1.
「Tranh Diên, sao nàng lại so đo quá vậy?」
Vừa mở mắt, ta đã nhìn thấy khuôn mặt của phu quân Tống Dục.
Hắn cau mày, khó chịu trách: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít, sau này nàng không được nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.”
Ta lập tức nhận ra rằng, ta đã trọng sinh.
Kiếp trước, Tống phủ bị tịch thu, ta và Tống Dục không có thu nhập, nên ta đã mở quán rượu này để kiếm sống.
Tên Vương công tử tự xưng là đồng học cùng thư viện với Tống Dục, thường đến uống rượu hàn huyên, chỉ gọi loại rượu ngon nhất, mở từng vò một.
Lần nào cũng say khướt trở về, chưa lần nào trả tiền.
Ta thấy không đành lòng, nên lần sau hắn tới, ta đã ra ngăn lại, nói thẳng rằng chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, không thể cứ ký sổ như vậy.
Ai ngờ Tống Dục lại không vui.
Không những trách ta so đo tính toán trước mặt mọi người, hắn còn an ủi Vương công tử, nói rằng sau này hắn tới uống rượu thì không cần trả tiền.
Lúc đó, Vương công tử và một đám bạn của hắn nghe Tống Dục nói, đều rất tán thưởng.
Kẻ thì khen Tống công tử tuy sa cơ lỡ vận, nhưng vẫn hào sảng ung dung, đúng là bậc danh sĩ phong lưu.
Kẻ thì cùng Tống Dục ngâm thơ, rằng: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, thiên kim tán tận hoàn phục lai”.
Tống Dục mặc áo trắng, ung dung cùng họ nâng ly uống rượu, vẫn là công tử tiêu sái, uống rượu thoải mái như trước.
Hắn thậm chí còn bất mãn nhìn ta, nói: “Nàng lui vào bếp đi, nơi tao nhã như thế này không phải chốn nàng nên tới.”
2.
Phải nói rằng, xét về xuất thân, ta quả thực không xứng với Tống Dục.
Tổ tiên ba đời họ Tống làm quan, nếu không phải Tống phủ bị tịch thu, di nguyện lớn nhất trước khi mất của lão phu nhân Tống phủ là Tống Dục cưới vợ sinh con, thì một vị công tử con nhà quyền quý như hắn sẽ không lấy một thứ nữ như ta.
Nhưng trên thực tế, ta gả đến Tống phủ chưa được hưởng phúc của tổ tiên một ngày nào, mà tất cả đều là tại chịu khổ.
Tống gia vì tranh giành quyền lực mà bị liên lụy, bị cách chức tước, phải xuống làm thường dân.
Trước lúc bị tịch thu, có người tốt bụng tới báo tin, nói rằng gia sản trong phủ sau này có khi sẽ bị niêm phong hết, nên nhân lúc quan binh chưa tới, hãy đem vài món vàng bạc châu báu có giá trị chôn ở khu phần mộ tổ tiên, sau này, ít ra cũng có tiền phòng thân.
Nhưng Tống Dục không màng lấy một đồng bạc.
Vị công tử thanh cao này ung dung tự tại, cuối cùng chỉ mang theo một chậu hoa cúc mà mình tự tay trồng.
“Nguyện như hoa cúc này, thanh cao giản dị.”
…
Những ngày sau đó, Tống Dục thực sự rất thanh cao giản dị.
Hắn là một tài tử, dù hiện tại không còn chức quyền, nhưng vẫn có nhiều đại gia xin chữ và tranh của hắn.
Kết quả là hắn vẫn lạnh lùng: “Chữ và tranh là để gửi gắm tình thú thanh cao, những kẻ tầm thường ấy chỉ là đua đòi phong nhã, chẳng phải thực sự hiểu ta. Dù chúng dâng vàng vạn lạng, ta cũng không động bút cho chúng.”
Còn đối với những việc khác có thể kiếm tiền, hắn càng không thèm làm.
Mỗi ngày chỉ rượu chè thơ phú, nói mấy câu như: “Tư là phòng ốc sơ sài, duy ta đạo đức cao sang” .
Như vậy cũng thật sự làm cho một đám người sững sờ, nói rằng Tống công tử tuy nghèo khó, nhưng lại phóng khoáng.
Tống Dục phóng khoáng thì phóng khoáng, nhưng là thê tử của hắn, ta không thể chịu đói mà ch///ết.
Mặc dù ta là thứ nữ, nhưng vẫn có nhiều của hồi môn, nên ta đã lấy ra một phần, mở quán rượu này.
Lúc đó, để đối phó với người quản gia bắt ch///ết, để suy nghĩ xem làm sao để quán rượu có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, ta thường tính sổ đến tận đêm khuya.
Sự nỗ lực đó đã giúp cho việc buôn bán của quán rượu ngày càng phát đạt.
Nhưng Tống Dục không thèm cho ta sắc mặt tốt.
Hắn nói ta như thứ dân đen, đầy mình mùi tiền, hắn không muốn dính dáng, nên không muốn ngủ cùng ta.
Một thời gian, lời đồn trong ngoài “Thẩm Tranh Diên bị Tống công tử ghét bỏ” lan truyền khắp nơi, ta bị mọi người mỉa mai chế giễu.
