Tỷ tỷ đắc ý nói: “Vương gia, ngài thấy ta đặt tên nàng là Lục Nhi, có oan uổng gì không?”
Vương gia bị tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại, Vương gia không chịu nhìn thấy màu xanh nữa, trong phủ cây cối hoa cỏ đều bị vặt hết lá, đến cả rau xanh cũng cấm.
Còn Lục Nhi, nay đã đổi tên thành Hối Chi.
Ý là, Vương gia hối hận rồi.
Trong phủ, chỉ có tỷ tỷ, mỗi khi nghe thấy tiếng khóc lóc của Hối Chi là lại vui vẻ đến mức lăn lộn trên giường.
Lần này, tỷ tỷ cuối cùng cũng trải nghiệm được niềm vui của việc khéo léo khiêu khích.
7
Vì chuyện của Hối Chi, Vương gia quyết định điều tra kỹ hậu viện.
Kết quả là sau nửa tháng, chưa bắt được gian phu của Hối Chi, lại phát hiện một thị thiếp của Vương gia có quan hệ mật thiết với một thư sinh nghèo.
Thị thiếp đó tên là Tri Hứa, là nữ nhi của tri phủ Dương Châu.
Nàng và thư sinh nghèo yêu nhau sâu đậm.
Ban đầu, Tri Hứa rất vui vẻ chờ thư sinh thi đỗ để có thể về xin cha nàng chấp thuận thành hôn.
Nhưng phụ thân nàng lại nghe nói dung mạo nàng tốt tươi dễ sinh nở, nên đem nàng dâng cho Vương gia.
Nay thư sinh nghèo vào kinh dự thi, nghèo đến mức phải ở trong ngôi miếu cũ.
Tri Hứa biết chuyện, thường xuyên chu cấp cho hắn.
Tỷ tỷ giận dữ nói: “Ngươi với người ta trao đổi tình cảm riêng tư, nếu bị phát hiện, người khác sẽ mắng ngươi không giữ nữ đức, còn có thể bị dìm lồng heo!”
Tri Hứa nước mắt giàn giụa, ra sức lắc đầu: “Chủ mẫu, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là vì tình đồng hương mà giúp đỡ hắn một chút, tuyệt đối không dám có ý nghĩ khác!”
Tỷ tỷ đập những bức thư qua lại của họ lên bàn: “Vậy câu ‘Từng thấy biển rộng khó yêu sông, ngoài Vụ Sơn chẳng còn mây’ trong thư là ý gì?”
Tri Hứa mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Hồi lâu, nàng như quyết định điều gì, cắn răng, cố chấp nói: “Chuyện này là do một mình nô tỳ làm, chủ mẫu cứ ban chết cho nô tỳ, chỉ xin người đừng liên lụy đến Cửu lang.”
Tỷ tỷ như quả bóng xì hơi, trong chốc lát không nói được lời nào.
Ta kéo tỷ tỷ vào phía sau bình phong, hỏi xem có chuyện gì.
Tỷ tỷ thở dài: “Tri Hứa ngày thường ngoan ngoãn, cẩn thận chu đáo hầu hạ ta. Giờ mà xử tử nàng, cũng thật đáng tiếc, hầy.”
Ta hiểu rồi, tỷ tỷ là ghét Tri Hứa vì đầu óc mê mụ vì yêu, muốn mắng nàng tỉnh ngộ, quay về con đường đúng đắn.
Còn về chiếc mũ xanh trên đầu Vương gia thì tỷ tỷ đã bỏ qua.
Dù sao…
Nam nhân có ba thê bốn thiếp, ngủ cùng vũ nữ cũng được gọi là tài tử phong lưu.
Nhưng một tiểu thiếp đến mặt Vương gia còn khó gặp, lại bị trách là không giữ nữ đức, bị kéo ra dìm vào lồng heo khi còn vương vấn tình đầu.
Quả thực là không công bằng.
Tỷ tỷ ta cuối cùng cũng mềm lòng.
Ta bèn nảy ra kế: “Tỷ tỷ, Tri Hứa chỉ là nhất thời hồ đồ. Tỷ nghĩ xem, nàng dù sao cũng là tiểu thư tri phủ, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chẳng hiểu sự nhọc nhằn của cuộc sống, nên mới bị những câu thơ của thư sinh làm mê muội.”
