Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ Chương 3 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

Chương 3 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

12:45 sáng – 27/08/2024

4

Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa vang lên tiếng thái giám:

“Bệ hạ, ngài có muốn đi thượng triều không?”

“Không đi.”

Lý Tuân đáp lại, mắt vẫn không mở, kéo ta vào lòng, tiếp tục ngủ.

Nhưng ta lại rùng mình tỉnh giấc, không thể ngủ lại.

Từ khi ta vào cung, không biết đây đã là lần thứ mấy Lý Tuân bỏ triều.

Nhưng đời này, ta quyết tâm ôm chặt lấy đùi người, không thể để Lý Trinh mưu phản đoạt ngôi.

“Bệ hạ, tỉnh dậy đi, bệ hạ.”

Ta cẩn thận gọi nhỏ hai tiếng. Người mở mắt, trong mắt đầu tiên là vẻ mơ màng, sau đó nơi khóe mắt lại ánh lên sắc đỏ.

“Sao vậy? Khanh khanh còn muốn nữa sao?”

“Không, không muốn.”

“Vậy sao gọi trẫm dậy?”

Chẳng lẽ ngoài chuyện trên giường, ta không có chuyện gì khác để nói với ngươi sao?

Nhưng lời này ta chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

“Bệ hạ, người nên đi thượng triều đi.”

Quả nhiên, vừa nói xong, ánh mắt người lập tức trở nên u ám.

“Lại muốn đuổi trẫm đi?”

“Không có, bệ hạ hiểu lầm thần thiếp rồi.”

Ta rưng rưng nước mắt, chui vào lòng người.

“Bệ hạ luôn ở lại chỗ thần thiếp, không đi thượng triều, các đại thần không biết sẽ bàn tán thế nào về thần thiếp nữa.”

Người vòng tay ôm lưng ta, vỗ nhẹ, trả lời một cách thản nhiên:

“Ai dám nói bậy, trẫm sẽ giết hắn.”

Ta cảm động vô cùng, ngước lên nhìn người với ánh mắt đầy tình cảm.

“Nhưng thần thiếp yêu bệ hạ, không muốn bệ hạ vì thần thiếp mà mang tiếng giết hại trung thần. Thần thiếp muốn ở bên bệ hạ lâu dài, ngày tháng trường tồn.”

Người im lặng hồi lâu, như đang cân nhắc lời nói của ta thật giả ra sao.

Dần dần, trong đôi mắt đen tuyền của người lóe lên một tia sáng, sau đó người buông ta ra, ngồi dậy.

“Trẫm phải đi thượng triều, vào hầu hạ đi.”

Lập tức, các thái giám cung nữ đợi bên ngoài nối đuôi nhau bước vào.

Ta cũng gắng gượng ngồi dậy, dịu dàng và hiền thục giúp người búi tóc, thắt dây hoàng bào, chỉnh trang y phục.

Đang loay hoay, bỗng tay ta bị người nắm chặt.

“Sao lại thành thạo như vậy, trước đây nàng luôn hầu hạ Vũ Vương như thế này sao?”

Người hỏi một cách bất ngờ, khiến ta không biết đáp thế nào.

May thay, người không làm khó thêm, chỉ cười khẩy một tiếng rồi quay lưng bước đi.

Cuối cùng cũng tiễn được vị Phật lớn lúc nào cũng khiến ta lo sợ này.

Chân ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống giường và lại thiếp đi.

Giấc ngủ lần này chìm vào mơ màng, tỉnh dậy khi trời đã tối mịt.

Lúc ấy, có một thị nữ đến báo: “Nương nương, Lưu Oanh Oanh cầu kiến, đã đợi rất lâu rồi.”

Nàng ta đến làm gì?

Ta lười biếng phất tay: “Cho nàng ta vào.”

5

Lưu Oanh Oanh bước vào cửa.

Dù đang quỳ dưới đất, nhưng ánh mắt nhìn ta lại như thể nàng ta mới là sủng phi, còn ta chỉ là một vũ cơ.

“Ai cho phép ngươi nhìn nương nương như vậy?”

Chưa kịp để ta lên tiếng, thị nữ bên cạnh đã vung tay tát nàng ta một cái.

Gương mặt trắng trẻo của nàng ta lập tức ửng đỏ, in hằn dấu tay, ánh mắt vẫn kiêu ngạo lạnh lùng.

“Nương nương cái gì? Chẳng qua chỉ là một ả đàn bà vô sỉ. Vũ Vương điện hạ đối với ngươi một lòng sâu đậm, vậy mà ngươi lại vu oan cho người.”

“Ngươi to gan lắm.”

Thị nữ bên cạnh còn định đánh tiếp, nhưng ta đã ngăn lại.

Ta dựa vào giường quý phi, môi nở nụ cười nhạt, ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Có lẽ ở bên Lý Tuân lâu, ta cũng học được chút ít cái dáng vẻ cười mà không nói, nửa thật nửa giả của người.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Lưu Oanh Oanh đã lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt bắt đầu trốn tránh.

