“Người nữ nhân áo đỏ kia quả là xui xẻo, phu quân bị ả kỹ nữ này cướp mất, rõ ràng là tát thẳng vào mặt nàng ta, chỉ thiếu điều nói thẳng ra rằng nàng ta còn không bằng một ả kỹ nữ.”
“Thủ đoạn của Hồng Tú Phường quả thật không tầm thường, lần trước ta tới một chuyến, những nữ nhân ở đó hầu hạ tận tình chu đáo lắm, tiếc là chỗ đó không phải người bình thường có thể tiêu được, ta phải dành dụm cả năm mới đủ tiền ở đó nửa canh giờ.”
Nhìn thấy đám đông nghiêng về phía nàng ta, nữ nhân này càng thêm kiêu ngạo, vung roi lên, ra lệnh cho thủ hạ:
“Đi, xé nát y phục nàng ta ra, nếu đã là Hồng Tú Phường cao cấp như vậy, hôm nay ta làm việc thiện, miễn phí cho mọi người mở mang tầm mắt.”
Lúc này, sự tò mò của đám đông bị kích thích đến cực điểm, ai nấy đều vươn cổ, nhón chân lên để nhìn vào, ai cũng muốn xem ta trông như thế nào.
Trong lòng ta không khỏi lo sợ, lúc này ta chẳng có khả năng tự vệ, chỉ có thể lại một lần nữa lớn tiếng khẳng định:
“Cả gan! Ta có phải là thê tử của Lục Huỳnh hay không, ngươi cứ hỏi hắn là biết, ban ngày ban mặt thế này mà còn làm ác, không còn chút phép tắc gì sao?”
Nữ tử kia đắc ý cười, nói: “Lục tướng quân lần này lập được công lao lớn ở biên cương! Ta cũng chém chết trăm tên địch, được phong tặng danh hiệu nữ tướng. Hiện nay Lục tướng quân đang được hoàng thượng sủng ái, nói gì đến chuyện ta xé y phục ngươi giữa đường, cho dù đánh ngươi một trận, cũng chẳng có ai dám lên tiếng!”
Vừa dứt lời, nàng ta đã xông lên, đấm đá không ngừng, thỉnh thoảng lại dùng roi đánh ta.
Chẳng mấy chốc, trên người ta đã thêm không ít vết thương, y phục bị xé rách, máu tươi nhuộm đỏ, ngay cả khi không cần bọn chúng đụng vào, ta đã không còn đủ y phục che thân.
4
Xấu hổ và tức giận lẫn lộn, mồ hôi lạnh ứa ra, cơn đau khiến ta không thể phát ra tiếng, chỉ biết hai tay ôm bụng, cuộn người lại, cố gắng che giấu bản thân ít nhất có thể.
Tiểu Mãn hoảng loạn, đầu lắc lia lịa, nước mắt như chuỗi trân châu rơi xuống, nàng cố gắng tiến lại gần để bảo vệ ta, nhưng miệng bị miếng vải thô kẹp chặt, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Những người xung quanh thấy vậy, không nói không rằng đã tát nàng mấy cái:
“Biết thân biết phận!”
Chẳng bao lâu, nàng cũng bị đánh đến ngất xỉu.
Cơn đau xé ruột nơi bụng nhắc nhở ta, ta gắng gượng hết sức, khó nhọc lên tiếng:
“Đừng đánh nữa! Ta đang mang thai, nếu tiếp tục như vậy, đứa trẻ sẽ không giữ được…”
Nàng nghe vậy, ánh mắt càng thêm ghen tị, tay càng ra sức đánh đập.
“Thì ra Lục tướng quân thường xuyên tới chỗ ngươi, là vì ngươi mang thai hài tử của hắn! Ngươi là cái loại tiện nhân gì, sao lại có phúc khí như vậy? Ta và hắn ở biên quan lâu như vậy, ta còn chưa mang thai được! Còn ngươi! Mới về đã có thai rồi!”
