Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU TAM CỦA PHU QUÂN DÁM KHI DỄ TA Chương 1 TIỂU TAM CỦA PHU QUÂN DÁM KHI DỄ TA

Chương 1 TIỂU TAM CỦA PHU QUÂN DÁM KHI DỄ TA

11:06 sáng – 02/12/2024

Mang thai tháng thứ bảy, miệng thèm không chịu nổi, thật sự muốn nếm thử món vịt hấp tại Kim Ngọc Lâu.

Vậy là ta lặng lẽ rời khỏi cung, thẳng tiến đến Kim Ngọc Lâu.

Không ngờ lại bị nữ tướng mà phò mã mang về từ biên cương coi ta là nữ nhân lẳng lơ rồi s ỉ n h ục, tức giận đến mức trở nên điên cuồng

Nàng ta mạnh tay đá vào ta, lại còn xé y phục ta giữa đường, kêu gọi người vây quanh.

“Không trách được phu quân ta vừa về thành đã đêm không trở lại, hóa ra là bị ngươi, con hồ ly tinh này mê hoặc. Ngươi cũng xứng cùng với ta tranh giành nam nhân sao?”

Ta ôm bụng bầu, cầu xin nàng ta tha cho ta.

Không ngờ nàng ta ra lệnh cho thị vệ dùng gậy đ á n h ta, khiến ta sảy thai.

Nàng ta nhìn ta trong tình trạng thê thảm, cười vang: “Loại người như ngươi, ai biết ngươi mang thai là hài tử của dã nam nhân nào.”

Đúng lúc nàng ta chuẩn bị tiếp tục sỉ nhục ta, thì nhị hoàng huynh ta là Trấn Bắc Tướng quân, lại đúng lúc đi ngang qua…

Nàng ta đã gây ra họa lớn rồi.

1
Ta là công chúa được sủng ái nhất trong cung.

Phụ thân ta là hoàng đế, mẫu thân ta là hoàng hậu, vừa sinh ra ta liền được phong là An Ninh công chúa.

Phụ hoàng và mẫu hậu rất yêu thương nhau, nhưng vì sinh ra ta khi tuổi đã lớn, nên họ vô cùng cưng chiều ta.

Đại hoàng huynh ta là Thái tử, văn võ song toàn khiến triều thần ngưỡng mộ.

Nhị hoàng huynh ta là Trấn Bắc Tướng quân, xông pha ra trận ngoài sa trường.

Tam hoàng  huynh ta được ca ngợi là thi tiên, là vương gia tài hoa, khiến các tiểu thư trong kinh thành đều say mê.

Vì phò mã được phụ hoàng phái đi biên cương kiểm tra tình hình chiến sự, mẫu hậu thương ta, sợ ta cô đơn, liền gọi ta vào cung dưỡng thai.

Từ khi mang thai, họ càng cẩn thận hơn, cái này không được ăn, cái kia không được chạm, sợ có chút sơ suất.

Cuối cùng, đến tháng thứ bảy của thai kỳ, ta không thể chịu được nữa, nhân cơ hội, dẫn theo tiểu tỳ Tiểu Mãn lén lút ra cung.

Món vịt hấp tại Kim Ngọc Lâu là nổi tiếng nhất trong thành, ta đã thèm từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được ăn thỏa thích.

Vừa ăn xong, thoả mãn lau miệng, ợ nhẹ bước ra khỏi quán, không ngờ lại bị một nữ tướng cưỡi ngựa cao to, mặc y phục đỏ chặn đường.

Nàng ta híp mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt:

“Ngươi chính là thiếp của phu quân ta sao? Ta còn nghĩ là nhân vật lớn nào, ai ngờ lại là người từ Hồng Tú Phường ra.”

Tiểu tỳ Tiểu Mãn vội vàng lên tiếng giải thích: “Cô nương, chắc cô nương hiểu lầm rồi, tiểu thư của chúng ta không có liên quan gì đến Hồng Tú Phường cả.”

Nàng ta thong thả xuống ngựa, đưa ngón tay thon dài ra, đột ngột rút chiếc trâm ngọc trắng trên đầu ta.

“Hiểu lầm sao? Chiếc trâm này chính là của Lục tướng quân tặng cho ngươi phải không?”

Ta ngẩn ra, Lục Huỳnh, phò mã của ta?

Ta nhẹ gật đầu, nhớ lần trước khi chàng ấy từ biên cương trở về, hân hoan tặng cho ta chiếc trâm này.

Ngoài ra còn có một hòm châu báu, chàng ấy đã để tất cả lên bàn trang điểm của ta.
Sáng nay ra ngoài, ta vô tình chọn chiếc trâm này cài vào tóc, không ngờ lại gây rắc rối.

Thấy ta thừa nhận, nữ nhân kia nhướng mày, tay cầm roi ngựa không chút do dự vung về phía ta.

Roi quất thẳng vào cánh tay ta, tay áo lụa lập tức rách nát, máu tươi theo vết thương chảy ra từ từ.

Tiểu Mãn hoảng hốt kêu lên, vội vàng đỡ lấy ta: “Tiểu thư!”

