3
Người nói sau nhanh chóng bước tới chắn trước mặt ta, chỉ tay vào đám làm công, tức giận quát lớn:
“Ai cho các ngươi dám động thủ trong Hội Hiền Lâu? Còn nữa, các ngươi mắt mù cả rồi sao? Ngay cả chủ nhân của mình cũng dám múa gậy đánh người?”
Lời vừa dứt, cả sảnh vang lên tiếng kinh ngạc.
Không sai, Hội Hiền Lâu lừng danh kinh thành này thực chất chính là sản nghiệp được ta âm thầm góp vốn xây dựng. Người đứng ra quản lý trên danh nghĩa, cũng chính là người đang chắn trước mặt ta lúc này – Chữ Du.
Ba năm trước, Chữ Du thi trượt khoa cử, trên đường về quê ngang qua thành Tấn Dương, ta và hắn vừa gặp đã cảm mến.
Khi ấy, hắn mang đầy tâm sự, tự than rằng mình không phải chất liệu làm quan, dù thi thêm mấy lần cũng không có hi vọng đỗ đạt, chi bằng về quê làm ruộng, qua quýt sống nốt đời này.
Thấy hắn ngày ngày thở dài, tinh thần sa sút, ta sợ rằng hắn sẽ nghĩ quẩn, bèn mượn cớ thiếu người làm trong cửa tiệm để giữ hắn ở lại.
Giữ lại rồi mới phát hiện, Chữ Du quả là trời sinh để kinh doanh. Ta hết sức khuyên hắn bỏ văn theo thương.
Thực tế chứng minh, ta đã không nhìn nhầm người. Chỉ chưa đầy ba năm, hắn đã biến Hội Hiền Lâu thành một nơi mẫu mực, trở thành chốn văn nhân tao nhã tụ họp, được cả những thanh lưu trong triều tán thưởng, vượt xa kỳ vọng ban đầu của ta.
Hồi thần lại, ta vỗ vai Chữ Du, nửa đùa nửa thật nói:
“Ta xem, bọn chúng chẳng phải mù mắt, mà là mù tâm. Hội Hiền Lâu vốn lập ra để quy tụ hiền tài thiên hạ, tạo nơi cho họ tự do bàn luận, giãi bày ý chí. Nào ngờ, giờ lại vướng phải cái thói xu nịnh, xem người mà tiếp, thật đáng thở dài.”
Chữ Du quay lại, thấy ánh mắt ta quét từ dưới lên trên, chỉ lắc đầu cười.
Hắn bảo ta học cách mượn lời mỉa mai, có vẻ đã học được đến chín phần mười.
Người trên lầu nghe ra ý mỉa mai trong lời ta, sắc mặt lập tức biến đổi, đồng loạt nhìn về phía Tống Trí Viễn, yêu cầu hắn đáp trả để chứng minh lòng ngay dạ thẳng.
Ta không nói thêm, chỉ đứng đó khoanh tay chờ xem Tống Trí Viễn còn có thể biến đen thành trắng thế nào.
Cuối cùng, sự yên lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói sang sảng, nhưng người lên tiếng không phải là Tống Trí Viễn.
“Ta vốn muốn đến đây tìm chút thanh tịnh, nào ngờ lại phải xem một màn náo nhiệt, ồn ào đến nhức cả đầu. Người dưới lầu kia là Trạng nguyên lang đúng không? Nếu không giải tán ngay, hôm nay, món nợ này, ta tính cả vào đầu ngươi.”
Người nói quả thật uy phong lẫm liệt.
Nhưng lần nào y cũng đứng về phía ta, lời vừa rồi lại càng khiến lòng ta dễ chịu.
Còn những người khác trong sảnh, có vẻ đều nhận ra thân phận của y, rối rít chào lui.
Tống Trí Viễn bị mất mặt nặng nề, trước khi đi, liền trút toàn bộ tức giận lên đầu ta:
“Cố Duệ Hi, nay ta đã là quan viên triều đình. Ngươi đã lặn lội nghìn dặm đến đây để gả cho ta, thì ít nhất cũng phải ăn mặc sao cho chỉnh tề. Một thân áo xám nam nhân thế này, còn ra thể thống gì? Ta vừa rồi nếu nhận ra ngươi, chẳng phải sẽ bị đồng liêu chế giễu hay sao? Hôm nay đừng theo ta về phủ, chỉnh trang lại rồi hẵng đến bàn chuyện cưới xin.”
Nói xong, hắn phất tay áo, sải bước rời đi.
Ta sững sờ trước sự ngông cuồng và trơ trẽn của hắn, đến nỗi không kịp bật lại. Nghĩ lại, ta tức đến phát run.
Chữ Du nghe vậy, mắt sáng rực, bĩu môi cảm thán:
“Nữ ma đầu nhà họ Cố vượt ngàn dặm tìm phu, ai ngờ bị phu quân trở mặt không nhận, thật đáng thương thay!”
