Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

10:05 chiều – 15/01/2025

21

Ta liên tục sốt suốt mấy ngày liền.

Tinh thần ủ rũ.

Nghe tiếng khỉ trên núi kêu “hú hú”, ta cũng muốn kêu theo.

Những con mèo hoang sau núi, bên trái một tiếng, bên phải một tiếng, dụ dỗ ta.

Đến cả thẩm béo và thẩm Miêu cũng nhìn ra ta không ổn.

Hai thẩm mang bánh ngọt đến thăm ta.

Thẩm béo nói: “Dạo này chẳng ăn uống gì, làm thẩm Miêu lo đến mất ăn mất ngủ.”

Thẩm Miêu nói: “Còn bà không lo chắc, gầy đi mấy cân rồi đấy.”

Hai thẩm nhìn ta ăn bánh.

Cứ như chỉ cần ta ăn ngon, họ cũng no bụng theo.

Ta cắn được hai miếng, liền bỏ xuống.

Thật sự không nuốt nổi.

Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến sư tôn.

“Muốn ăn…”

“Muốn ăn…”

Đói lâu quá, ta thở hổn hển, yếu ớt.

Thẩm béo nghe không rõ, cuống lên.

“Tiểu Hòa, con muốn ăn gì? Các thẩm sẽ làm cho con!”

Thẩm Miêu ghé sát lại lắng nghe.

“Muốn ăn… sư tôn.”

Chà.

Ta mơ mơ màng màng, miệng gọi toàn sư tôn.

Hai thẩm nhìn nhau.

Trong mắt đối phương, họ đều thấy sự kiên quyết.

“Chúng ta nuôi Tiểu Hòa lớn đến chừng này, cuối cùng lại để tiện nghi cho Cố Trường Lẫm.”

“Năm đó con gái tôi mất, hắn đã hứa sẽ nuôi tôi cả đời, hiếu thảo như mẹ ruột.”

“Đi thôi.”

22

Cơ thể ta nóng bức không chịu nổi.

Tất cả là tại sư tôn.

Những năm trước, mỗi độ xuân về, ta chưa từng khó chịu như thế này.

Ngài cho ta nếm thử vị ngọt.

Rồi lại bảo ta phải giữ lòng trong sạch.

Ta chỉ là một tiểu yêu trong núi.

Làm sao có được định lực như ngài?

Trong mơ mơ màng màng, ta như ngửi thấy mùi hương của sư tôn.

Theo bản năng, ta chui vào lòng ngài, cắn loạn lên.

“Thơm quá, thơm quá.”

Trong bóng tối, tiếng thở dồn dập của sư tôn vang lên.

“Kim Hòa, nhẹ chút.”

Ta không thể nhẹ hơn được.

Từ đầu xuân đến giờ, ta đã nhịn hơn nửa tháng.

Nhưng ta không tìm được cách đúng đắn.

Như một con thú nhỏ, cắn bậy bạ.

Trời đất quay cuồng.

Sư tôn đè ta xuống, giữ chặt dưới thân ngài.

“Kim Hòa, lần này là ngươi chủ động.”

“Một khi đã bắt đầu, thì không thể quay đầu lại nữa.”

Đêm hôm đó.

Tiếng động từ phòng sư tôn vang lên đến tận sáng.

23

Ta ngủ trong phòng sư tôn đến tận trưa.

Bỏ lỡ buổi luyện công sớm.

Khi đến phòng luyện công, ánh mắt của các sư huynh nhìn ta rất kỳ lạ.

Đại sư huynh: “Tiểu sư đệ, đêm qua đệ có nghe thấy tiếng động từ phòng sư tôn không?”

Ta sững sờ, lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

“Không có! Không nghe thấy gì cả!”

Nhị sư huynh: “Sao ta lại cảm thấy, âm thanh đó có chút giống đệ vậy?”

“Không thể nào! Ta làm sao có thể ở trong phòng sư tôn, chắc chắn huynh nghe nhầm rồi!”

Tam sư huynh: “Tiểu sư đệ, đệ hình như rất ghét sư tôn?”

“Đương nhiên, với khuôn mặt của sư tôn, các huynh không sợ sao?”

Tứ sư huynh chọc chọc ta, mấy vị sư huynh còn lại nháy mắt trêu ghẹo.

“Chúng ta không sợ đâu, sư tôn tốt lắm, còn nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi như chúng ta.”

Ta ra sức phủ nhận quan hệ với sư tôn.

“Dù sao ta cũng không thích sư tôn!”

“Ngài suốt ngày mặt lạnh tanh, chẳng có chút gì dễ gần cả.”

Lời vừa dứt, từ sau lưng vang lên giọng nói lành lạnh của sư tôn.

