Ta bị ban hôn cho Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình.
Chu Thế Đình có hai thiếp, một người theo hầu nơi biên cương đã nhiều năm, một người ở lại phủ phụng dưỡng mẫu thân lâu dài.
Những quý nữ không ưa ta đều cười nhạo, cho rằng ta sắp bước vào hố lửa. Thân mẫu của ta cũng lo lắng không yên, chỉ có ta là nhìn thoáng:
“Không sao, ta có thể ứng phó, làm chủ mẫu nhà quyền quý cũng chẳng phải việc khó.”
1
Danh ta là Tống Đường, con gái đích tôn của phủ Thành Quốc Công, trời sinh dung mạo kiều diễm, nổi bật giữa các quý nữ.
Hoàng đế từng ngầm ám chỉ với phụ thân ta, muốn chỉ hôn ta cho Đông Cung Thái tử. Nhưng vị trí Thái tử phi lại là điều mà mọi quý nữ đều khao khát. Quý phi nương nương lại khéo ăn nói bên gối Hoàng đế, khiến ngài đổi ý, chỉ định cháu gái bên nhà mẹ đẻ bà làm Thái tử phi.
Để loại trừ mọi nguy cơ tiềm tàng, Quý phi đã thuyết phục Hoàng đế ban hôn ta cho Vĩnh Xương Hầu, người hơn ta mười tuổi.
Mẫu thân ta tức giận đến phát bệnh, phụ thân ta cũng thở dài ngao ngán.
“Vĩnh Xương Hầu từ năm mười hai tuổi đã ra chiến trường, chinh chiến mười bốn năm, lập công lớn cho triều đình. Có thể gả cho ngài ấy cũng là phúc phận của nữ tử họ Tống.”
Ta khuyên giải song thân, ta còn cố ý để người lan truyền lời này ra ngoài. Hoàng đế nghe được, tất nhiên vui mừng, Quý phi cũng khen ngợi ta biết thời thế. Phủ Hầu tương lai của ta, lại càng không thể bắt bẻ ta điều gì.
Nhưng khi khép cửa lại, mẫu thân ta vẫn xanh xao bệnh tật, nắm lấy tay ta mà than thở:
“Phủ Vĩnh Xương Hầu tình thế phức tạp, mẫu thân thật thương con.”
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình năm nay hai mươi sáu tuổi, đã có hai thiếp.
Một người là muội muội của phó tướng, đã theo hầu sáu năm, thông thạo binh pháp, giỏi cưỡi ngựa, tính tình phóng khoáng, rất được Chu Thế Đình yêu chiều.
Người còn lại là con gái thứ xuất của một quan viên trong kinh thành, được cố Thái hậu ban thưởng. Nàng thông hiểu lễ nghĩa, dung mạo kiều diễm, sau khi lão Hầu gia qua đời, nàng luôn bên cạnh lão phu nhân, hiện nay còn quản lý hết việc trong phủ.
Một người chiếm trọn tình cảm của Vĩnh Xương Hầu, một người được lão phu nhân trọng dụng, phủ Hầu không còn vị trí cho ta.
Chính vì thế, các gia đình quyền quý đều không muốn gả đích nữ cho Vĩnh Xương Hầu, còn con gái thứ thì nhà họ Chu lại không vừa mắt.
Có người thèm khát quyền thế của Chu Thế Đình, nhưng không nỡ để con gái mình chịu khổ.
Chiếu chỉ ban hôn vừa ban ra, cả kinh thành đều chờ xem chuyện của ta.
Lúc này, Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình vẫn còn ở biên cương, Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, ngày cưới được định vào một năm sau.
Ta phái người ra ngoài tìm hiểu về Vĩnh Xương Hầu, không hỏi những người khác, ta tìm đến nhũ mẫu của ngài.
Nhũ mẫu đã rời khỏi phủ Hầu từ lâu. Sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, ta bắt đầu chuẩn bị hai việc: học bắn cung và nghiên cứu món ngọt.
Các tỷ muội trong dòng họ đều cười nhạo ta:
“Đúng là loạn đến nỗi cầu bừa mà.”
Một tướng quân dày dạn nơi chiến trường, những nữ nhân khác tặng cho ngài đều tìm cách chiều theo sở thích của ngài.