Ta khoan khoái nhướng mày cười.

“Cô nương nói bổn cung vu oan? Nhưng Vũ Vương sâu đậm tình cảm, thê thiếp chỉ có một mình bổn cung. Cô nương làm sao biết chàng được hay không?

“Chẳng lẽ, tình cảm của Vũ Vương đều là giả tạo, sau lưng đã sớm có tư tình với cô?”

Lời ta nói nhẹ nhàng, nhưng gương mặt Lưu Oanh Oanh càng lúc càng tái nhợt.

Cuối cùng, nàng không nhịn được mà run rẩy.

“Nói bậy… nói bậy, ta với Vũ Vương điện hạ… trong sạch.”

“Ngươi với Vũ Vương thế nào, bổn cung không quan tâm. Nhưng ngươi nói bổn cung vu oan, thì phải chịu phạt. Bổn cung quả thực muốn đánh ngươi, nhưng cũng muốn ngươi phải tâm phục khẩu phục.”

Nói xong, ta phất tay ra lệnh.

“Lấy tay mà tát.”

Tiếng tát vang lên giòn giã.

Lưu Oanh Oanh, một cô nương mong manh yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị đánh đến mức không thể đứng dậy.

Ta lặng lẽ nhìn, những ký ức về quá khứ lại ùa về.

Kiếp trước, sau khi ta chết, không hiểu sao lại không được đầu thai, linh hồn cứ mãi quanh quẩn bên Vũ Vương.

Ta đã chứng kiến chàng lên ngôi, cưới Lưu Oanh Oanh, hai người trong đêm tân hôn thì thầm với nhau.

Lý Trinh đầy tình cảm nói: “Oanh Oanh, những năm qua thật sự đã làm nàng chịu thiệt thòi rồi.”

Lưu Oanh Oanh yếu ớt đáp: “Nhờ có mưu kế của bệ hạ, khiến ả đàn bà ngu ngốc kia chết sớm.”

“Nàng tuy chỉ là thế thân, nhưng một ngày còn ở bên bệ hạ, lòng Oanh Oanh ngày ấy đau đớn không nguôi.”

Lý Trinh rất xót xa, vội ôm chặt lấy nàng ta.

“Nàng ta tuy đã chết, nhưng ta vẫn phải giả vờ si tình, thật là có lỗi với Oanh Oanh.”

Lưu Oanh Oanh trong mắt rưng rưng lệ, nhưng lại nở nụ cười đắc ý.

“Chỉ tiếc rằng ả đàn bà ngu ngốc đó đến chết vẫn tưởng rằng bệ hạ yêu nàng. Thật muốn nhìn xem, nếu trước khi tắt thở mà biết được sự thật, nàng ta sẽ trông ngu ngốc thế nào.”

Nghe những lời của bọn họ, ta tức giận đến mức ngực như muốn nổ tung.

Ta vung nắm đấm, lao vào đánh họ không ngừng.

Nhưng đáng tiếc thay, ta chỉ là một hồn ma, đấm vào không khí chẳng thể làm tổn thương họ chút nào.

Hiện tại, khi nhìn từng cái tát giáng thật lực lên mặt Lưu Oanh Oanh, ta không thể diễn tả hết niềm khoái trá trong lòng.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Tuân bước vào.

Người trong phòng đều quỳ xuống, ta cũng vội vàng cúi lạy.

Người không như thường lệ đỡ ta dậy, mà lại nhìn Lưu Oanh Oanh đầy máu và nước mắt, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại đánh nàng ta?”

Chưa kịp để ta trả lời, Lưu Oanh Oanh đã quỳ rạp xuống, nắm lấy vạt áo của Lý Tuân.

Mặt nàng ta sưng đến mức không nói nên lời, chỉ biết nức nở nhìn Lý Tuân, trông vô cùng đáng thương.

Lý Tuân hờ hững liếc nhìn ta một cái, rồi lại hỏi lần nữa.

Sáng nay khi người rời đi đã không mấy vui vẻ, giờ về thấy ta đánh người, dường như cơn giận càng bùng lên.

Một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ta.

Ta vội vàng giải thích: “Bệ hạ, nàng ta… nàng ta vu khống thần thiếp, nàng nói…”

Nhưng Lý Tuân không kiên nhẫn ngắt lời: “Nàng ta nói gì, không cần nói cho trẫm. Trẫm chỉ muốn hỏi, đánh nàng ta có làm nàng vui không?”

Ta lắp bắp gật đầu: “Có.”

“Được rồi, vậy thì cứ đánh đi.”

Người dửng dưng ra lệnh, rồi bước vào trong điện.

Bỏ lại ta đang bàng hoàng chưa hoàn hồn, và Lưu Oanh Oanh vẫn chưa kịp thu lại vẻ mặt tội nghiệp.