Tôi đã ở bên cạnh Chu Cảnh Xuyên suốt tám năm, nhưng anh ấy lại quay sang cầu hôn tiểu thư nhà họ Giang.
Sau đó, tôi nghe được những lời trêu chọc của bạn bè với anh ấy. Họ nói rằng tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà anh tiện tay cứu lấy, khi chán rồi thì vứt đi là xong.
Tối hôm đó, tôi chấp nhận lời theo đuổi của chú hai anh ấy.
Nhưng vào ngày cưới, Chu Cảnh Xuyên lại phát điên…
Chương 1
“Á Nguyệt! Gả cho anh nhé!”
Chu Cảnh Xuyên quỳ một chân trên đất, tay cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vô cùng.
Trước mặt anh, Giang Trần Nguyệt sau một thoáng kinh ngạc đã mỉm cười lao vào lòng anh.
Đúng lúc đó, giọng nói máy móc vang lên từ điện thoại của tôi:
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không có người nghe máy. Xin vui lòng gọi lại sau…”
Tôi vô cảm ngắt máy, nhìn người con trai mà tôi đã yêu suốt tám năm, lúc này đang được mọi người vây quanh. Anh ôm chặt người vợ sắp cưới trong vòng tay, gương mặt rạng rỡ như đang đón chờ hạnh phúc.
Hoàn toàn không bận tâm rằng trong túi quần của mình có 18 cuộc gọi nhỡ từ tôi.
Hôm nay chính là sinh nhật 26 tuổi của tôi.
Tôi vốn muốn nói với anh rằng tôi đã tìm được cha của mình.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Nói chính xác hơn, sau khi mẹ tôi qua đời vì bệnh lúc tôi ba tuổi, tôi mới trở thành trẻ mồ côi.
Trong ký ức của tôi, cha là một kẻ vô lại không tên tuổi. Sau khi khiến mẹ tôi mang thai, ông đã bỏ rơi bà và biến mất không tăm tích.
Khi mẹ mất, chủ nhà trọ định đưa tôi vào cô nhi viện, nhưng tôi không đồng ý. Khi đó, một người đàn ông tự xưng là anh trai của mẹ đã đứng ra nhận tôi về.
Tôi từng nghĩ ông ấy sẽ yêu thương tôi như mẹ. Nhưng điều chờ đợi tôi lại là những trận đòn roi và mắng nhiếc.
Chiếc giường di động đặt ở phòng khách trở thành phòng ngủ của tôi, còn chiếc bát ăn cơm là cái thau nhặt từ thùng rác bên ngoài, vẫn còn mẻ.
Tôi phải mặc quần áo không hợp với tuổi và giới tính của mình, cùng với đôi giày quá cỡ mà chỉ cần chạy nhanh là sẽ bị tuột ra.
Cứ thế, tôi chật vật lớn lên đến năm 16 tuổi.
Sinh nhật 16 tuổi, người đàn ông nuôi tôi giơ bàn tay độc ác về phía tôi.
Ông ta nói rằng tôi thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ và đã nuôi tôi suốt 13 năm chỉ để đợi đến ngày này.
Quá sợ hãi, tôi chộp lấy ấm nước gần đó và đập mạnh vào đầu ông ta rồi bỏ chạy.
Tôi đã sống sót, nhưng cũng mất đi nơi trú ngụ duy nhất.
Để tồn tại, tôi nhặt rác, thu lượm bìa giấy, ngủ dưới gầm cầu, và làm công việc rửa bát trong nhà hàng.
Khi trưởng thành, tôi bước chân vào quán bar, trở thành cô gái bán rượu.
Ngày gặp Chu Cảnh Xuyên, tôi đang bị khách quấy rối, ép nằm trên ghế sô pha.
Anh đã đạp cửa bước vào, từ đó như ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tôi.
Suốt tám năm, anh giúp tôi tiếp tục học hành, thậm chí còn cho tôi thi đại học.