“Tống công tử không coi trọng nàng cũng là chuyện bình thường, nàng mở quán rượu, xuất đầu lộ diện, giống như đàn bà thường dân trong chợ. Người thanh cao như Tống công tử chỉ chung tình với những người nữ tử thanh cao khác.”
“Ê, các ngươi đã nghe chưa, ban đầu Tống công tử thích chính là chị gái của Thẩm Tranh Diên, Thẩm Tâm Nguyệt…”
3.
Kiếp trước, khi ta sắp ch///ết vì bệnh, ta mới biết được nhiều sự thật.
Hóa ra, người Tống Dục vẫn luôn thích là Đích tỷ của ta, Thẩm Tâm Nguyệt.
Người hắn muốn cưới cũng là Thẩm Tâm Nguyệt.
Nhưng lúc đó, phụ thân ta đã nghe ngóng được tin tức trên triều, biết rằng Tống phủ nguy hiểm, chỉ sợ sắp gặp nạn.
Vì vậy phụ thân ta đã đắn đo.
Nếu đồng ý, đích nữ nhất định sẽ phải gả đến chịu khổ, ông và phu nhân đều không nỡ.
Nếu không đồng ý, lỡ may sau này Tống phủ phục hồi, rốt cuộc trèo cao không lên.
Cuối cùng, cha ta quyết định, giảm bớt sự hy sinh, để có thể nhận được nhiều lợi nhuận hơn.
Vì vậy, hắn đã lôi ta, một thứ nữ do thông phòng sinh ra, từ góc hẻo lánh ở sân sau ra, ghi vào dưới danh nghĩa của phu nhân, gả đến Tống phủ.
Sau khi biết người sắp cưới là ta, Tống Dục không hề từ chối.
Hắn uống rượu say sưa suốt một đêm, trong cơn say lẩm bẩm: “Cũng tốt, ta biết rằng không thể cưới nàng ấy, dùng cách này để có thể ở gần nàng ấy một chút cũng tốt lắm.”
Trong vài năm sau đó, trên thực tế, Tống Dục vẫn không từ bỏ việc thể hiện tình yêu của mình với Thẩm Tâm Nguyệt.
Khi ta bận rộn đến đêm khuya, hắn sẽ tâm sự với Thẩm Tâm Nguyệt dưới ánh trăng.
Thẩm Tâm Nguyệt nói: “Bây giờ, mọi người đều khen Thứ muội của ta rất giỏi.”
Tống Dục nhẹ nhàng nói: “Thật sao? Ta chỉ thấy nàng ấy đầy mình mùi đồng tiền, không muốn ngủ cùng nàng ấy.”
Đích tỷ nói: “Nhưng ta nghe nói, nàng ta đã mang thai rồi…”
Tống Dục vội nói: “Đó là nàng ta đã hạ thuốc ta đêm hôm đó.”
Tâm nguyệt, lòng ta chỉ mãi hướng về nàng, nếu nàng không tin ta thì ta thề sẽ dùng một kiếm tự vẫn…
Đích tỷ bịt miệng Tống Dục: “Nói năng linh tinh gì vậy! Ta sao lại có thể không tin chàng chứ”.
Sau đó, đến khi mang thai đứa con đầu lòng, ta tình cờ phát hiện ra những lá thư qua lại giữa Tống Dục và Tâm Nguyệt.
Hắn gửi thư cho Tâm Nguyệt, viết là:
[Người bên gối không phải là người trong lòng, nàng mới là người vợ cả đời của ta]
[Thế gian ô trọc, chỉ có nàng là gió trong trăng sáng]
Ta tức đến thổ huyết, từ đó một bệnh không ra khỏi giường.
Trong lúc ta nằm bệnh, Tống Dục không một lần đến thăm.
Hắn dùng số tiền ta kiếm được để chạy chọt khắp nơi, sau cùng phục chức như cũ.
Lúc ta đang hấp hối trên giường bệnh, hắn mới tới nói: “Kiếp này may lắm một đứa con gái chợ búa như ngươi mới có thể lấy chồng cao cửa như ta, lây dính không ít cao nhã chi khí, cũng coi như vận mệnh của ngươi.”
Sau khi ta mất, hắn cưới Tâm Nguyệt, ai ai cũng khen tình chàng ý thiếp đáng ngưỡng mộ, chỉ không còn ai nhớ tới ta.
Nhưng may thay trời xanh có mắt, cho ta sống lại một lần nữa.
Lúc này đây, thấy Tống Dục đang vui vẻ nâng ly cùng Vương công tử và đám tùy tùng, ta không nói lời nào rồi quay người đi vào bếp.
Tì nữ Tiểu Thúy đuổi theo ta, gấp gáp nói: “Tiểu thư, cứ để như vậy chẳng mấy chốc mà quán rượu sẽ đóng cửa mất thôi”.
Ta lạnh lùng đáp: “Đóng cửa thì đóng cửa, đưa sổ sách cho ta, gom hết mấy thứ còn sót lại trong nhà, mang đến nhà chị họ mà ngươi tin tưởng cất đi”.
Tiểu Thúy giật mình hỏi: “Tiểu thư, sao lại thế?”
“Nếu sau này Tống Dục hỏi đến, chúng ta phải nói lời thống nhất, cứ nói là tiền của hồi môn đã tiêu hết, không còn một xu nào, nhớ chưa?”