Ngư ông đắc lợi khi cò tranh ngao đấu, ta nấp sau, lấy lòng Chu Thế Đình, trước tiên mang thai sinh con, để ngồi vững trên đài cao.
Nhưng thực tế đã tát ta một cái thật đau.
Chuyện con cái, bất ngờ gặp phải trắc trở.
Liệu có phải vấn đề từ Chu Thế Đình không?
Thiền Thiền đã theo ngài nhiều năm, cũng chưa sinh được một đứa con nào. Nếu thật sự là vậy, không có con cái để mở đường, việc tranh đoạt quyền quản gia với Nguyệt Nương, hay giành lấy sự ưu ái của lão phu nhân, sẽ là một cuộc chiến đầy khó khăn.
Trong cơn gió mưa bất chợt, ta cảm thấy mình hơi phát sốt. Ta dặn dò nha hoàn bên mình:
“Chớ để lộ ra ngoài, đi lấy chút thuốc cho ta.”
Nhưng phủ Hầu không phải thiên hạ của ta, tin tức truyền đi không hề giấu giếm.
Lão phu nhân đã nghe được, bà liền dẫn theo Nguyệt Nương đến thăm ta; Chu Thế Đình cũng mang theo Thiền Thiền cùng tới.
Lão phu nhân ngồi bên giường ta, nói:
“Có chút nóng, gọi thái y đến xem thử đi.”
Rồi lại quay sang Chu Thế Đình:
“Đường nhi đứa trẻ này, mọi thứ đều tốt, chỉ là cơ thể hơi yếu đuối. Điểm này, thật không bằng Nguyệt Nương.”
Nguyệt Nương đứng bên lão phu nhân, dáng vẻ đoan trang hiền thục.
“Nguyệt Nương, ngươi lấy từ công quỹ một phần lễ, mỗi ngày mang cho phu nhân một bát tổ yến.”
Bà tiếp tục:
“Phải dưỡng cho tốt. Tuổi còn trẻ như vậy, hết đau đầu lại sốt, thật không biết phải làm sao.”
Ta cụp mi mắt, khẽ đáp:
“Vâng.”
Những nha hoàn, ma ma hồi môn của ta đều tức giận không thôi trước thái độ của mẫu thân phu quân. Nhũ mẫu của ta thậm chí rơi nước mắt, nói:
“Quá thiên vị. Tiểu thư vừa mới vào cửa, lời nói bên trong bên ngoài đều như nguyền rủa người bệnh chết. Người mới chính là con dâu cả a.”
Ta khuyên nhũ mẫu đừng giận.
“Nguyệt Nương đã ở bên bà nhiều năm, nhất là sau khi lão Hầu gia qua đời, bà không có ai nương tựa, tự nhiên coi Nguyệt Nương như con gái ruột mà yêu thương.” – Ta nói.
Dù chỉ là nuôi một con mèo, mấy năm cũng sẽ có tình cảm sâu sắc. Lão phu nhân tất nhiên sẽ nâng đỡ Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương là nữ tử do Thái hậu ban cho, thân phận quý thiếp của nàng khác hẳn những tiểu thiếp của các gia đình khác. Nàng có thể tiếp tục quản gia, khiến ta, người mang danh Hầu phu nhân, bị gạt ra ngoài.
Ta hy vọng Nguyệt Nương và Thiền Thiền sẽ đấu đá nhau, còn mẫu thân phu quân và Nguyệt Nương lại muốn ta và Thiền Thiền đấu đến sống chết.
Qua chuyện này, ta hiểu rõ rằng ta và lão phu nhân vốn không có duyên, muốn lay chuyển bà là điều cực kỳ khó khăn.
Con đường qua bà đã bế tắc, vậy ta chỉ có thể bắt đầu từ chuyện con cái.
….
Thật bất ngờ, đêm đó Chu Thế Đình trở lại.
Ngài ngồi bên giường ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. Bàn tay ngài thô ráp, những vết chai mỏng cọ nhẹ lên da ta, khiến ta cảm thấy tê dại, ta không quen với điều đó.
“Lời của mẫu thân, hơi khó nghe một chút. Nhưng bà cũng là vì lo lắng cho nàng.”
Chu Thế Đình nói.