“Biết bắn cung chẳng có gì đặc biệt, càng không khiến ngài để mắt. Huống hồ, nam nhân thì có mấy ai thích ăn đồ ngọt chứ?”
“…Nhũ mẫu chỉ nói ngài ấy khi nhỏ thích đồ ngọt, nhưng giờ ngài đã hơn hai mươi tuổi rồi.”
Thân mẫu ta lo sợ ta đang làm việc vô ích.
Cô mẫu ta cũng khuyên nhủ:
“Học quản lý gia đình cho tốt, vào phủ phải đoạt được sổ sách từ tay hai người thiếp kia, đó mới là chính đạo. Con làm chủ mẫu, không phải làm thiếp yêu, học sở thích của ngài ấy để làm gì?”
Nhưng ta vẫn kiên trì làm theo ý mình.
Để học bắn cung, ta mời một danh sư, mỗi ngày luyện hai canh giờ. Ban đầu, hai tay sưng đau nhức nhối, về sau lại thành quen.
Tiếp theo, hàng ngày học quản lý gia đình cùng mẫu thân, từ tám tuổi ta đã học, làm cũng không khó. Chỉ là mẫu thân dạy kỹ lưỡng hơn, còn dạy cả những cách không tiện nói ra nhưng lại rất hiệu quả.
Một năm trôi qua rất nhanh.
Ba ngày trước đại hôn, Chu Thế Đình khải hoàn hồi kinh, giao lại binh phù, người thiếp được sủng ái của ngài cũng trở về.
Hai ngày trước đại hôn, một nữ nhân mặc hồng y cưỡi ngựa đi ngang qua cửa phủ ta, nói với tiểu đồng gác cổng:
“Tam tiểu thư phủ Tống không ra gặp người sao?” – Thái độ đầy khiêu khích.
Người hầu trong phủ biết chuyện, nhưng ai nấy đều cẩn thận, không dám đem tin này vào nội viện. Song, viện của ta vốn tin tức linh thông, ta đã nghe thấy, nhưng ta không ra gặp nàng ta.
Nữ nhân mặc hồng y cười lớn, nói rằng ta nhát gan, vung roi mà đi, làm bọn nha hoàn bên cạnh ta tức giận không thôi, ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
Theo lời bọn hạ nhân, đó là một nữ tử rất ngạo mạn, da ngăm mật, tính cách sảng khoái nhưng đầy bá đạo.
Một ngày trước đại hôn, có người ẩn danh gửi thư, nói rằng Vĩnh Xương Hầu tàn bạo, giết chóc vô tình, khuyên ta nên bỏ trốn.
“Người vừa hát xong, kẻ khác liền diễn tiếp mà thôi.” — ta nói với mẫu thân.
Mẫu thân ta nắm chặt tay ta, nói:
“Đường nhi, hãy lấy cớ bệnh mà xin từ hôn, đây chính là hang hùm ổ rắn.”
“Đây là hôn sự do Hoàng thượng ban. Làm sao có thể từ hôn? Tính mạng của cả gia tộc chúng ta còn cần giữ hay không đây mẫu thân?” – Ta đáp.
Mẫu thân khóc đến nghẹn ngào không nói nên lời.
Cứ như vậy, ngày đại hôn của ta đã tới.
Ca ca cõng ta ra khỏi cửa Thùy Hoa, đưa lên kiệu hoa. Kiệu hoa tiến vào phủ Vĩnh Xương Hầu. Sau khi bái đường, trong tân phòng náo nhiệt không ngớt.
Tân lang vén khăn voan của ta, ta nghe thấy những tiếng hít vào đầy ngạc nhiên. Những lời bàn luận có ý hoặc vô ý truyền vào tai ta:
“Quả nhiên là mỹ nhân.”
“Quốc sắc thiên hương.”
Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Chu Thế Đình.
Chu Thế Đình da ngăm đen, trán rộng, mày rậm, mũi cao, môi mỏng, khí chất vô cùng anh tuấn. Ngài đứng đó, cao lớn vượt trội hơn người, tựa như một cây thương đỏ tua rua kiêu hãnh.
Ánh mắt ngài đen nhánh, lặng lẽ rơi trên gương mặt ta, không hề có biểu cảm. Ta nhanh chóng cúi đầu, tránh ánh nhìn ấy.
