3
Mùa Đông Chí sắp đến, trong cung theo lệ tổ chức yến tiệc, đại yến quần thần.
Lý Tuân không biết nghĩ gì, nhất quyết đưa ta tham dự, còn đặc cách cho ta ngồi chung trên long ỷ với người.
Vốn dĩ yến tiệc rất náo nhiệt, nhưng khi mọi người nhìn thấy ta, không khí liền trở nên tĩnh lặng.
Lý Trinh cũng có mặt, bộ dạng thê lương, không còn chút hứng thú sống.
Chỉ có điều, lần này mọi người không còn khen ngợi chàng si tình, mà đều nhìn chàng với ánh mắt đầy thương hại.
Như thể muốn nói: “Vương gia, tuy chúng ta đều biết ngài không thể, nhưng đời người còn dài, ngài phải kiên cường.”
Ta học theo dáng vẻ của những sủng phi yêu kiều, e thẹn dựa vào lòng Lý Tuân.
Thỉnh thoảng lại đút người uống rượu ăn món.
Người cũng rất hài lòng, ánh mắt nhìn ta đầy mê đắm và quyến rũ.
Lúc này, một đoạn nhạc vang lên, mười mấy vũ cơ bước lên sân khấu, múa điệu uyển chuyển.
Mà người dẫn đầu điệu múa ở giữa trông vô cùng quen thuộc.
Ta nhìn kỹ, trong lòng giật mình.
Chẳng phải đó là Lưu Oanh Oanh, chân ái của Lý Trinh sao?
Lý Trinh luôn giấu nàng rất kỹ, đợi đến khi lên ngôi hoàng đế mới lập làm hoàng hậu, ân sủng không ngừng.
Người ngoài chỉ biết rằng Lưu Oanh Oanh vì có dung mạo giống ta mà mới được bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Nhưng không ai hay rằng, ta mới chính là kẻ bị lợi dụng làm thế thân.
Đời này Lý Trinh sao lại thế này, lại để nàng ta đường hoàng múa trong yến tiệc cung đình?
Trong lòng ta nghi hoặc, nhìn về phía Lý Trinh.
Chỉ thấy chàng đang nhìn Lưu Oanh Oanh, ánh mắt say đắm.
Lúc ấy, một bàn tay mát lạnh nắm lấy cằm ta.
“Khanh khanh, đang nhìn gì đó?”
Giọng Lý Tuân ôn nhu, nhưng trong mắt người lại đầy lạnh lẽo.
Ta vội vàng thu ánh mắt về, mỉm cười dịu dàng.
“Thần thiếp thấy điệu múa này mới mẻ, nên nhìn thêm vài lần.”
Ngón tay đang nắm cằm ta siết chặt, khiến ta phải quay đầu lại.
Đối diện với đôi mắt dài hẹp ấy.
“Khanh khanh là của trẫm, trong mắt cũng chỉ được có trẫm.”
Ta không khỏi rùng mình.
Vội vàng vòng tay ôm lấy eo người, đầu dụi vào ngực người.
“Thần thiếp trong lòng, trong mắt chỉ có bệ hạ.”
Sau thời gian chung sống, ta cũng phần nào hiểu được sở thích của người.
Mỗi khi ta ngoan ngoãn làm nũng thế này, luôn có thể khiến người vui vẻ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Người không nói gì thêm, xoa đầu ta, tập trung xem tiếp màn ca vũ.
Một khúc múa xong, các vũ cơ đồng loạt cúi lạy.
Lý Trinh đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện, giọng nói rõ ràng:
“Thần khẩn cầu bệ hạ ban cho thần nữ tử dẫn đầu điệu múa đó.”
Lời này vừa dứt, mọi ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn về phía Lưu Oanh Oanh.
Đã có không ít người tinh mắt nhận ra dung mạo của nàng ta rất giống ta.
“Vũ Vương điện hạ quả thật là si tình.”
“Bị phụ bạc rồi, mà vẫn không quên, còn muốn tìm một thế thân.”
“Ôi, tuy rằng Vũ Vương điện hạ không được, nhưng Tống Nguyệt Khanh cũng thật bạc tình bạc nghĩa.”
Trong những lời bàn tán xôn xao, Lý Trinh lại dập đầu thêm lần nữa, giọng tha thiết cầu xin:
“Thần quả thực không thể quên được Nguyệt… Tống Nguyệt Khanh, mong bệ hạ thương xót, ban cho thần vũ cơ đó.”
Trên long ỷ, Lý Tuân mặt mày dường như có ý cười, không rõ người đang nghĩ gì.
Nhưng trong lòng ta thì tràn đầy phẫn nộ.
Giỏi lắm, Lý Trinh.
Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, muốn cùng tình nhân của mình kết duyên, lại còn lấy ta làm cớ.
Vậy thì ta nhất quyết không để ngươi toại nguyện.
“Bệ hạ” ta khẽ mỉm cười “vũ cơ đó có phải là có nét giống thần thiếp không?”
Lý Tuân nhìn ta và nàng ta với vẻ hứng thú, rồi gật đầu.
“Cũng có chút giống.”