Những lời lão phu nhân nói bóng gió, hóa ra Chu Thế Đình lại nghe hiểu. Hoặc là, ngài không giả vờ không hiểu.
Ta có thể nhân cơ hội than thở để ngài thương cảm, nhưng ta đã nhịn. Bởi ta nhận ra, sự dịu dàng nhỏ nhẹ, giận dỗi làm nũng, vốn là sở trường của Thiền Thiền. Những trò như vậy, Thiền Thiền đã dùng rất thuần thục, nếu ta lặp lại cũng không thể hơn nàng được.
Vì thế, ta ngược lại an ủi ngài:
“Làm con dâu nhà người, tai phải điếc, miệng phải câm. Hầu gia nói gì, thiếp nghe mà như không nghe.”
Mặt ta vì sốt mà đỏ ửng, lại nói ra lời như thế, khiến Chu Thế Đình thoáng ngẩn người, sau đó bật cười. Bàn tay ngài nhẹ nhàng lướt qua má ta:
“Đường nhi thật là một người con dâu tốt.”
Thái y bắt mạch cho ta, nói rằng không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc ra mồ hôi là ổn.
Đêm đó, Chu Thế Đình nghỉ lại ở chính viện.
Thông thường, khi có người bệnh, mọi người sẽ tránh xa để không lây bệnh khí. Vậy mà ngài kiên quyết muốn ngủ lại, khiến tất cả người trong chính viện đều ngạc nhiên.
Ban đêm, ngài ôm ta ngủ.
Ta nghĩ đến chuyện nửa tháng qua chung phòng, vậy mà không nảy mầm một hạt giống nào, trong lòng không khỏi bực bội.
Khi ngài hôn lên trán ta, ta không thể ngăn được cảm giác phản cảm và chán ghét trong lòng. May mắn là trong đêm tối, lại thêm ta đang bệnh, nên ngài không nhận ra sự khác thường của ta.
Đến sáng, ta ra được một trận mồ hôi, cơn sốt cũng khỏi hẳn, Chu Thế Đình cảm thấy yên tâm, liền vào triều. Sau đó, ngài còn đến nói chuyện với lão phu nhân, trông vẻ mặt rất nghiêm túc, lão phu nhân vừa giận vừa có chút chột dạ.
Ngài đã đứng ra hòa giải.
Nguyệt Nương mang cháo tổ yến đến cho ta.
“…Ta vốn muốn nói, không cần phiền đến ngươi. Tổ yến trong phòng ta cũng có. Các nha hoàn của ta nấu trong tiểu trù, ăn cũng rất tiện.”
Ta nói với Nguyệt Nương, Nguyệt Nương đáp:
“Lão phu nhân dặn dò, ta không dám không làm.”
“Lão phu nhân chỉ thương ta, lại không để ý đến sự vất vả của ngươi khi quản gia. Thêm một việc là thêm bao nhiêu công sức.” – Ta cười nói.
Nguyệt Nương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy dường như mang chút giễu cợt.
Có lẽ nàng nghĩ ta ngây thơ.
“Vài ngày trước ta bị sốt, còn tưởng rằng có hỉ. Không ngờ, nguyệt sự lại tới.” – Ta tiếp lời.
Nguyệt Nương lặng lẽ nhìn ta.
“Không biết là do ta còn trẻ, hay do ta thể chất yếu ớt. Nếu Hầu gia có thể nghỉ lại chỗ ngươi, ngươi hẳn sẽ giỏi giang hơn ta.” – Ta cười nói.
Sắc mặt Nguyệt Nương khẽ biến đổi.
“Nhưng mà, ngươi còn phải quản gia, sợ rằng không có thời gian hầu hạ Hầu gia. Ta và lão phu nhân, không có ngươi thật sự không xong.” — Ta chân thành nói.
Khi rời đi, sắc mặt Nguyệt Nương không còn giữ được bình tĩnh.
Lời lẽ của lão phu nhân có thể nâng Nguyệt Nương lên, dìm ta xuống, nhưng liệu có ích gì? Trong chuyện con cái, lão phu nhân chưa từng cố gắng vì Nguyệt Nương.
Ta ngầm nhắc nhở Nguyệt Nương rằng, ngươi cứ làm trâu làm ngựa, chăm chỉ làm tốt công việc. Dù sao chuyện sinh con cũng không phải việc của ngươi, ngươi mãi mãi chỉ là “quản gia” của chúng ta.
