Chương 3
Anh tất nhiên biết tôi đã nhìn thấy tất cả, vì từ năm cuối đại học, khi tôi suýt bị hại sau buổi tốt nghiệp, điện thoại của tôi và Chu Cảnh Xuyên luôn được đồng bộ chia sẻ vị trí theo thời gian thực.
Tôi vốn không phải là người may mắn – điều đó đã rõ ràng qua mọi biến cố trong cuộc đời tôi.
Nhưng mãi đến khi bước chân lên chiếc taxi do một kẻ sát nhân lái, tôi mới nhận ra vận rủi của mình tồi tệ đến mức nào.
Hắn ta đưa tôi đến một nhà kho hẻo lánh và gào thét rằng sẽ giết tôi rồi cùng chết.
Tôi hỏi hắn, tôi và hắn chẳng hề quen biết, tại sao lại muốn giết tôi?
Hắn chỉ đáp đơn giản:
“Vì mày xui xẻo.”
Được rồi, tôi thừa nhận rằng mình thực sự rất xui xẻo. Nhưng tôi đã không chết, vì Chu Cảnh Xuyên đã dẫn gần như toàn bộ cảnh sát trong thành phố tìm đến cứu tôi.
Khi tên tài xế toan đâm tôi, Chu Cảnh Xuyên không chút do dự lao tới đẩy hắn ra, dù chính anh cũng đã bị thương vì cú va chạm đó.
Từ hôm ấy, mọi người đều biết rằng thiếu gia nhà họ Chu có một cô gái đặc biệt được đặt trên đầu quả tim mà yêu thương hết mực.
Cũng từ đó, tôi mới biết rằng giữa Chu Cảnh Xuyên và tiểu thư nhà họ Giang, Giang Trần Nguyệt, đã từng có hôn ước từ thuở nhỏ.
Dù Chu Cảnh Xuyên thề độc rằng đó chỉ là lời đùa giỡn của người lớn và không hề có giá trị, tôi vẫn đón tiếp Giang Trần Nguyệt vào những ngày anh không ở nhà.
Giang Trần Nguyệt là hiện thân của mọi tưởng tượng về một tiểu thư hào môn trong tâm trí tôi.
Cô ấy đẹp đẽ, thanh tao, lúc nói chuyện luôn điểm một nụ cười nhẹ trên môi. Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy trong veo, không vương chút tạp niệm nào, như thể không hề biết đến những góc tối trên cuộc đời này.
Giống như nữ chính trong tiểu thuyết ngọt ngào, cô ấy sinh ra để được nâng niu, yêu thương.
Khi Giang Trần Nguyệt bảo muốn nói chuyện về Chu Cảnh Xuyên, trong lòng tôi đã có ý định ích kỷ.
Tôi muốn cho cô ấy thấy rằng Chu Cảnh Xuyên yêu tôi biết bao, để cứu vớt lòng tự trọng của tôi đã tan nát ngay từ ánh nhìn đầu tiên chạm vào cô ấy.
Nhưng khi nghe cô ấy nói rằng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Chu Cảnh Xuyên, tôi mới nhận ra mình ngây thơ đến mức nào.
Giang Trần Nguyệt nói rằng cô ấy đã yêu Chu Cảnh Xuyên nhiều năm, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Có lẽ kiếp này họ có duyên mà không phận.
Cô ấy bảo rằng chỉ mong Chu Cảnh Xuyên được hạnh phúc.
Khi tiễn Giang Trần Nguyệt ra về, tôi thấy đôi mắt cô ấy ngấn nước, nụ cười cố giữ trên môi trông mong manh và gượng gạo vô cùng.
Khi giọt nước mắt rơi xuống từ cằm cô ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều người không thể tin rằng Chu Cảnh Xuyên yêu tôi.
Vì ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu được.
Nhưng hoàng tử và công chúa giờ đây đã đoàn tụ, tiếp theo sẽ là lúc loại bỏ nhân vật phản diện độc ác như tôi, và tất cả sẽ vui mừng trong hạnh phúc.
Nhìn Chu Cảnh Xuyên ngồi đối diện, tôi không khỏi nghĩ đến điều ấy.
Anh đã cầu hôn thành công, nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt anh lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Đó là một nỗi buồn của người đã dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể níu giữ điều quan trọng nhất.
“Chúc mừng anh.”
Tôi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng. Chu Cảnh Xuyên khẽ cười, giọng khàn đi:
“Cảm ơn em.”