Tỷ tỷ hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Ta nói: “Chúng ta để nàng nếm trải khổ cực, chẳng hạn, đuổi nàng đến biệt viện, cắt đứt ăn mặc, bắt nàng mỗi ngày lên núi đào khoảng một hai trăm cân rau dại?”
Mắt tỷ tỷ sáng lên: “Muội muội, vẫn là muội có cách!”
Tỷ tỷ nhanh chóng đuổi người đi, kết quả là Vương gia không biết gì về mọi chuyện.
Có lẽ hắn sớm quên mất Tri Hứa là ai.
Trong đầu Vương gia giờ chỉ còn lại một chuyện.
Bụng của Hối Chi ngày càng lớn, những lời chúc mừng Vương gia càng ngày càng nhiều, sắc mặt của vương gia lại càng trở nên khó coi.
Cuối cùng, một ngày nọ, Vương gia xông vào phòng ta.
Hắn đưa tay ra trước mặt ta: “Ngươi xem cho bản vương xem, rốt cuộc bản vương có được hay không!”
Ta liền bắt mạch, khám cho Vương gia, chẳng chẩn ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Có lẽ là do hắn bận rộn tranh giành ngôi thái tử, tính toán quá mức, áp lực quá lớn, dẫn đến tinh khí hao hụt.
Nhưng ta không thể để Hối Chi dễ chịu, tiểu trà xanh này mà được nước, chẳng phải sẽ đắc ý đến tận trời sao.
Vì vậy, ta nghiêm giọng, nói với Vương gia một cách trang trọng: “Vương gia yên tâm, chỉ cần ngài cùng tỷ tỷ phối hợp tốt với ta, nhất định sẽ giúp vương phủ hương khói truyền thừa.”
Vương gia nghe xong, toàn thân chao đảo ba lượt.
8
Từ đó, Hối Chi bị vương gia hoàn toàn lạnh nhạt.
Dù trước đây hắn từng thề non hẹn biển, tình cảm sâu nặng như vàng đá với Hối Chi, nhưng cuối cùng, tình cảm của họ cũng không bằng thể diện của một nam nhân.
Dù rằng, tất cả, chẳng qua cũng chỉ là do vương gia tự tưởng tượng.
Ngày ngày, Vương gia hỏi ta có cách nào để xác định đứa bé trong bụng Hối Chi có phải là con hắn hay không.
Ta lắc đầu, ta không có bản lĩnh thông thiên như vậy.
Vì thế, Vương gia quyết định đợi thêm một thời gian.
Đợi đứa trẻ sinh ra, xem có giống mình không, chẳng phải dễ dàng nhận ra sao!
Vì sao Vương gia phải đợi?
Bởi vì cả kinh thành đều biết Hối Chi từng cứu mạng Vương gia, hắn không thể vì thiếu chứng cứ mà xử lý ân nhân cứu mạng của mình.
Nhờ mối quan hệ này, ta có nhiều cơ hội gặp Vương gia hơn.
Nhưng tỷ tỷ rất thắc mắc, vì sao Vương gia không bao giờ ở lại phòng ta.
Có lần hắn bị tỷ tỷ đẩy mạnh vào phòng ta, chúng ta chỉ biết nhìn nhau trừng trừng.
Cuối cùng, hắn vẫn chạy khỏi phòng.
Hắn nói rằng mỗi khi nhìn thấy ta, hắn lại bất giác nghĩ đến những điều không vui.
Ta hiểu, khi nhìn thấy ta, hắn lại nghĩ đến chuyện mình không được.
Về phần Tri Hứa, ta thực sự có chút kính nể nàng.
Đầu óc vì tình yêu của nàng thật khiến ta kinh ngạc.
Ở biệt trang, nàng chịu đủ khổ sở, ngày ngày ăn rau dại, gầy yếu xanh xao, dung nhan tiều tụy.
Nhưng nàng vẫn cứng rắn không cúi đầu trước tỷ tỷ, chỉ nói rằng tất cả là lỗi của nàng, nếu phạt thì phạt nàng, đừng liên lụy đến người nàng yêu.
Cùng lúc đó, thư sinh nghèo sống trong ngôi miếu cũ kia, sau khi không có tin tức gì về Tri Hứa, chỉ quanh quẩn vài ngày ở ngoài vương phủ, rồi từ đó cũng không gửi thư thêm nữa.
Ta rất tò mò, chẳng lẽ thư sinh ấy không lo lắng đến sự sống chết của Tri Hứa sao?