Anh không coi tôi là một món đồ để sưởi ấm giường, mà vào ngày tôi kết thúc kỳ thi, anh đã căng thẳng và nghiêm túc hỏi liệu tôi có thể trở thành bạn gái của anh không.
Tôi biết gia thế của Chu Cảnh Xuyên rất tốt. Ngay cả người bình thường cũng bị coi là trèo cao nếu đến với anh, huống chi là một cô nhi xuất thân thấp kém như tôi.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi vẫn đồng ý vì cho rằng anh – vị thần hộ mệnh của mình – sẽ mãi luôn ở bên cạnh. Nhưng bây giờ, giấc mơ cổ tích đã tỉnh.
Chu Cảnh Xuyên ôm lấy Giang Trần Nguyệt và nhìn về phía tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, quay người ngay trước khi ánh mắt anh kịp chạm tới, rồi tôi kéo mũ áo hoodie lên đầu.
Thế là đủ rồi, Thẩm Cẩm Ca, đó vốn không phải là thứ mà mày có thể mơ tưởng đến. Đã ăn trộm được tám năm hạnh phúc, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Mày thực sự nghĩ rằng lòng khoan dung và nhân từ của trời xanh sẽ mãi đồng hành cùng mày sao?
Tôi hiểu tất cả những điều đó. Nhưng khi nghe đám đông sau lưng reo hò, bảo họ hãy hôn nhau đi, tôi vẫn không kìm được mà rơi lệ.
Đó là Chu Cảnh Xuyên… Người đã đưa tôi ra khỏi bùn lầy, bước về phía ánh sáng mặt trời.
Người đã dạy tôi cách nhìn thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống và buông bỏ quá khứ để đón nhận tương lai.
Khi tôi bước đi, nước mắt đã nhòe nhoẹt, che mờ con đường trước mắt. Tôi dường như va phải ai đó và chỉ biết cúi đầu, khẽ nói:
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy một gương mặt có vài phần giống Chu Cảnh Xuyên.
Đó là Chu Nhung, chú hai của Chu Cảnh Xuyên.
Tôi chưa từng gặp Chu Nhung nhưng đã thấy ảnh của anh ta trong tay người tự xưng là anh em của cha tôi, người đã tìm đến tôi hôm qua.
“Có việc gì sao?”
Chu Nhung hơi nhíu mày, khẽ hỏi khi thấy tôi nhìn mình quá lâu. Tôi vội vàng lắc đầu và tránh ánh mắt:
“Không có gì.”
Sau lưng tôi, tiếng bạn bè của Chu Cảnh Xuyên vang lên:
“Cảnh Xuyên, cuối cùng cậu cũng cầu hôn Á Nguyệt rồi! Tụi tớ còn tưởng cậu thực sự yêu cô bán rượu đó chứ!”
“Cô bán rượu” – đó là cách họ gọi tôi. Chẳng ai gọi tên tôi, vì cái tên ấy vốn là do Chu Cảnh Xuyên đặt cho tôi…
Chương 2
Trước khi gặp Chu Cảnh Xuyên, thật ra tôi chưa từng có một cái tên đúng nghĩa thuộc về mình.
Sau khi sinh tôi, sức khỏe của mẹ ngày càng suy yếu. Gia đình vốn đã nghèo khó lại chẳng thể gánh nổi chi phí chữa trị cho bà. Hầu như mỗi ngày, bà đều chìm trong cơn mê man, đến nỗi không kịp nghĩ cho tôi một cái tên thật sự.
Bà chỉ ôm tôi vào lòng, khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi với giọng dịu dàng nhưng đầy bi thương, gọi tôi là “Bé Ngoan”.
Từ khi mẹ qua đời, chẳng còn ai gọi tôi như thế nữa.
Sau đó, người đàn ông kia đã đưa tôi đi. Ông ta chưa bao giờ coi tôi là con của mình, chỉ tùy tiện đặt cho tôi cái tên “Thẩm Phiền Phức” khi đăng ký, như một cách thể hiện sự chán ghét. Cái tên ấy đã theo tôi suốt 18 năm.