Tôi đoán rằng ngay sau đó, anh sẽ nói những lời như:
“Đừng gặp nhau nữa, vì không muốn Giang Trần Nguyệt buồn” và “Mong em hãy dọn ra khỏi nhà anh”.
Anh quả thật đã nói như vậy, nhưng lại để căn nhà này lại cho tôi:
“Cẩm Ca, là anh đã lãng phí tám năm của em, coi như đây là sự bù đắp.”
Tôi nhíu mày. Thật ra tôi muốn nói rằng không cần phải vậy.
Tám năm qua là món quà anh đã tặng tôi. Nếu không có anh, tôi đã chết cùng kẻ kia từ tám năm trước rồi.
Nhưng trên đời này, chẳng ai từ chối một căn nhà cả, thế nên tôi im lặng không nói gì.
“Những gì của anh còn để lại, em cứ vứt đi, không cần gói ghém gửi lại đâu.”
“Được.”
Chúng tôi nói chuyện với nhau như những cặp đôi chia tay khác, bình thản và lạnh nhạt.
Tôi tiễn anh ra cửa, giống như hàng ngàn ngày trước đây.
Nhưng lần này, anh bất ngờ quay lại và ôm chặt tôi vào lòng.
“Thẩm Cẩm Ca, từ giờ về sau, em phải sống vì chính mình.”
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã buông tay, xoay người rời đi.
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, anh không ngoảnh đầu nhìn tôi lần nào nữa.
Tôi đóng cửa lại, kể từ giờ, trong cuộc đời tôi sẽ không còn cái tên Chu Cảnh Xuyên.
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy gối và cuộn tròn người lại. Tôi cứ ngồi như thế không biết qua bao lâu, đến khi bụng mình quặn đau vì đói thì tôi mới chợt tỉnh lại.
Điện thoại bên cạnh sáng lên với thông báo từ Weibo:
[Trong một buổi tiệc ở trung tâm thành phố, phát hiện một lượng lớn ma túy…]
Căn phòng tối chỉ le lói chút ánh sáng từ màn hình điện thoại. Tôi nhấc máy và gọi đến số điện thoại lạ kia.
“Chuyện ông nói với tôi trước đây, tôi đồng ý…”
Chu Cảnh Xuyên, em sẽ không phụ lòng những gì anh đã dạy em.
Chương 4.
May mắn là trong những năm tháng ở bên Chu Cảnh Xuyên, tôi đã thi đỗ vào đại học, tốt nghiệp và tích lũy được ít kiến thức để có thể tự kiếm sống.
Tôi cũng rất biết ơn anh vì đã không để tôi trở thành một con chim hoàng yến chỉ biết bán sắc.
Nhưng điều tôi không ngờ nhất là, chủ của công ty nơi tôi ứng tuyển lại chính là Chu Nhung.
Chu Nhung rời khỏi nhà họ Chu từ nhiều năm trước do bất đồng với anh mình – cha của Chu Cảnh Xuyên – và tự mình lập nghiệp trong ngành xuất nhập khẩu.
Những năm qua, anh ta đã đạt được nhiều thành công, khiến người ta không khỏi cảm thán rằng di truyền quả là điều kỳ diệu.
Dù là chú Hai của Chu Cảnh Xuyên, nhưng Chu Nhung chỉ lớn hơn cháu mình vài tuổi.
Ngồi bên cửa sổ kính lớn với nụ cười thoáng trên môi, anh ta toát lên vẻ tinh nghịch, trẻ trung lạ thường.
“Tiểu Cẩm Ca, lại gặp nhau rồi.”
Chu Nhung xoay xoay chiếc bút trong tay, giọng điệu thản nhiên như có như không.
Tôi cố giữ trên môi nụ cười xã giao, dù trong lòng không khỏi suy tính về khả năng ở lại làm việc tại công ty này.
“Thằng cháu vô dụng của tôi đã cưới tiểu thư nhà họ Giang rồi. Là người nhà họ Chu, tôi cũng nên bù đắp cho em một chút.
Ở lại đây làm trợ lý của tôi đi.”
Tôi ngẩn người, đến mức há hốc miệng mà quên khép lại.
Chu Nhung bước đến, đưa tay khép miệng tôi lại một cách đầy cợt nhả.
“Tìm hiểu công việc đi. Đừng để tôi thất vọng, Tiểu Cẩm Ca.”
“Dạ, thưa sếp!”
Nhìn bóng lưng Chu Nhung khuất dần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại cuộc gọi đêm qua, tôi chợt hiểu rằng Chu Nhung quả thực rất thích sở hữu mọi thứ từng thuộc về Chu Cảnh Xuyên.