Ta phái người đi điều tra, nghe nói vị thư sinh đó nổi tiếng với bài thơ đối đáp với một tiểu thư của phủ Thị Lang.
Vì thế, ta tìm Tri Hứa và đưa ra đề nghị.
Ta nói: “Khoa thi sắp đến, nếu người trong lòng của nàng đỗ bảng vàng, ta sẽ nhờ tỷ tỷ tìm người bán nàng ra ngoài. Khi đó, nàng báo cho thư sinh, để hắn mua nàng về. Từ đó, nàng có thể cùng thư sinh song túc song phi, thế nào?”
Tri Hứa hỏi: “Sao ngươi lại tốt bụng với ta như vậy?”
Ta cười đáp: “Bởi vì ta thấy một điều thú vị, người trong lòng nàng vừa làm thơ đáp lại tiểu thư phủ Thị Lang.”
Tri Hứa ngắt lời một cách kiêu hãnh: “Hắn nhất định sẽ không phụ ta!”
Ta lắc đầu.
Người vì tình mà yêu đến ngu muội luôn phải đụng đầu vào tường mới tỉnh ngộ.
Ta đành tạm gác nàng lại một bên.
Bởi vì, tỷ tỷ ta đã mang thai.
Tỷ tỷ nôn nghén rất nhiều, vương phủ nay có hai thai phụ, bận rộn vô cùng.
Vài tháng sau.
Khoa cử công bố bảng vàng, thư sinh nghèo đó thực sự đỗ cao.
Tri Hứa được đưa về vương phủ.
Nàng gửi tin cho thư sinh, chăm chút trang điểm, chờ đợi hắn đến vương phủ đón nàng.
Nhưng Tri Hứa ngồi chờ suốt bảy ngày ở hậu viện, vẫn không thấy trạng nguyên của nàng đến.
Thì ra, trạng nguyên của nàng đã được phủ Thị Lang bắt làm con rể, giờ đây khoác y phục đỏ, cưỡi ngựa trắng diễu qua các con phố.
Nhưng người cưới cùng trạng nguyên ấy lại không phải là nàng.
Tất cả những khổ sở, chịu đựng và chờ đợi của Tri Hứa dành cho thư sinh nghèo, hóa ra chỉ là trò cười.
Ta tưởng rằng Tri Hứa sẽ khóc lóc, la hét, hoặc thậm chí muốn chết, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng lặng lẽ quay về bên cạnh tỷ tỷ, vẫn cẩn thận và chu đáo hầu hạ như trước.
Tỷ tỷ sợ nàng ở kinh thành sẽ đau lòng, liền phái nàng ra ngoài thay mình kiểm tra các điền trang của vương phủ.
Tỷ tỷ nằm nửa người trên ghế mây, cùng ta ngồi phơi nắng dưới gốc hoa.
Tỷ tỷ than thở: “Nếu có thể tin tưởng nam nhân, thì heo nái cũng có thể trèo cây!”
Đột nhiên, tỷ tỷ nhớ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên phức tạp.
Ta biết, tỷ tỷ nghĩ đến Vương gia.
Tỷ tỷ cảm thán: “Muội nói đúng, ta không thể đặt hết hỉ nộ ái ố của mình lên người khác.”
Ta im lặng.
Ta biết lúc này, tỷ tỷ nhất định đang nghĩ đến Hối Chi.
Hiện nay, Hối Chi dựa vào việc mang thai mà trong viện liên tục khóc lóc, la hét, thậm chí muốn tự tử.
Nhưng Vương gia chưa từng đến thăm nàng ta lần nào.
Và nguyên nhân của tất cả chỉ là những suy đoán mơ hồ của Vương gia.
Nghĩ lại, càng thêm chua chát và mỉa mai.
9
Có lẽ vì quá đau buồn hoặc gây náo loạn quá nhiều, Hối Chi đã sinh non.
Nàng ta sinh hạ đứa bé rất giống Vương gia.
Nhưng đứa trẻ này lại yếu ớt, thường xuyên bệnh tật, các vú nuôi đều lo lắng rằng đứa bé khó sống lâu.
Lúc này, Vương gia nhớ lại tình cảm sâu đậm với Lục Nhi, lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
À… Hối Chi giờ đã được phục hồi tên cũ, lại gọi là Lục Nhi.
Đứa bé được gửi nuôi dưới danh nghĩa của tỷ tỷ.