Ngày Chu Cảnh Xuyên đưa tôi đi, tôi đã cởi bỏ quần áo và tự đề nghị trao thân cho anh. Nhưng anh chỉ đỏ mặt nhặt từng món đồ lên, rồi khoác chúng lại lên người tôi, che đi những gì đang lộ ra. Anh hỏi tôi:
“Em tên là gì?”
“Thẩm Phiền Phức.”
Chu Cảnh Xuyên thoáng ngạc nhiên, rồi bảo:
“Đây không thể gọi là một cái tên được. Anh đặt cho em một cái tên mới nhé. Gọi là Thẩm Cẩm Ca, được không?”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người anh trong căn phòng, khiến tôi như thấy một thiên thần bước ra từ những trang sách cũ mà tôi từng đọc. Khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt tin rằng, hóa ra Thượng Đế chưa từng bỏ rơi mình.
“Được.”
“Thẩm Phiền Phức” đã chết vào năm tôi 18 tuổi. Người sống tiếp sau đó chỉ có thể là Thẩm Cẩm Ca.
Nhưng ngoài Chu Cảnh Xuyên ra, chưa từng có ai gọi tôi bằng cái tên đó. Vì mọi người đều nói, tôi chỉ là một cô gái bán rượu. Một cái tên đẹp như vậy sao có thể xứng với thân phận của tôi.
“Em còn định trốn đến khi nào?”
Giọng nói của Chu Nhung vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi bước ra từ sau lưng anh ta, lúc này Chu Cảnh Xuyên và nhóm bạn của anh đã rời đi. Chu Nhung nhíu mày, trông có vẻ hơi khó chịu.
Tôi bỗng nhớ đến lời của người đàn ông đã ngồi đối diện tôi hôm trước khi mô tả về Chu Nhung. Nhớ lại điều đó, lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác bất an.
“…Xin lỗi.”
“Em quen biết Chu Cảnh Xuyên à? Em là ai?”
Chu Nhung dễ dàng đoán được rằng tôi đang trốn tránh ai. Giọng anh ta pha chút bông đùa, như thể Chu Cảnh Xuyên không phải là cháu của mình, mà chỉ là một người xa lạ chẳng hề liên quan.
Tôi không thể đoán được thái độ của Chu Nhung đối với Chu Cảnh Xuyên, nên chỉ khẽ mím môi mà không nói gì. Nhưng sự im lặng của tôi không khiến Chu Nhung từ bỏ ý định tìm hiểu thêm.
Anh ta dường như vừa nhớ ra điều gì, khẽ cười nói:
“À, tôi nhớ ra rồi. Em là cô bạn gái nhỏ của nó phải không? Hình như tên em là…
Thẩm Cẩm Ca, đúng không?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh.
“Hoa cỏ rực rỡ, tiếng đàn tranh đua vang lên. Cái tên này hay đấy, rất hợp với em.”
Điện thoại của Chu Nhung rung lên hai lần. Anh nhìn thoáng qua màn hình rồi tạm biệt tôi:
“Hẹn gặp lại, tiểu Cẩm Ca. Hy vọng lần sau em sẽ không còn mang khuôn mặt buồn bã thế này nữa.”
Chu Nhung làm động tác giả như lau nước mắt dưới mắt mình, rồi quay người bước vào bên trong.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Chu Nhung, ngẩn người ra một lúc.
Đây là lần đầu tiên có người nói rằng cái tên này rất hợp với tôi.
Bỗng điện thoại trong túi tôi reo lên – là cuộc gọi từ Chu Cảnh Xuyên.
Tôi chần chừ rất lâu, đến khi cuộc gọi tự ngắt. Một cách vô thức, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay sau đó, tin nhắn của Chu Cảnh Xuyên gửi đến:
[Tiểu Cẩm Ca, anh biết em đã nhìn thấy rồi. Chúng ta nói chuyện một chút, được không?]