Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

10:05 chiều – 15/01/2025

14

A, chuyện này là sao?

Chúng ta đã hiểu lầm rồi?

15

Trong sân giờ có thêm bốn người tuyết.

Chính là mấy sư huynh của ta.

16

Thật không phải ta mách lẻo.

Ta chỉ nói đúng một câu, thế mà ngài đã đoán ra ngay.

Đều tại sư tôn, ngài hiểu chúng ta quá rõ.

Khi ngài xông vào phòng luyện công, các sư huynh của ta vẫn còn đang tụ tập lớn tiếng bàn chuyện kỳ quặc của Lưu Thanh Thanh.

Trên bàn còn một đống vỏ hạt dưa.

Các sư huynh xếp hàng quỳ ngoài sân.

Còn ta quỳ trong phòng sư tôn.

Ta ngẩng cổ lớn tiếng.

“Ta muốn ra ngoài quỳ cùng các huynh ấy!”

Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Chúng ta là một lũ đồng cam cộng khổ.

Nhưng sư tôn không cho.

Ngài cầm sách, đọc rất chăm chú.

Chỉ khi lật trang, ngài mới khẽ liếc nhìn ta một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

“Đừng hòng ra ngoài chơi, cứ ở trong phòng vi sư mà quỳ.”

Được rồi, lại bị ngài nhìn thấu.

Phòng của sư tôn còn lạnh hơn cả bên ngoài.

Chân ta lạnh đến mức sắp mất hết cảm giác.

Thà ra ngoài quỳ cùng các sư huynh còn hơn.

Nhân lúc sư tôn không chú ý, còn có thể chơi ném tuyết.

Nhưng sư tôn của ta tâm chí kiên định, lại rất cứng rắn.

Ngài tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên ghế chưởng môn.

Chính tay giết chết sư phụ mình, mang tội bất hiếu đại nghịch.

Nhưng lạ thay, chẳng ai trách ngài một lời.

Bởi vì sư phụ của ngài còn ác hơn, chẳng xứng làm người.

Năm đó, Thanh Dương Tông từng thu nhận cả nam lẫn nữ đệ tử.

Dân làng lấy việc đưa con mình vào Thanh Dương Tông làm niềm tự hào.

Nhưng dần dần, nữ đệ tử ngày một ít đi.

Thường vô cớ biến mất.

17

Cố Trường Lẫm không phải là đệ tử có tư chất tốt nhất trong tông môn.

Ngài có thể đứng đầu là nhờ vào sự khổ luyện ngày đêm.

Năm tháng trên núi trôi qua dài đằng đẵng, Cố Trường Lẫm muốn cả đời ở lại Thanh Dương Tông.

Nhưng một ngày nọ, sư tỷ đến tìm ngài giữa đêm khuya.

Quần áo xộc xệch, khắp người đầy vết thương.

Nàng bảo Cố Trường Lẫm mau rời đi.

Xuống núi, và đừng bao giờ quay đầu lại.

Cố Trường Lẫm chưa hiểu chuyện gì, thì khi nhìn thấy sư phụ đuổi theo sau, bỗng chốc tỉnh ngộ.

Sư phụ của ngài, ngay trước mắt ngài, một kiếm xuyên thấu sư tỷ.

Vị sư phụ ngày thường thoát tục như tiên, giờ đây vạt áo mở tung, mặt mày dữ tợn.

Mặc kệ có người đang nhìn, kéo thi thể sư tỷ định làm chuyện bại hoại.

Cố Trường Lẫm sững người, đưa tay chạm vào vết máu nóng trên mặt.

Đó là máu của sư tỷ.

Cảnh tượng trước mắt làm ngài bùng nổ, đôi mắt đỏ ngầu.

Khi ngài tỉnh lại, đã loạn kiếm chém chết sư phụ.

Trong tông môn, vẫn có những người đứng ra bảo vệ sư phụ.

Họ mắng Cố Trường Lẫm bất trung bất hiếu.

Nói rằng sư phụ song tu với nữ đệ tử là để tăng cường công lực cho họ.

Những kẻ đó cũng bị tẩu hỏa nhập ma, đáng phải đọa địa ngục A Tỳ.

Những lời biện bạch rối rắm ấy.

Bị kiếm của Cố Trường Lẫm chém tan.

Thanh Dương Tông biến động trong một đêm.

Cố Trường Lẫm đứng trên đỉnh núi, người đầy máu.

Ngài giật lấy ngọc bội chưởng môn từ xác sư phụ.

Ra ngoài tuyên bố rằng sư phụ đã đột tử.

Từ đó, ngài trở thành chưởng môn.

Đồng thời đặt ra quy tắc, không thu nữ đệ tử.

Nam đệ tử phải giữ gìn thuần dương chi thân.

Cố Trường Lẫm đưa các nữ đệ tử còn lại xuống núi, đích thân đến từng nhà tạ tội.

Trước những lời chất vấn, ngài không trả lời.