“Ngươi muốn dùng đứa bé để trói buộc Lục tướng quân? Ta nói cho ngươi biết, đừng mong thành công! Ta sẽ đánh chết đứa nghịch tử ngươi mang trong bụng, xem ngươi còn cái gì để bám riết lấy Lục tướng quân. Sau khi ta giải quyết ngươi xong, Lục tướng quân sẽ chỉ thuộc về một mình ta, ta cũng sẽ mang thai huyết mạch nhà Lục.”
Nàng ta thở hổn hển, vừa mắng chửi vừa hành hạ ta, một lúc sau có vẻ đã mệt, lùi lại hai bước.
Ta tưởng rằng họ sẽ bỏ qua cho ta, không ngờ nàng ta lại vung tay lên, ra lệnh cho vài người phía sau tiếp tục đánh ta!
Để bảo vệ đứa bé trong bụng, ta cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, hứa hẹn với nàng:
“Nếu ngươi muốn làm thê tử của Lục Huỳnh, ta thề rằng ta sẽ hòa ly với hắn ngay khi trở về, tuyệt đối không làm phiền hai người nữa. Chỉ cần ngươi buông tha cho ta, tha cho đứa hài tử của ta.”
Nàng vừa nghe xong, ánh mắt trở nên hứng thú, ngón tay chạm vào cằm ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ồ? Không làm phiền chúng ta nữa? Đề nghị này thú vị đấy.”
Ta vẫn còn chút hy vọng, nắm chặt tay nàng: “Chỉ cần ngươi tha cho ta và đứa bé, chuyện xảy ra hôm nay, ta sẽ không hé răng một lời.”
Lục Huỳnh có thể vô tình, nhưng đứa bé trong bụng lại là máu thịt của ta!
Dù không có phụ thân, ta là công chúa, liệu có sợ không nuôi được hài tử này sao?
Nó giờ đây quan trọng như mạng sống của ta, ta sẽ dùng mọi giá để bảo vệ nó.
Nhưng đối diện với lời cầu xin của ta, nàng ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, sự tàn nhẫn trên gương mặt khiến ta lạnh người.
Bỗng nhiên, nàng ta tung một cú đấm mạnh vào bụng ta, miệng ta trào lên vị sắt, một ngụm máu tươi phun ra.
Cùng lúc đó, một dòng ấm nóng chảy xuống từ chân, nhuộm đỏ mặt đất.
Ta cảm thấy như linh hồn mình đã chết, tuyệt vọng tột cùng, hài tử e rằng không giữ được.
Nàng ta vỗ tay đứng dậy, hài lòng nhìn máu tươi dưới váy ta, khiến tim ta như chết lặng.
Ta chỉ biết nhìn nàng ta, lòng có một tiếng gào thét:
Giết! Ta phải giết nàng!
Ta phải báo thù cho hài tử của ta!
5
Nàng ta nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng của ta, dường như bất ngờ cảm thấy sợ hãi, muốn quay người bỏ đi.
Lúc này, từ ngoài đám đông, bỗng vang lên một tiếng quát:
“Trước mặt có chuyện gì? Sao lại tụ tập đông người như vậy? Cản đường chúng ta, nhị hoàng tử – Trấn Bắc tướng quân về phủ, còn không mau tránh đi?”
Giọng nói ấy rất quen thuộc, ta ngay lập tức nhận ra, đó là thị vệ thân cận của nhị hoàng huynh.
Ta lê thân xác đầy vết thương, khổ sở bò về phía họ, máu kéo dài một vệt dài trên mặt đất.
Là nhị hoàng huynh…
Tên Trấn Bắc tướng quân vừa được nhắc đến, đám đông tự động tách ra một con đường, ta lê người đến, dừng lại trước ngựa của nhị hoàng huynh.
Một con chiến mã đỏ như lửa hiện lên trước mắt, một nam tử cao lớn, khỏe mạnh, được bao quanh bởi vài thị vệ, từ đám đông bước ra.
