Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ Chương 4 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

Chương 4 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

6:43 sáng – 17/10/2024

Tất cả cùng nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Ta có thể thấy rõ trong ánh mắt họ đang nghĩ gì: Ta là hoàng hậu, có xuất thân cao quý, phụ thân ta hung dữ, lại là người vào cung sớm nhất, hoàng đế dù thế nào cũng không dám lạnh nhạt với ta.

Nhưng thực ra không phải vậy, ta cũng thảm chẳng kém. Ta cười khổ.

“Vậy mọi người nghĩ hoàng đế lão gia là sao?” Ôn Tài nhân nhíu mày.

“À, có khi nào hoàng đế…” An Quý nhân thần bí, nói một nửa rồi không dám nói tiếp.

Nhưng mọi người dường như đều ngầm hiểu điều gì đó.

Chúng ta nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt gật đầu, cuối cùng rút ra một kết luận chung:

Vị hoàng đế này! Ngài ấy! Hình như… không làm được!

8

Ta thật không ngờ rằng hoàng đế lại có vấn đề về sức khỏe. Theo lời các phi tần kể lại, nghĩ kỹ lại thì đúng là chẳng cần phải suy đoán gì nữa. 

Một nam nhân khỏe mạnh, sung mãn, có trong tay nhiều mỹ nhân, mà mỗi người đều đẹp đến mức không tưởng, thì làm sao hoàng đế lại có thể giữ lòng không động chứ?

Việc đẩy các mỹ nhân đi ngủ dưới đất như vậy, nếu hoàng đế không biết mình có vấn đề, thì làm sao có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức đến thế?

Mỗi lần đều lật thẻ bài, nhưng lại không sủng hạnh ai, rồi còn không cho người khác tiết lộ ra ngoài, đây chẳng phải là cố tình che giấu sao?

Đúng là có chứng cứ rõ ràng rồi!

Ôi, thật tiếc quá, thật sự quá tiếc cho những đóa hoa mỹ nhân này. Sau này họ phải sống thế nào đây?

Ta vừa nhâm nhi tách trà, vừa thở dài, bỗng nhiên ngước lên và thấy một bóng áo vàng rực rỡ bước qua rèm cửa, tiến vào.

Ta bị sặc trà.

Giây tiếp theo, hoàng đế đã túm lấy cổ áo của ta, kéo ta lên.

Ánh mắt đó như muốn chém ta thành từng mảnh, lạnh lùng nói: “Khắp trong cung đều đang đồn đại rằng trẫm có bệnh, là ngươi lan truyền phải không?”

Hả? Không phải ta mà!

Ta oan quá! Ai là kẻ ngốc đã truyền ra ngoài thế này?

Không khí xung quanh dường như lạnh đi mấy phần, hoàng đế lúc này thật sự đáng sợ. Ai mà muốn người khác biết mình có vấn đề chứ? Giờ ngài tức giận rồi, muốn bắt ta trút giận. Đời ta thật khổ mà.

“Trẫm có bệnh ư? Hôm nay trẫm sẽ cho nàng thấy, trẫm có vấn đề hay không.”

Hoàng đế nắm lấy cổ tay ta, mạnh mẽ kéo ta quăng lên giường, rồi áp sát ta ngay sau đó.

8

Sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi. Ta vừa ôm eo vừa lồm cồm bò dậy từ trên giường, rõ ràng hoàng đế không hề có bệnh tật gì.

Hoàng đế thuộc tuýp người kiềm chế, chỉ tập trung vào sự nghiệp. Ngài hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là ngài không thích đụng vào phụ nữ mà thôi.

Không đúng, chính xác hơn là ngài không thích chạm vào những người phụ nữ do Thái hậu chọn. 

Nghĩ lại thì ta và mười tú nữ mới vào cung đều do Thái hậu đích thân chỉ định, cho nên hoàng đế không có hứng thú.

Lý do là vì trong lễ thọ của Thái hậu, hoàng đế đã để mắt đến một tiểu cung nữ, giữa họ đã xảy ra tình yêu sét đánh.

Tiểu cung nữ đó có vẻ ngoài vừa quyến rũ vừa trong sáng, giống như một chú cáo nhỏ hoảng sợ, khiến người khác không khỏi muốn che chở.

Hoàng đế đã sủng hạnh nàng ấy ngay trong đêm đó, và hôm sau nàng ấy được phong làm Huệ Quý nhân.

Tiểu cung nữ này không có cha nương, không có gia thế, nhưng nhờ một đêm mà đã bước lên đỉnh cao, tỏa sáng đầy vinh quang, trong lòng tràn đầy niềm vui, gặp ta thì cười thẹn thùng không ngừng.