Sau khi các nữ quyến náo phòng rời đi, nha hoàn hồi môn của ta giúp ta tẩy trang thay y phục. Một canh giờ sau, Chu Thế Đình trở lại tân phòng. Trong sân có người hầu hạ ngài rửa mặt thay áo.
“…Hầu gia, lão phu nhân không được khỏe, mời ngài qua thăm một lát.” — một nha hoàn bước vào báo.
Ngài có hai thiếp, một người gọi là Nguyệt Nương, tâm phúc của lão phu nhân; người còn lại tên là Thiền Thiền, được ngài mang về từ biên cương.
Người muốn gọi ngài đi trong đêm tân hôn chính là Nguyệt Nương.
Chu Thế Đình liếc nhìn ta, nói:
“Phu nhân cứ nghỉ trước, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Ta cúi người đáp:
“Vâng.”
……….
Đêm khuya, Chu Thế Đình quay về phòng lần nữa, ta đang ngồi dưới ánh đèn ăn bánh củ sen. Nhìn thấy ngài bước vào, ta vờ luống cuống:
“Hầu gia, thân mẫu người thế nào rồi?”
“Chỉ là việc nhỏ, không sao.” – ngài đáp.
Rồi hỏi:
“Nàng đang ăn gì vậy?”
“Là món điểm tâm ta tự làm, mang từ nhà theo.”
Ta nói:
“Hầu gia thử một miếng không? Ta pha trà Vân Vụ, dùng với bánh củ sen rất hợp.”
Chu Thế Đình ngồi xuống, ngài nếm thử bánh củ sen, ánh mắt khẽ lóe lên một chút. Không nói gì, nhưng lại cầm thêm một miếng. Ta cũng lặng lẽ ăn thêm một miếng.
“…Không còn sớm, nghỉ ngơi thôi.” – ngài nói.
Ta khẽ đáp: “Vâng.”
Sau khi tẩy rửa xong, ta lên giường trước; ngài bước vào, buông màn trướng.
Ánh nến chập chờn, hương vị bánh củ sen trong đêm tân hôn có chút ngọt ngào.
Ngày hôm sau, ta cùng ngài đến bái kiến lão phu nhân, cũng chính là bà bà của ta.
Bà bà có gương mặt hiền từ, nhìn ta với ánh mắt có phần kinh ngạc; Nguyệt Nương đứng bên cạnh, quầng mắt thâm đen, rõ ràng đã thức trắng đêm; nữ tử còn lại thay y phục màu phấn hồng, đứng thẳng tắp.
Mọi người trong phủ Hầu đều dõi theo ta.
Sau khi ta dâng trà cho bà bà, Nguyệt Nương và Thiền Thiền cũng dâng trà cho ta.
“Về sau đều là người một nhà, hai muội hãy cùng ta tương trợ lẫn nhau, giữ cho hậu viện yên ổn, gia nghiệp hưng thịnh.”
Ta trao quà cho họ.
Bà bà gật đầu:
“Hòa thuận mới có thể hưng thịnh. Nguyệt Nương, từ hôm nay, đem thẻ quản gia giao lại cho phu nhân đi.”
Ta vội vàng lắc đầu, nói:
“Mẫu thân, chuyện này không cần vội. Con lalf dâu vừa vào phủ, nếu có sai sót, chính là tội lớn.”
Rồi nói thêm:
“Hầu gia vừa hồi kinh, đợi Nguyệt Nương có tin hỉ, khi đó con dâu tiếp quản cũng chưa muộn.”
Nguyệt Nương sững sờ, bên cạnh, sắc mặt Thiền Thiền thoáng thay đổi. Chu Thế Đình trừng mắt nhìn Thiền Thiền một cách dữ dội. Thiền Thiền co rụt vai, không dám lên tiếng.
Sau đó, bà bà khen ta điềm tĩnh, Chu Thế Đình cảm thấy ta không nông nổi, Nguyệt Nương bớt phần cảnh giác với ta, còn Thiền Thiền cũng nhận ra ta không dễ bắt nạt.
Bước chân đầu tiên tiến vào “hang hùm ổ rắn” này, ta không chỉ vượt qua mà còn đứng vững vàng, đầy tự tin.