Ta lườm hắn một cái rõ dài, đáp trả:
“Chưa thảm bằng ngươi, thầm thương cô nương bán đậu hoa ở phía nam thành, cầu làm con rể người ta mà còn bị từ chối thẳng thừng.”
Chữ Du biết mình đấu khẩu không lại, đành chịu thua, nghiêm mặt hỏi chuyện giữa ta và Tống Trí Viễn.
Ta kể lại đầu đuôi ngọn ngành, khiến hắn giận sôi, suýt chút nữa chạy thẳng đến phủ Tống lý luận.
“Ngươi định xử lý hắn thế nào? Có cần ta giúp không? Mấy năm nay ở kinh thành, ta cũng tích lũy được không ít nhân mạch.”
Ta phất tay cười:
“Không cần, ta có cách của mình. Hiếm lắm mới gặp chuyện thú vị, phải từ từ mà chơi mới hay.”
Huống hồ, trong tay Tống Trí Viễn còn giữ hôn thư, ta cần tìm cơ hội đoạt lại mới được.
Thấy ta đã có kế hoạch, Chữ Du không nhắc chuyện giúp đỡ nữa, chỉ nheo mắt tò mò hỏi:
“Nói đi, giống như ta và Tống Trí Viễn, ngươi đã tài trợ bao nhiêu thư sinh sa cơ rồi?”
Không ngờ hắn lại bắt trúng điểm này, ta nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của hắn, đếm trên đầu ngón tay rồi đáp qua loa:
“Ngươi biết đấy, ta chẳng có gì ngoài nhiều tiền và rộng rãi. Những người như ngươi, có chút bản lĩnh, trông thấy tương lai, ta đã giúp khoảng mười mấy người.”
Rải lưới rộng, bắt cá lớn, là đạo lý phụ thân dạy ta.
Vừa dứt lời, chợt nghe trên lầu ba vang lên tiếng đồ vật vỡ nát.
Ta và Chữ Du liếc nhìn nhau, lập tức chạy lên xem.
4
Nghe Chữ Du kể, người vừa lên tiếng tên là Kỷ Cảnh Lan, giữ chức Thiếu khanh Đại Lý Tự, quản lý hình ngục.
Chức quan tuy không cao, nhưng xuất thân không tầm thường, là đích tử của Trưởng công chúa Chiêu Hòa, mang huyết thống hoàng gia, kiêu ngạo cũng là lẽ thường.
Nhưng y không phải loại công tử bột tầm thường, trái lại rất có tài, nổi danh phá án thần sầu, uy tín cao trong Đại Lý Tự.
Ta huých vai Chữ Du, cười nói:
“Được đấy, nếu giữ được người này ở lại, sau này Hội Hiền Lâu chẳng phải có một tấm biển sống rồi sao?”
Đến lầu ba, còn chưa kịp gõ cửa, đèn trong nhã gian đã tắt, hiển nhiên là không muốn bị làm phiền.
Ta đành buồn bã rời đi, thầm nghĩ lần sau tìm cơ hội gặp lại cũng chưa muộn.
Mấy ngày sau, ta nhàn nhã dạo khắp kinh thành. Chữ Du gặp ta thường bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cho đến khi ta mang bát đậu hoa nóng hổi về, hắn mới không nhịn được mà thốt lên:
“Ta nói này, Cố đại tiểu thư, nếu ngươi còn không làm gì, tên vong ân bội nghĩa như Tống Trí Viễn kia sẽ trèo lên mây cao, làm rể nhà danh gia vọng tộc đấy!”
Ta chẳng lấy làm lạ. Chuyện này khi còn ở Tấn Dương ta đã hay, chẳng qua chỉ là trò bắt rể dưới bảng vàng mà các danh môn đại hộ ở kinh thành thường chơi.
Nếu Tống Trí Viễn không quá tham lam, chỉ muốn vợ đẹp, thiếp ngoan, quyền thế và tiền tài đều đủ cả, ta thậm chí còn vui lòng để hắn tìm đến nơi khác. Miễn là hắn nhớ ân tình của nhà họ Cố đã giúp đỡ khi hắn còn khó khăn là được.
Ta khuấy nhẹ bát đậu hoa, thản nhiên đáp: “Bình tĩnh đi. Hiện tại, kẻ phải lo lắng không phải là chúng ta. Đợi đi, hắn cũng sắp đến cầu xin rồi.”
Quả nhiên, khi Tống Trí Viễn tới, ta đang ngồi trong sân viện mới mua, thưởng trà ngắm hoa.
Căn nhà này không lớn, chỉ ba gian trước sau, ở tạm thì cũng ổn.