Huệ Quý nhân trở thành người được hoàng đế sủng ái nhất. Hoàng đế đêm nào cũng lưu lại chỗ nàng ấy, khiến các phi tần trong hậu cung không khỏi bất mãn, thi nhau tìm đến ta để than thở.

Ta thật sự bất lực, họ vẫn chưa nhận ra rằng hoàng đế không phải bị sắc đẹp mê hoặc, mà là ngài không thích những người có gia thế lớn. 

Phụ nữ trong hậu cung ai mà chẳng đẹp như hoa? Nhưng hoàng đế có suy nghĩ của riêng ngài.

Cắn răng chịu đựng, ta tiến vào Càn Thanh cung. Vừa ngước mắt lên, đã thấy hoàng đế cùng mỹ nhân trong lòng đang tình tứ. Mỹ nhân ngượng ngùng gõ nhẹ vào ngực hoàng đế, ngài cười cưng chiều.

Thấy ta bước vào, mỹ nhân lập tức đỏ mặt đứng dậy hành lễ với ta.

Hoàng đế bị cắt ngang hứng, liếc ta với vẻ không hài lòng, ho khẽ một tiếng rồi nói: “Hoàng hậu có chuyện gì vậy?”

Trời ơi, thật không đúng lúc chút nào. Ta tiếp theo nên nói gì đây? Mỹ nhân thấy ánh mắt ta, lập tức hiểu ý mà lui ra. Trong điện giờ chỉ còn lại ta và hoàng đế.

“Các muội muội trong hậu cung gần đây nhiều lời oán thán, hoàng thượng nên chia đều ân sủng mới phải.”

Hoàng đế cười khẩy, ngước mắt nhìn ta: “Ngươi đang phàn nàn vì trẫm không sủng ái ngươi, nên không vui chăng?”

Ừm… là họ không vui, không phải ta. Ta chỉ bị ép buộc đến để truyền lời thôi mà.

Hoàng đế đứng dậy, bước tới trước mặt ta, đưa tay nâng cằm ta lên, “Tâm tư của hoàng hậu, trẫm đều hiểu rõ.”

Hừ, ngài hiểu cái gì chứ mà hiểu rõ, đồ tự mãn.

Ta lập tức gỡ cằm khỏi tay ngài, “Khởi bẩm hoàng thượng, đây cũng là ý của Thái hậu. Sủng ái mỹ nhân là chuyện tất nhiên, nhưng không thể lạnh nhạt với các phi tần khác, hoàng thượng nên cân nhắc vì đại cục.”

Mỹ nhân thì đẹp đấy, nhưng Thái hậu không thích. Một người phụ nữ không có xuất thân danh giá, dù có thể sinh con cho hoàng đế, cũng không đủ. 

Trong mắt Thái hậu, hậu cung và triều đình là một thể thống nhất, phi tần được sủng ái thì gia đình họ mới trung thành với triều đình hơn.

“Thái hậu nói đúng.” Hoàng đế nghiến răng. “Vậy đêm nay trẫm sẽ ở lại cung của hoàng hậu thế nào?”

Ta giật mình, lạnh toát cả người, “Không… không cần, hoàng thượng nên đến chỗ các phi tần khác thì hơn.” Mặt ta đỏ bừng lên.

“Hoàng hậu thật giỏi trò ‘dục cầm cố túng’ (muốn bắt phải thả) đấy nhỉ, càng ngày càng tiến bộ.” Hoàng đế lạnh lùng nói.

Ta cứng họng không biết nói gì.

Và thế là hoàng đế tối đó thật sự lật thẻ bài của ta.

Ta thật sự nhớ những ngày được ngủ dưới đất, mỗi người một giường, thật là tốt biết bao.

Hoàng đế ngừng lại, lạnh lùng nhìn ta: “Chẳng phải ngươi phàn nàn vì trẫm chỉ sủng ái một người sao? Giờ trẫm đến sủng ngươi, ngươi lại tỏ vẻ không vui là sao?”

Ta thật sự hối hận vì đã vào cung. 

Nếu ta không vào cung, giờ ta đã là thê tử người khác rồi, phu quân ta sẽ yêu thương, che chở cho ta, chứ không phải mỉa mai lạnh lùng như thế này. 

Cuộc sống của ta đã có thể hạnh phúc mỹ mãn. 

Nhưng vào cung rồi, cả đời của ta bị chôn vùi tại đây. Người trước mặt ta không phải người mà ta yêu. 

