói bên ngoài các người không liên quan gì tới nhau, thì người ngoài có tin không?
“Như vậy, dù phu quân có thừa nhận hay không, thì mọi người đều sẽ đồn đoán Tiểu Thúy là thiếp của phu quân, sau này Tiểu Thúy cũng rất khó gả đi. Vì vậy thiếp nghĩ, hay là bây giờ phu quân cho Tiểu Thúy một danh phận.”
Sắc mặt Tống Dục tái mét.
Ta hiểu hắn quá rõ, hắn không chỉ muốn lập ra thân phận quân tử thanh cao trong mắt thế gian, mà còn phải tạo dựng hình ảnh thủy chung son sắt trước mặt đích tỷ ta ThẩmTâm Nguyệt.
Kiếp trước, để vun đắp danh tiếng si tình này, hắn chẳng ngần ngại nhiều lần bôi nhọ ta trước mặt Thẩm Tâm Nguyệt.
Chàng nói ta quyến rũ hắn, đầu độc hắn. Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là ảo tưởng của ta , còn chàng ta từ đầu đến cuối vẫn một lòng một dạ băng thanh ngọc tiết.
Một khi đã vậy, đương nhiên chàng ta không thể cho Tiểu Thúy danh phận.
Lấy vợ còn cho là do gia đình ép buộc, nếu còn nạp thiếp thì nhân thiết si tình tuyệt đối không giữ được.
Tống Dục im lặng một lát rồi nói:
“Nếu đã như vậy, ta sẽ không gọi Tiểu Thúy đến thư phòng nữa.
“Để nó đi phục vụ Nhu nhi đi.”
Tôi vội vàng nói: “Điều này càng vạn lần không thể.”
Sắc mặt Tống Dục đã tức giận: “Tại sao không thể? Nhu nhi là thiên kim tiểu thư, trước kia trong phòng chỉ riêng a hoàn hạng nhất đã có đến tám người. Sau này muội ấy còn phải gả chồng, thanh danh đối với muội ấy quan trọng biết bao? Bây giờ nhà ta sa sút rồi, gia cảnh tất nhiên không thể so với trước đây, nhưng cũng không thể để muội ấy mất thể diện.”
Tôi cắt lời Tống Dục: “Chàng, chính vì thanh danh đối với nữ tử chưa xuất giá là vô cùng quan trọng, cho nên mới tuyệt đối không thể để Tiểu Thúy đi phục vụ Nhu nhi được.”
Thấy Tống Dục tỏ vẻ khó hiểu, ta chảy nước mắt nói:
“Chàng không biết sao, nha đầu Tiểu Thúy này cử chỉ thô lỗ, một ngày phải mắng người tám lần.
“Thiếp vốn là người xuất thân thấp kém, bị nó liên lụy cũng đành, nhưng tiểu thư cao quý như Nhu nhi nào có thể tiếp xúc với Tiểu Thúy chứ. Đến lúc đó người ngoài nói trên bảo dưới không ra gì, một đứa thô lỗ như Tiểu Thúy, chắc chắn Nhu nhi được nó phục vụ cũng chẳng có giáo dưỡng gì– vậy chẳng phải hỏng bét hay sao?”
Lúc này, Tiểu Thúy đã hiểu, lập tức ưỡn cổ lên bất phục nói:
“Thật là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga — thật làm người ta đau lòng. Ai chả do mẹ đẻ ra, dựa vào đâu mà Nhu nhi thì cao quý, còn ta thì thô tục?
“Đừng nói tới chuyện phục vụ Nhu nhi, thậm chí có cho ta làm thiếp của chàng, ta cũng có thể đảm nhiệm được… chàng ơi, chàng đừng đi chàng ơi!”
Tiểu Thúy đối với bóng dáng bỏ chạy lủi thủi của Tống Dục vừa hô hào vừa nói, đợi Tống Dục chạy mất dạng, nó mới quay lại cười khoái chí với ta.
Những ngày sau đó, Tống Dục và Tống Nhu sống rất khổ sở.
Hai vị công tử tiểu thư từ nhỏ được hầu hạ sung sướng này, rời xa người hầu thì không làm được gì.
Trước đây, Tống Dục đánh đàn cần có người cầm đàn, uống trà cần có người rót trà ấm vừa tới, tất cả quần áo đều là màu nhạt, chủ yếu mang dáng vẻ công tử như ngọc phong lưu diễm lệ.
Bây giờ, những ma ma trong sân của chàng ta đều không còn rồi, chỉ còn lại hai tiểu sai vặt, ngay cả giặt quần áo cũng chẳng sạch.
Những chiếc áo màu trắng sữa và màu xanh nhạt của chàng ta rất nhanh đã trở nên bẩn thỉu nhem nhuốc, không còn vẻ tiên khí nào nữa.
Tống Nhu còn thảm hơn, hai nha hoàn hạng nhất suốt ngày không đụng tay đụng chân vào nước giặt cái, sau khi làm hai ngày việc nặng, một đứa thì trốn đi trong đêm, đứa còn lại thì không trốn được, ngày nào cũng thở dài chán nản như bị sương đánh.