“Trạng nguyên lang đến tệ xá có việc gì chăng?” Ta ngẩng lên nhìn hắn, thấy ánh mắt đầy phẫn nộ, như dã thú muốn nuốt chửng ta.
Hắn xông đến, gằn giọng nói: “Cố Duệ Hi! Mấy ngày nay ngươi đã làm gì?”
Ta nghĩ ngợi một lúc. Cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là thu lại mấy cửa tiệm của nhà họ Cố ở kinh thành, rồi cho người hầu về Tấn Dương mà thôi.
Tống Trí Viễn vốn quen tiêu xài hoang phí, ai cũng tưởng hắn gia cảnh giàu có. Không ngờ, đến hắn cũng tin là thật.
Số bạc hắn tiêu xài đối với ta chẳng đáng là bao, nhưng nhìn hắn tiêu một cách thản nhiên như vậy, ta quyết không để hắn yên ổn.
Ta giả vờ kinh ngạc nói: “À, ta biết rồi. Chắc Trạng nguyên lang hết tiền tiêu, nên nhớ đến ta – vị Thần Tài sống này? Hay là ngươi thử cúi đầu lạy ta xem, biết đâu ta lại thương tình mà bố thí thêm bạc cho ngươi?”
Lời ta vừa dứt, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, cơn giận càng bùng lên. Hắn nghiến răng, mặt dày đáp:
“Cố Duệ Hi! Nữ tử xuất giá tòng phu, đó là đạo lý xưa nay không đổi. Sau này khi ngươi gả qua, mấy cửa tiệm kia đương nhiên phải để ta quản lý. Ngươi có thể được gả làm thiếp của ta đã là phúc lớn, nên từ bỏ cái dáng vẻ thô lỗ, làm một phụ nữ hiền thục, giữ gìn bổn phận trong nội trạch mới phải.”
Ta bật cười khẩy, khinh bỉ nói: “Gả cho ngươi? Ngươi nằm mơ à!”
Nghe vậy, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngừng lại đôi chút rồi nói:
“Ngươi yên tâm. Tiểu thư họ Lưu là giai nhân dịu dàng, ôn nhu. Chỉ cần ngươi không quá kiêu căng, nàng nhất định có thể dung chứa ngươi.”
…
Ta lại một lần nữa cảm thấy khâm phục sự trơ tráo của hắn.
“Tống Trí Viễn, ngươi thật quá tự phụ. Ngày trước nếu không phải ngươi cầm hôn thư đến, ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến ngươi sao? Làm sao? Mang bộ mặt công tử nhà giàu quá lâu rồi, đến nỗi quên mất bản thân từng là gì sao?
“Nhưng không sao, ta thì nhớ rất rõ. Nếu ngươi không tự nguyện giao lại hôn thư, thì chẳng bao lâu nữa, không chỉ tiểu thư họ Lưu, mà cả thiên hạ sẽ biết bộ mặt thật của ngươi. Đến lúc đó, xem ngươi còn đứng vững ở kinh thành thế nào!”
Lời ta làm hắn tức giận đến run người, suýt chút nữa xông lên. Ta khẽ nhếch môi, nhẹ giọng cảnh cáo:
“Ngươi nghĩ kỹ đi. Không xa đây chính là Đại Lý Tự. Hôm nay nếu ngươi dám động đến ta dù chỉ một chút, ta cam đoan ngươi sẽ lập tức vào đại lao.”
Hắn tức giận run rẩy, cuối cùng cũng không dám bước tới, chỉ trừng mắt nhìn ta rồi bỏ đi.
Hắn vừa đi, mấy người từ trên mái nhà nhảy xuống, cười nói:
“Cố tiểu thư, hôm nay chúng ta mở rộng tầm mắt. Không ngờ Trạng nguyên lang phong độ là thế, hóa ra lại là kẻ như vậy.”
Ta bất đắc dĩ thở dài, rồi cầm hai vò rượu ngon bước tới, nhẹ giọng:
“Hôm nay phiền các vị đại nhân rồi. Nếu không có các vị trông chừng, tiểu nữ thật không dám đối đầu với hắn một mình. Đây là chút quà nhỏ, mong các vị nhận cho.”
Đám quan sai Đại Lý Tự trái lại rất dễ gần. Chỉ vài ngày sau, ta đã quen mặt với họ.
“Muội tử, không cần khách khí. Chúng ta chỉ làm theo lệnh…” Một người đang nói thì bị đồng nghiệp ngắt lời, nhanh chóng nhận lấy vò rượu, cười nói:
“Chúng ta đã thèm rượu này lâu rồi, ngoài tiệm đắt lắm. Mọi người nói xem, có đúng không?”
Cả đám rối rít đồng tình, còn bảo ta nếu sau này có phiền phức thì cứ tìm họ, đừng ngại.
Ta chỉ mỉm cười, không vội bận tâm đến sự kỳ lạ của họ.