Dù ngài là hoàng đế, ta không thể trái ý, nhưng ta vẫn không thể kiểm soát được sự chán ghét đối với ngài.

Trong lòng ta trào lên một nỗi chua xót, một giọt nước mắt vô thức rơi khỏi khóe mắt. Hoàng đế ngạc nhiên, nhìn ta, có chút lúng túng. Một lúc sau, ngài lật người nằm xuống.

“Ngươi ghét trẫm lắm sao?” Hoàng đế hỏi.

Ta không biết lấy đâu ra dũng khí, đáp một tiếng “Ừ.”

Hoàng đế lập tức rơi vào im lặng. Ta đoán ngài chắc đang giận đen mặt, vì chẳng có người phụ nữ nào dám nói mình ghét hoàng đế cả, đây là điều đại nghịch bất đạo.

9

Sau khi Thái hậu gây áp lực, hoàng đế đành phải thôi không độc sủng Huệ Quý nhân nữa, mà cũng bắt đầu lật thẻ bài của các phi tần khác.

Vừa qua hết mùa hè, Nghi Tần mang thai.

Thái hậu vui mừng khôn xiết, yêu cầu hoàng đế thăng bậc cho Nghi Tần, nàng ấy được phong thành Nghi Phi.

Sau mười tháng mang thai, Nghi Phi hạ sinh một hoàng tử an toàn. Thái hậu ôm đứa trẻ, vui mừng đến rơi nước mắt, còn hoàng đế thì giữ gương mặt lạnh lùng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Thái hậu nói với các phi tần: “Các ngươi cũng nên cố gắng lên, sớm ngày sinh ra hoàng tử hay công chúa cho hoàng thượng mới tốt.”

“Hừ, nói thì dễ, có người ngày ngày được sủng ái mà cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Nghi Phi thì may mắn, hoàng đế chỉ lật thẻ bài một lần là đã mang thai. Còn chúng ta, chẳng biết vận may ấy đến bao giờ mới tới,” Dung Tần kéo dài giọng đầy châm biếm.

Nghe lời nói chua chát đó, Huệ Quý nhân cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt tay áo.

Tiểu hoàng tử được đặt tên là Thừa Huyên, môi đỏ răng trắng, đáng yêu hoạt bát, nhưng tiếc rằng số phận bạc bẽo. 

Vào năm thằng né tròn ba tuổi, trong tiệc sinh nhật, sau khi ăn xong một bát sữa chua, tiểu hoàng tử liền co giật, sùi bọt mép, và cuối cùng các thái y cũng không cứu được.

Ai dám đầu độc hoàng tử? Kẻ nào mà gan lớn đến thế? Hoàng đế nổi giận lôi đình, sai người tra xét từng ngóc ngách trong cung.

Cuối cùng, một gói thuốc độc tương tự với loại đã hại Thừa Huyên được tìm thấy trong cung của ta.

Nghi Phi như người điên, lao vào ta định liều mạng. Hoàng đế ra lệnh người đưa nàng xuống.

“Ngươi đã hạ độc?” Hoàng đế hỏi.

“Thần thiếp không có.”

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đến giờ ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Sau khi ta phủ nhận, Huệ Quý nhân run rẩy quỳ xuống, “Bẩm hoàng thượng, sáng nay thần thiếp đi ngang qua Ngự Hoa Viên, tình cờ thấy nhũ mẫu của tiểu hoàng tử cầm một gói gì đó. Cũng là một gói giấy trắng, bên trong không biết có phải là thứ muốn hại tiểu hoàng tử hay không.”

Hoàng đế ngay lập tức ra lệnh đưa nhũ mẫu của tiểu hoàng tử lên.

Nhũ mẫu run rẩy, cuối cùng chỉ tay về phía ta, nói rằng chính ta đã đưa gói thuốc cho bà ta.

Ta cười lạnh. 

Ta chưa từng tiếp xúc với nhũ mẫu này, làm sao có thể đưa thuốc cho bà ta được? Rốt cuộc là ai đang muốn hãm hại ta?

“Bẩm hoàng thượng, thần thiếp chưa bao giờ tiếp xúc với nhũ mẫu này, càng không có ý định hại tiểu hoàng tử, xin hoàng thượng minh xét.” Ta kéo áo, quỳ thẳng xuống.

Hoàng đế hất tay áo bỏ đi. Ta bị phạt cấm túc hai tháng và bị trừ lương một năm. Thái hậu đã xin giúp ta, nhờ vậy mà ta không bị phế truất.

Ta không kết thù với ai, vậy kẻ nào lại muốn hãm hại ta?