Lặng lẽ im lặng, gánh lấy tiếng xấu.

Chính hai cô gái khác đã dũng cảm đứng ra.

Nói rõ tội ác của chưởng môn trước, cũng như hành động đại nghĩa của Cố Trường Lẫm.

Hai người mẹ trẻ mất con, gào khóc ngã quỵ trên đất.

Cố Trường Lẫm đưa họ lên núi, nói rằng sẽ nuôi dưỡng họ cả đời.

Họ chính là thẩm béo và thẩm Miêu.

Những chuyện này, là ta tận mắt thấy khi nếm máu của sư tôn.

18

Sư tôn phạt chúng ta quỳ suốt một canh giờ.

Ngài căn dặn chúng ta, từ nay không được bàn tán lung tung, nếu không sẽ khâu miệng lại.

Chúng ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Khi ta theo bước các sư huynh rời đi, liền bị sư tôn gọi lại.

“Kim Hòa, theo vi sư đến tàng kinh các.”

Ta ngạc nhiên, ngoái nhìn các sư huynh cầu cứu.

Họ lắc đầu, chạy biến thật nhanh.

Tàng kinh các là nơi trọng địa của tông môn.

Ngoài các đời chưởng môn, không ai được phép bước vào.

Ta nhìn cánh cửa đen tuyền trước mắt.

Cảm thấy mình đã đến ngày tận số.

Vừa bước vào, sư tôn liền cởi trường bào.

Ta: “?”

Ngài thoáng liếc ta một cái.

“Ngươi cũng cởi.”

Đây là… giữa ban ngày ban mặt.

Không được ổn cho lắm.

Dù ta rất thích sư tôn, được gần gũi ngài là điều ta mong muốn.

Nhưng giữa ban ngày, lại ở nơi cấm địa như tàng kinh các…

Chẳng phải quá nghịch đạo hay sao?

Vẻ lúng túng của ta không qua được mắt sư tôn.

Ngài nhắm mắt, vành tai đỏ bừng.

“Là lỗi của vi sư chưa nói rõ.”

“Kim Hòa, chỉ cần cởi áo ngoài thôi.”

Hầy, ngài không nói sớm.

Ta cởi áo ngoài, mặc lại yếm, cảm thấy hơi hụt hẫng.

Ngài gấp trường bào lại, đặt lên bàn sách bên cạnh.

“Vi sư quyết định thử lại lần nữa.”

“Tìm ra chân tướng, mới có thể định đoạt chuyện đi ở của ngươi.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ, sư tôn.”

Ngài lấy ra một con dao găm, rạch lên cổ tay mình.

Máu tươi không ngừng trào ra.

Lan đến cả mặt đất.

Cảm giác này không giống như khi cắn đầu ngón tay.

Máu nhiều như vậy, trong mắt ta chỉ còn một màu đỏ rực.

Chu sa trên trán nóng bỏng, thiêu đốt ý chí của ta.

Ta co rúm lại, cố lùi về sau.

“Sư… sư tôn.”

Ngài vẫy tay gọi ta, ánh mắt trong vắt nhìn ta chăm chú.

“Kim Hòa, lại đây.”

“Liếm sạch đi.”

Ta nuốt nước bọt, cả người nóng bừng như lửa.

Đến cả bóng dáng của sư tôn cũng đang chao đảo.

Không gian chật hẹp tràn ngập hương thơm của ngài.

Ta không kiềm chế được nữa.

Nhào tới ôm lấy cánh tay sư tôn, tham lam liếm máu.

Đầu lưỡi của ta mọc ra những chiếc gai nhỏ, cào lên làn da mịn màng của sư tôn, khiến ngài cả người cứng đờ.

Cái đuôi dài phía sau ta đong đưa vui vẻ, nhẹ nhàng cuốn lấy đôi chân dài của ngài.

Một lúc sau, ta kìm nén dục vọng, hoảng sợ nhìn ngài.

“Sư tôn, không còn chảy máu nữa.”

Vết thương trên tay ngài đã lành lại như ban đầu.

Điều này càng chứng thực rằng ta là một yêu quái.

Sắc mặt ngài tái nhợt, khẽ gật đầu với ta.

Rồi cầm dao găm lên.

“Kim Hòa, đến lượt vi sư.”

19

Ánh dao loé sáng.

Lưỡi dao sắc bén đâm vào vai ta.

Uống quá nhiều máu của sư tôn, ý thức của ta trở nên mơ hồ.

Quên mất việc né tránh.

Ta ngơ ngác nhìn ngài.

“Sư tôn, ngài… ngài vẫn muốn giết ta sao?”

Ngài chỉ chăm chú nhìn con dao, sắc mặt trầm trọng.

Một lát sau, ngài thở dài khẽ khàng.

“Kim Hòa, vi sư không thể làm tổn thương ngươi.”