Nhị hoàng huynh sáng sớm đã vào cung bàn chuyện quốc sự, giờ hẳn vừa mới từ trong cung bước ra.
Hắn nhíu mày chặt, giọng nghiêm khắc chất vấn:
“Là kẻ nào dám hành ác dưới ánh sáng ban ngày, đánh người thành ra như vậy!”
Nữ nhân kia đang định rời đi bỗng chấn động, nhanh chóng bước đến trước ngựa của nhị hoàng huynh, vái tay cung kính:
“Vị này chính là Trấn Bắc tướng quân phải không? Tiếng tăm đã lâu, thật là vinh hạnh. Trong quân đội, thường xuyên nghe Lục huynh nhắc đến ngài, nói đều là ngài chỉ bảo tận tình, mới có thể giúp hắn có được công danh như hôm nay. Mỗi lần nhắc đến ngài, hắn đều vô cùng kính trọng đấy.”
Ánh mắt ngập tràn ái mộ của nàng không hề che giấu.
“Lục Huỳnh?”
Nhị hoàng huynh nắm chặt cương ngựa, giọng điệu không vui
“Ngươi và hắn có quan hệ gì, sao ta chưa từng nghe hắn nói có muội muội nào?”
Nữ nhân kia nhẹ nhàng đáp:
“Tiểu nữ là Lương Châu Vân, cùng Lục tướng quân từ biên cương chiến thắng trở về, còn được nhận ân sủng của hoàng thượng ban cho.”
Mặt nàng hơi đỏ, tự hào nói:
“Ta là thê tử chưa cưới của Lục tướng quân, chúng ta sẽ sớm thành thân.”
Nhị hoàng huynh nghe vậy, khẽ cười lạnh:
“Chưa cưới? Thành thân? Lục Huỳnh tên tiểu tử kia thật có tài.”
Lương Châu Vân không hiểu ý tứ trong lời nói của nhị hoàng huynh, lại tưởng rằng đó là lời khen, vội vã đáp:
“Đều nhờ có sự chỉ dạy tận tình của Trấn Bắc tướng quân, Lục tướng quân mới có được công trạng như hôm nay.”
Nói xong, nàng ta đắc ý đá vào người ta, khiến ta gần như ngất đi.
“Người này là ca kỹ của Hồng Tú Phường, nhân lúc Lục huynh quay về kinh, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã quyến rũ hắn, khiến hắn quên cả đường về nhà, thậm chí mang thai hài tử của hắn.”
Lời nói chuyển hướng, nàng ta che mặt khóc nức nở:
“Lục huynh hiện không chịu cưới ta, trong đầu chỉ nghĩ đến nữ nhân này, xin Trấn Bắc tướng quân làm chủ cho ta!”
Xung quanh, đám đông cũng đồng thanh phụ họa.
“Đúng vậy, chúng ta đều thấy, chính nàng ta quyến rũ Lục tướng quân.”
“Nhìn vết máu dưới thân nàng, việc có thai chắc chắn là thật.”
“Loại nữ nhân này, đáng đời có kết cục như vậy, phá hoại gia thất nhà người khác, bị như vậy là quá nhẹ!”
Đối mặt với lời bàn tán xung quanh, nhị hoàng huynh quát lên:
“Đủ rồi!”
Dưới khí thế của hắn, đám đông lập tức im lặng, có người run sợ, trẻ con cũng khóc ầm lên.
Lương Châu Vân cũng bị dọa sợ, ngước nhìn nhị hoàng huynh, không hiểu sao hắn lại đột ngột nổi giận.
Ánh mắt nàng chợt thay đổi, vội vã nói:
“ Trấn Bắc Tướng quân bớt giận, ngài muốn vì Lục huynh bị ta phụ lòng mà báo thù cho ta sao? Nhưng nam nhân có bản lĩnh, tam thê tứ thiếp là chuyện thường, chỉ cần hắn có thể cho ta làm chính thất, ta cũng sẽ hài lòng.”