“Ồ?”

“Vi sư quả thật không ngờ, trong mắt đồ nhi, lại là người chẳng ra gì thế này.”

“Kim Hòa, theo vi sư đến tàng thư các.”

Ta: “……”

Giữa ban ngày, tiếng kêu thảm của ta vang lên từ tàng thư các.

Mấy vị sư huynh đang rón rén nấp ngoài cửa sổ nghe lén, sợ đến mức ôm đầu chạy tán loạn.

“Vi sư không dễ chung sống?”

“Vi sư không dễ gần?”

“Là tiểu dã miêu nào đêm qua ôm chặt lấy vi sư không chịu buông?”

Ta nằm trên đùi sư tôn, mỗi câu hỏi của ngài.

Đều đi kèm với một cái đánh mạnh lên mông ta.

Ta vừa khóc vừa kêu la.

“Hu hu, không dám nữa, không dám nữa!”

Sau khi bị sư tôn dạy dỗ, ra ngoài, ánh mắt các sư huynh nhìn ta lại càng kỳ lạ.

“Tiểu sư đệ, sao đệ bị phạt mà mặt vẫn đỏ hây hây thế?”

Chuyện sau khi bị phạt, tất nhiên không thể kể cho họ nghe.

Thái độ ấp úng của ta khiến họ càng thêm mơ mộng viển vông.

Từ đó, mỗi khi các sư huynh thấy sư tôn, đều đi lại với dáng vẻ co ro.

Thanh Dương Sơn dấy lên tin đồn về việc sư tôn “đoạn tụ”.

Sư tôn nhìn mấy sư huynh dáng đi khúm núm, nghiêng đầu hỏi ta:

“Vài tên sư huynh của ngươi, dạo này ăn nhầm thuốc gì sao?”

Ta vừa ăn dưa leo vừa đáp: “Không, họ nói ngài đoạn tụ.”

Ta kéo tay áo rộng màu trắng của ngài.

“Sư tôn, đoạn tụ là gì?”

Sư tôn mặt đen như sắt, bước tới đá mỗi người một cú.

Lạnh lùng nói: “Cút.”

24

Hôm ấy, sư tôn bảo có chuyện muốn bàn với ta.

Còn gọi cả thẩm béo và thẩm Miêu tới.

Ta mơ hồ ngồi xuống, thấy hai thẩm mắt đỏ hoe.

“Sư tôn, hai thẩm làm sai điều gì sao?”

Ngài xoa đầu ta, vén vạt áo, quỳ xuống.

“Cảm tạ hai vị thẩm đã nuôi dưỡng Kim Hòa.”

“Cố Trường Lẫm hôm nay cầu xin cưới Kim Hòa làm thê, mong hai vị thẩm làm chứng.”

Ta sững người.

Ngài muốn cưới ta?

Hai thẩm vội vàng đỡ ngài dậy, đặt tay ta và ngài chồng lên nhau.

Thẩm béo nói.

“Năm đó, ngươi mang Tiểu Kim Hòa về, giao cho chúng ta nuôi.”

“Chúng ta mang tư tâm, giấu ngươi chuyện này, làm trái môn quy.”

Nói chưa hết, nước mắt đã trào ra, nghẹn ngào không thành lời.

Thẩm Miêu tiếp lời.

“Trường Lẫm, thẩm ngốc nghếch, nghĩ không ra cách nào tốt hơn.”

“Chỉ nghĩ chờ Kim Hòa lớn, không thể giấu được nữa, sẽ dẫn con bé xuống núi.”

“Thẩm biết, ngươi tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất thiện lương.”

“Kim Hòa giao cho ngươi, ta và thẩm béo yên tâm rồi.”

Cố Trường Lẫm khẽ cọ vào lòng bàn tay ta.

“Kim Hòa, gọi mẹ đi.”

Thấy ta không phản ứng, ngài dịu dàng khuyên.

“Họ có công dưỡng dục ngươi, gọi một tiếng mẹ——”

Ta không đợi ngài nói hết, buông tay ngài ra, nhào vào lòng hai thẩm.

“Mẹ!”

Ta có mẹ rồi.

Còn có các sư huynh.

Và cả sư tôn.

Không đúng.

Giờ, ngài là phu quân của ta.

Ra khỏi phòng, các sư huynh vây quanh ta.

“Sư tôn lại bắt nạt đệ sao?”

“Sao cả thẩm béo và thẩm Miêu cũng khóc rồi?”

“Kim Hòa! Mau nói đi!”

“Kim Hòa, rốt cuộc đệ khóc hay cười vậy?”

Ta: “Hu hu hu.”

Ta cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy lồng ngực căng đầy.

Hạnh phúc như sắp tràn ra.