Tiểu thiếp, không con, hôm nay được cưng chiều để ngươi quản gia, ngày mai không vui, đoạt lại thẻ bài, đuổi ngươi ra khỏi phủ, thì ngươi đáng giá được mấy phần?
Sắc mặt Nguyệt Nương tức đến tái xanh.
4
Ba tháng sau khi gả vào phủ Hầu, Chu Thế Đình hầu như chỉ nghỉ lại trong phòng ta.
Thiền Thiền bên kia, ngài thỉnh thoảng ghé thăm, nhưng không còn qua đêm; còn chỗ Nguyệt Nương, vẫn như trước.
Ta vẫn không có tin vui.
Thân thể ta khỏe mạnh, nguyệt sự mỗi tháng đều đúng, chẳng có lý do gì không thể mang thai. Ta đoán rằng vấn đề nằm ở Chu Thế Đình, nhưng lại không dám khuyên ngài đi gặp thái y. Việc này động đến lòng tự tôn của ngài, chỉ e sẽ khiến ngài nổi giận.
Kinh thành bất ngờ trở lạnh trong một đêm, Chu Thế Đình được nghỉ, liền dẫn ta đi tắm suối nước nóng. Khói nước lờ mờ trong hồ, ngài ôm ta vào lòng, khẽ hỏi:
“Biết cưỡi ngựa không?”
Ta cắn môi, không trả lời.
Về khoản này, ta mãi mãi không thể so bì với sự khéo léo, thông minh của Thiền Thiền.
Ngài đứng dậy lấy rượu uống một ngụm, rồi đút cho ta một ngụm. Cả hai chúng ta đều ngà ngà say, sau đó liền quậy phá rất điên cuồng.
Lát sau, tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rơi nhẹ trên vai ta, sau đó bị nước suối nóng làm tan chảy. Làn nước gợn sóng, từng lớp từng lớp lan tỏa ra xa; từ dịu dàng chuyển thành mãnh liệt, như muốn đập nát cả bờ hồ.
Ta mơ màng, trong lòng cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: người như ngài ấy, mọi thứ đều hoàn hảo, lại mạnh mẽ như vậy, vì sao lại không thể sinh con? Nếu ngài mãi thế này, ta biết lấy con ở đâu ra đây?
Họ Chu ba đời đơn truyền, Chu Thế Đình lại không có một người cháu nào trong tam phục. Nếu ngài không sinh được, chỉ có thể nhận con nuôi, ta biết phải nhận ai?
Sau đó, ta ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đẩy cánh cửa sổ, bên ngoài hồ suối nước nóng vẫn tỏa ra từng làn hơi mỏng manh; tuyết lớn rơi suốt đêm, khắp nơi đều trắng xóa.
Chu Thế Đình từ phía sau ôm lấy ta, ngài khẽ lẩm bẩm:
“Đường nhi, ngủ thêm chút nữa, đêm qua mệt chết ta rồi.”
Trong đầu ta chợt trống rỗng.
Rừng núi im lặng, tuyết trắng đã che lấp mọi dấu vết của quá khứ. Trong và ngoài sân, chỉ còn lại ta và ngài.
———–
Lần này trở về, sắc mặt của Nguyệt Nương càng thêm lo âu; còn Thiền Thiền khóc đến mắt đỏ hoe.
Đêm đó, Chu Thế Đình qua đêm ở phòng Thiền Thiền.
Ta như từ chốn thanh tịnh và thuần khiết của núi tuyết suối nước nóng, quay trở về với hiện thực. Hiện thực của phủ Hầu, là một nơi có rất nhiều người, không chỉ có ta và Chu Thế Đình.
Sau trận tuyết rơi, triều đình bận rộn, Chu Thế Đình suốt nửa tháng không thể về nhà. Kỳ kinh nguyệt của ta lần đầu tiên bị trễ hai ngày.
Khi Chu Thế Đình cuối cùng cũng xong việc trở về, ngài đến chính viện tắm rửa thay y phục trước.
Đến tối, khi lên giường, ngài đưa tay ôm ta vào lòng, nhưng ta đẩy ngài ra:
“Hầu gia, đêm nay ngài đến chỗ Thiền Thiền được không?”