Ta nghiêng đầu nhìn, mũi dao sắc nhọn chạm vào vai, nhưng lại không hề đau đớn.

Thế nhưng lòng ta lại quặn thắt.

Ta thì thào hỏi.

“Sư tôn, vì sao ngài nhất định phải tìm ra chân tướng?”

“Dẫu cho Kim Hòa là một yêu quái, thì đã sao?”

Ta chưa từng làm hại ai cả.

Chỉ là thèm khát sư tôn của mình.

Ta cũng sợ mình là một yêu quái.

Từ khi sư tôn nhặt ta về, ta đã mang dáng hình con người.

Ký ức về việc mình là yêu quái, ta không hề nhớ gì cả.

“Chẳng lẽ không thể quên chuyện này sao?”

“Kim Hòa muốn ở lại Thanh Dương Tông.”

“Cầu xin sư tôn, đừng giết ta, cũng đừng đuổi ta đi…”

“Ta thề sẽ không dám có ý nghĩ không đúng đắn với sư tôn nữa.”

Ta dập đầu trước ngài, máu tươi từ trán chảy ra.

Cùng với nước mắt, nhỏ xuống đất.

Trước mắt ta trở nên mơ hồ, cho đến khi được sư tôn ôm vào lòng.

Mùi hương thanh lạnh của đàn hương bao bọc lấy ta.

Ý thức của ta dần trở lại.

Ngược lại, sư tôn thở dốc, cánh tay siết chặt.

Không giống với vị sư tôn điềm tĩnh thường ngày.

“Kim Hòa, vi sư sẽ không giết ngươi.”

“Việc này chỉ ngươi và vi sư biết, không được để lộ cho người thứ ba.”

Nước mắt của ta làm ướt vai ngài.

Ta nghẹn ngào hỏi: “Sư tôn sẽ giúp ta giữ bí mật sao?”

Ngài giúp ta lau đi nước mắt và máu trên trán.

“Ừ, giúp ngươi giữ bí mật.”

Ta ngẩng đầu: “Sư tôn, ta thực sự không nhớ gì cả.”

“Ta không lừa ngài.”

Khóe mắt ngài đỏ lên, đưa tay xoa tóc ta, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

“Không sao, không nhớ cũng là điều tốt.”

“Ngươi chỉ cần nhớ, từ nay đi theo vi sư.”

20

Ta trở thành cái đuôi nhỏ của sư tôn.

Khi luyện công lười biếng, ngài chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Khi ta ngẩn ngơ nhìn ngài, ngài lặng lẽ đỏ mặt.

Đến cả các sư huynh cũng bảo sư tôn như đã biến thành một người khác.

“Dạo này ánh mắt sư tôn nhìn chúng ta dịu dàng hơn nhiều.”

“Đúng vậy, lần trước khi chúng ta ăn cơm, ngài còn hỏi có cần thêm món không.”

“Ngài có phải sau chuyện đó, thay đổi tính tình rồi không?”

“Ta cảm thấy sư tôn không còn khí chất nam nhi nữa.”

Ta đắc ý cong khóe miệng.

Đây là bí mật giữa ta và sư tôn, tuyệt đối không thể nói cho họ biết.

Khi xuân đến, ta càng ngày càng thèm khát sư tôn.

Đêm đó, nhân lúc các sư huynh đã ngủ say.

Ta ôm chăn chui vào phòng sư tôn.

“Sư tôn, sư tôn.”

Ngài quay lưng về phía ta, giọng nói nhẹ và khàn khàn.

“Ngủ đi, đừng gọi nữa.”

Dưới ánh trăng, ta thấy bờ vai thẳng tắp và đường eo lõm xuống của sư tôn.

Ngửi mùi hương dễ chịu trên người ngài.

Lặng lẽ nuốt nước bọt.

Ta bò tới, nhẹ nhàng áp sát lưng sư tôn.

Thật muốn cắn một miếng.

Sư tôn nói, ngài đã tra rõ mọi chuyện.

Ta là một yêu quái mèo, nhưng linh thức không hoàn chỉnh.

Chỉ khi chạm đến máu của sư tôn, ta mới hiện nguyên hình.

Ta hỏi sư tôn, ngài có thích mèo không.

Ngài nghiêng mặt tránh nhìn ta, rất lâu sau mới khẽ “ừ” một tiếng.

Sư tôn cho phép ta thân cận với ngài, nhưng không được phép xảy ra chuyện như đêm đó nữa.

Ngài nói, đó là việc chỉ vợ chồng mới có thể làm.

Còn chúng ta là sư đồ.

Ta không hài lòng.

Vậy thì không làm sư đồ nữa, làm vợ chồng đi.

Chuyện đó vui vẻ biết bao.

Nhưng sư tôn chỉ đỏ mặt, bảo ta đừng hồ đồ.

Những ngày chỉ được nhìn, được ôm, mà không được “ăn” thật khó chịu.

Quả nhiên, cơ thể ta đã chịu không nổi.