Những ngày như thế này kéo dài hơn mười ngày, Tống Nhu hoàn toàn không chịu được nữa.
Nàng quyết định đi nhờ sự giúp đỡ của hảo tỷ muội Thẩm Tâm Nguyệt.
9
Tống Nhu và Thẩm Tâm Nguyệt vốn luôn là bạn tốt như chị em, khi còn là thiếu nữ khuê các, Tống Nhu theo bên Thẩm Tâm Nguyệt, hết lòng mong Tâm Nguyệt trở thành chị dâu của mình.
Sau này ta được gả đến, Tống Nhu hận ta nghiến răng nghiến lợi, như thể Tống Dục và Thẩm Tâm Nguyệt không ở bên nhau là bị ta chia rẽ sống ch///ết vậy.
Hiện giờ, sự căm ghét mà Tống Nhu dành cho ta đã đạt đến đỉnh.
Nàng ở trong Nam Bảo Trai chặn lại Thẩm Tâm Nguyệt đang đến mua trâm, vừa khóc vừa kể lể với nàng.
“Tâm Nguyệt tỷ ơi, từ sau khi Thẩm Tranh Diên kia gả đến, nhà họ Tống chúng ta bị nàng ta làm cho loạn cả lên.
“Ca ca muội si tình, giờ huynh ấy tương tư đến ngã bệnh không dậy nổi.
“Tâm Nguyệt tỷ, nhớ năm xưa chúng ta cùng nhau thưởng cảnh dạo chơi, ngắm núi làm thơ, vui vẻ biết bao. Nếu người gả đến đây là tỷ , thì giờ đã là quang cảnh thế nào…”
Thẩm Tâm Nguyệt cũng ở bên rơi nước mắt cùng Tống Nhu, nắm tay nàng an ủi: “Muội muội Nhu nhi, thật sự khổ cho muội .”
Tống Nhu vốn tưởng rằng sau khi nghe nói cuộc sống của mình khốn cùng như vậy, Thẩm Tâm Nguyệt sẽ chủ động giúp đỡ nàng.
Không ngờ rằng ngoài những lời an ủi ấm áp, Thẩm Tâm Nguyệt chẳng cho nàng gì cả.
Tống Nhu cũng thực sự không còn cách nào, chỉ đành mặt đỏ bừng, chủ động mở lời với Thẩm Tâm Nguyệt, ám chỉ nàng cho chút bạc.
Thẩm Tâm Nguyệt lại lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói:
“Nhu nhi, như thế là không ổn.
“Giờ thì phu nhân của Tống Dục dù gì cũng là Thẩm Tranh Diên. Ta lén Thẩm Tranh Diên cho các muội bạc, nếu chuyện này truyền ra, không biết người ta sẽ thêu dệt mối quan hệ của chúng ta như thế nào, đối với thanh danh của ta tổn hại rất lớn.
“May sao Thứ muội xuất của ta chỉ đuổi người hầu đi, làm vài bữa cơm chẳng ngon lành gì, không đến nỗi nào thực sự xấu xa độc ác.
“Muội cứ cố gắng thêm vài năm nữa, chờ đến khi xuất giá, đương nhiên là sẽ không phải gặp nàng ta hằng ngày nữa.
“Nhu nhi, Muộihãy xem nhẹ bớt, những ngày tháng sau đó sẽ tốt hơn thôi.”
Giọng điệu của Thẩm Tâm Nguyệt vẫn nhu hòa như gió xuân, đáng tiếc lần này, Tống Nhu không cảm nhận được sự ấm áp của nàng nữa.
Đặc biệt là Thẩm Tâm Nguyệt sau khi an ủi xong Tống Nhu, liền gọi bốn nha hoàn của mình, khiêng hai hộp trang sức của hồi môn vừa được làm xong, ung dung rời đi.
Tống Nhu nhìn bóng dáng Thẩm Tâm Nguyệt, cắn chặt môi.
Mối quan hệ của đôi tỷ muội thân thiết này, kể từ đó cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn nứt.
“Ngày nào nàng ta cũng ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải khổ sở gì nên đương nhiên nàng ta có thể xem nhẹ!
“Còn bảo rằng đợi ta xuất giá là ổn, bây giờ ta thậm chí còn chẳng đủ đồ hồi môn, thế mà nàng ta lại có tiền làm ra được nhiều đồ trang sức thế kia!”
Tống Nhu vừa oán giận vừa vò khăn tay đi ra khỏi Nam Bảo Trai.
Đột nhiên, nàng nghe được tiếng người bên cạnh bàn tán.
“Người vừa đi qua kia, chẳng phải là Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Tâm Nguyệt sao? Thật là diễm lệ đoan trang, không biết ai có phúc, có thể cưới được nữ tử như vậy.”
“Nghe nói Thẩm gia sắp định thân cho vị công tử nhà họ Tần…”
Khăn tay Tống Nhu đột nhiên rơi xuống đất.