“Vậy thì đó chính là duyên phận. Chi bằng để muội muội ấy vào cung, làm bạn với thần thiếp.”
“Không!” Lý Tuân còn chưa kịp nói, Lưu Oanh Oanh đã thất thanh kêu lên.
Nàng ta cúi sụp xuống đất, đôi vai gầy khẽ run rẩy.
“Nô tỳ thân phận thấp hèn, không xứng đáng nhập cung.”
Ta đứng dậy, từ từ bước đến bên nàng, nắm lấy tay nàng và đỡ nàng đứng lên.
“Muội muội chắc còn chưa biết, Vũ Vương thực ra… ừm… ngoài mạnh trong yếu, muội theo chàng chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo. Thà rằng cùng thần thiếp hầu hạ bệ hạ, được bệ hạ sủng ái, mới không uổng một kiếp người.”
Nói xong, ta nhìn về phía Lý Tuân, đôi mắt ngấn lệ, tỏ ra đầy uất ức.
“Cầu xin bệ hạ, hãy để nàng vào cung bầu bạn với thần thiếp.”
“Khanh khanh, lại đây.”
Lý Tuân gọi ta, đợi ta bước tới gần, người liền ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Sao lại khóc, trẫm đồng ý là được.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Ta nhìn vẻ mặt như tro tàn của Lý Trinh và dáng vẻ lảo đảo của Lưu Oanh Oanh, cười rạng rỡ như hoa đào.
Lưu Oanh Oanh nhập cung, ngoài việc làm cho kế hoạch của Lý Trinh đổ bể, ta còn có tư lợi riêng.
Lý Tuân đêm này qua đêm khác quấn quýt trên giường, thật khiến ta khổ sở không chịu nổi.
Chỉ mong Lưu Oanh Oanh có thể dụ dỗ người, để ta có thể được một giấc ngủ ngon.
Quả nhiên, tối đó sau khi yến tiệc kết thúc, ta nghe nói Lý Tuân đã đi thăm Lưu Oanh Oanh.
Ta liền thoải mái ngâm mình trong nước, thay đồ sạch sẽ.
Vừa mới nằm xuống, bức rèm đã bị vén lên.
“Trẫm còn chưa về, ai cho nàng ngủ trước?”
Lý Tuân thò người vào.
Người khẽ nhếch môi, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một nụ cười mờ ảo, nhưng lại khiến ta không khỏi run sợ.
“Tống Nguyệt Khanh, ai cho nàng cái gan đẩy trẫm sang chỗ nữ nhân khác?”
Vừa nói, tay người đã vòng qua cổ ta, đè ta xuống giường.
Cả người người nghiêng về phía ta, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói không ra, trẫm giết nàng.”
Lần này ta bị dọa đến mức chẳng còn biết khóc, run rẩy mở miệng:
“Là do bệ… bệ hạ ban cho thần thiếp.”
“Từ khi thần thiếp vào cung, bệ hạ luôn sủng ái, khiến thần thiếp nghĩ rằng bệ hạ… bệ hạ có tình cảm với thần thiếp.”
“Nhưng thần thiếp vô tài vô đức, chỉ dựa vào sắc đẹp để hầu hạ quân vương, trong lòng luôn lo sợ, sợ một ngày nào đó bệ hạ chán ghét, không còn đoái hoài đến thần thiếp nữa.”
“Vì vậy mới nghĩ ra hạ sách này, mong được xa cách để rồi khi gặp lại sẽ thêm phần mới mẻ.”
Vừa nói, ta vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của người.
Người vẫn trầm lặng lắng nghe, nhưng tay đang bóp cổ ta dần dần buông lỏng, chuyển sang vuốt ve má ta.
Ta không khỏi lấy lại chút can đảm, càng nói càng tỏ ra uất ức, nước mắt lăn dài trên má.
“Hóa ra trong lòng bệ hạ không có thần thiếp, vậy thần thiếp cũng không muốn sống nữa, bệ hạ muốn giết thì giết đi.”
“Khanh khanh.”
Người trước mặt đột nhiên mỉm cười, như ánh sáng lóe lên trong đêm tối, đôi mày mềm mại mang theo sự quyến rũ khiến lòng người kinh động.
Đây là điều mà ta chưa từng thấy trên gương mặt luôn tự xưng là lãnh đạm tự giữ của Vũ Vương.
Ta không khỏi ngây người nhìn.
“Bị dọa rồi sao?”
Người nhẹ nhàng vỗ đầu ta, vẫn nở nụ cười.
“Nghe lời, đừng khóc nữa.”
“Bệ hạ, người… người không giận thần thiếp nữa chứ?”
“Ừ.”
Người đáp một tiếng, rồi cúi đầu hôn ta.
Ta liền hiểu ý, ôm lấy eo người, làm nũng nói: “Thần thiếp trong lòng, trong mắt chỉ có bệ hạ, xin bệ hạ thương xót.”
Người không trả lời, chỉ hành động càng dịu dàng hơn.
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cuối cùng cũng dỗ được người vui vẻ, giữ được mạng nhỏ của mình.
Sống lại một đời, ta thực sự không muốn sớm thành ma như vậy.