Và tôi – người phụ nữ từng ở bên Chu Cảnh Xuyên suốt tám năm – đối với anh ta chẳng khác nào một chiến tích thú vị để phô bày trước mặt cháu mình.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi cần Chu Nhung hoàn toàn tin tưởng mình, thậm chí đưa tôi đến những nơi bí mật mà anh ta chưa từng để ai bước vào.
Công việc bên Chu Nhung thật ra khá nhàn hạ. Trong khi hai trợ lý khác tất bật đến mức không chạm nổi chân xuống đất thì tôi chỉ cần ngồi trước máy tính, đóng vai một chiếc “bình hoa” trang trí.
Tôi đã nhiều lần phàn nàn về điều này, nhưng Chu Nhung chỉ nhìn tôi đầy trêu chọc và nói:
“Sao thế, Tiểu Cẩm Ca? Rời khỏi chiếc lồng bằng vàng rồi lại muốn tự lực cánh sinh à?”
Chu Nhung rất thích trêu đùa tôi, như thể nhìn thấy tôi lúng túng và bất lực là điều thú vị.
Nhưng tại một buổi tiệc nọ, lần đầu tiên anh ta dẫn tôi theo.
Lúc đầu, tôi không hiểu ý định của Chu Nhung, nhưng khi nhìn thấy Giang Trần Nguyệt và Chu Cảnh Xuyên đang được mọi người vây quanh, tôi đã biết rõ dụng ý hiểm độc của anh ta.
Tôi lùi bước, định lẻn ra ngoài bằng cánh cửa nhỏ bên cạnh, nhưng Chu Nhung đã kịp nhận ra ý đồ của tôi. Anh ta túm lấy cổ áo tôi và cười hỏi:
“Định đi đâu?”
“…Đi vệ sinh.”
“Nhịn đi.”
Chu Nhung kéo tôi bước thẳng đến chỗ Chu Cảnh Xuyên và Giang Trần Nguyệt.
Nụ cười dịu dàng trên môi cô ấy cứng lại ngay khi nhìn thấy tôi.
“Tiểu Xuyên, chưa kịp chúc mừng cháu đính hôn nhỉ?”
Chu Nhung nhấc ly rượu vang lên và nói với Chu Cảnh Xuyên.
Ánh mắt Chu Cảnh Xuyên lướt qua tôi trong thoáng chốc, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác như thể tôi không hề tồn tại. Anh giữ nét mặt bình thản, không chút cảm xúc, trả lời Chu Nhung:
“Cảm ơn chú Hai. Sao hôm nay chú Hai lại có thời gian đến dự tiệc vậy?”
“Chẳng phải vì cô trợ lý nhỏ của chú sao, cô ấy cứ đòi đến đây để mở mang tầm mắt.”
Nói rồi, anh ta vòng tay ôm lấy vai tôi.
Những vị khách khác vốn định lờ tôi đi, giờ không thể không chuyển ánh mắt về phía tôi.
Tôi cứng đờ cả người, không thể kìm được sự ngượng ngùng.
Chu Nhung nhận ra sự khó xử của tôi và vỗ nhẹ vào vai như để trấn an.
Tôi nhìn vào mắt Chu Cảnh Xuyên. Anh từng đưa tôi đến một buổi tiệc như thế này, nhưng kết quả lại chẳng vui vẻ gì.
Ngay khi anh rời đi, những cô tiểu thư từng tỏ ra lịch sự lập tức lật mặt.
Họ xô ngã tôi xuống đất, dội rượu vang lên đầu tôi. Chiếc nhẫn đính đá sắc nhọn của họ xé toạc váy tôi, làm chiếc váy cúp ngực tuột xuống trước ngực.
Tôi ngồi bệt dưới đất, cố gắng giữ lấy váy áo, nhục nhã như một con sâu bọ trong cống rãnh.
Mãi đến khi Chu Cảnh Xuyên bế tôi rời khỏi nơi đó, tôi mới nhận ra họ ghét tôi đến mức nào.
Những hoàng tử và công chúa sống trong thế giới thượng lưu không bao giờ chấp nhận kẻ thấp hèn bước vào thế giới của họ, dù chỉ là nhờ một chút may mắn.
Đến cả hơi thở của tôi cũng bị coi là ô nhiễm.
Từ đó, tôi không bao giờ tham dự những buổi tiệc này nữa.
“Nhắc mới nhớ – cô trợ lý nhỏ của chú dường như từng có một câu chuyện với Tiểu Xuyên mà, đúng không?”