Ngay lập tức, nàng quay sang nữ tử kia, đang định lớn tiếng trách mắng: “Quá đáng! Ngươi có biết tiểu thư chúng ta là ai không…”

Chưa dứt lời, chỉ thấy từ phía sau nữ nhân ấy, hai tên đại hán vạm vỡ lao ra, dùng miếng vải thô kệch bịt chặt miệng Tiểu Mãn, rồi đè nàng xuống đất.

2
Nữ nhân kia nghịch chiếc trâm ngọc trắng trong tay, miệng khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Một kẻ hạ đẳng, cũng dám mở miệng nói chuyện với ta? Trước khi lên tiếng, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ xem, cái mạng hèn mọn của ngươi liệu có đáng để chủ nhân ngươi cứu vài lần không.”

“Chiếc trâm này, ta đã từng thấy trong thư phòng của hắn, tưởng rằng là hắn chuẩn bị tặng ta một món quà bất ngờ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trên đầu ngươi! Thảo nào, sau khi về kinh, Lục tướng quân mỗi ngày đều rời phủ, ta truy hỏi mãi cũng không chịu nói, hóa ra mấy ngày nay đều ở bên cạnh ngươi, con hồ ly tinh này!”

Ta áp tay lên cánh tay đầy máu, ngẩng đầu lên biện bạch: “Ta không phải là người từ Hồng Tú Phường ra, ta là chính thê của Lục Huỳnh, là An Ninh công chúa của Đại Tấn.”

Hôm nay, để tránh sự chú ý, ta một mình dẫn theo tiểu tỳ Tiểu Mãn lén lút ra khỏi cung.

Sợ hoàng huynh phát hiện, ta không mang theo thị vệ, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Nữ tử kia cầm roi chỉ về phía một tòa nhà không xa, giọng nói sắc bén: “Ta tận mắt thấy ngươi đi ra từ Hồng Tú Phường, dáng vẻ dâm đãng, lại còn dám giả làm công chúa của triều ta? Quả là buồn cười! Công chúa sao lại có thể xuất hiện ở nơi như Hồng Tú Phường này?”

“Còn về Lục tướng quân, ta chưa từng nghe hắn nói có thê tử. Khi ở biên cương, hắn từng hứa sẽ cưới ta làm thê. Về kinh rồi, lại vì ngươi, con hồ ly tinh này, đêm không về phủ, với ta ngày càng lạnh nhạt, mấy ngày trước hắn còn mang theo một đống bạc lớn ra ngoài, chẳng phải là để chuộc thân cho ngươi, cái ả đê tiện này sao?”

Ta nhìn theo tay roi chỉ về phía trước, thấy bên cạnh Kim Ngọc Lâu là một tòa nhà nhỏ trang trí lộng lẫy, không ít nam nhân được các nữ nhân cười nói lôi kéo vào trong, trên cửa có ba chữ to “Hồng Tú Phường” viết rõ ràng.

Thì ra, nàng ta đã nhầm ta là một nữ nhân từ Hồng Tú Phường bước ra.

Mấy hôm trước, Lục Huỳnh quả thật đã tặng ta rất nhiều lễ vật, ngoài một rương đầy châu ngọc, còn có những tấm vải tơ lụa cao cấp từ biên cương.

Nói là để chúc mừng ta có thai, muốn chuẩn bị cho ta và đứa trẻ chưa sinh những bộ y phục tốt nhất.

Không ngờ, hắn trước mặt ta thì diễn trò tình sâu ý nặng, nhưng sau lưng lại giấu giếm ta đưa một nữ tướng biên cương về nhà.

Vì ta vào cung, tin tức hắn cất giấu nữ nhân lại ta lại không hay biết gì.

Dù ta và Lục Huỳnh xuất thân có chênh lệch, nhưng gia tộc họ Lục đã nhiều đời trung thành với triều đình, cống hiến không ít công lao cho Đại Tấn, chiến công của Lục Huỳnh cũng là nhờ theo nhị huynh ta, Trấn Bắc Tướng quân, học hỏi trong nhiều năm chiến trận.

Cho nên khi đàm phán chuyện hôn nhân, phụ hoàng thấy Lục Huỳnh đáng tin cậy, mới đồng ý gả ta cho hắn.

Không ngờ rằng, nhìn người thì dễ mà lòng người khó đoán, qua bao năm tháng, ta lại không nhận ra mặt tối của Lục Huỳnh.

Ta nén giận, hít một hơi thật sâu, quyết định trước hết phải bảo vệ Tiểu Mãn rời đi.

Đối phương người đông thế mạnh, lúc này không nên đối đầu, mọi chuyện để ta trở về cung rồi sẽ tính.

Ta nghiêm giọng nói: “Ta chỉ mới dùng bữa tại Kim Ngọc Lâu, đi qua Hồng Tú Phường, e là cô nương đã hiểu lầm. Còn về chuyện của cô nương, ta sau này sẽ tìm Lục Huỳnh hỏi cho rõ ràng.”

3
Ta mạnh mẽ đẩy tên đại hán đang kìm giữ Tiểu Mãn, chỉ muốn cứu nàng ra trước.

Nhưng bọn chúng không những không buông tay, mà còn siết chặt hơn, rõ ràng không có ý định buông tha.

Ta bị một cú đá mạnh hất văng ra đất, nữ nhân kia nghiến răng mắng:

“Không nhận tội cũng vô dụng, ta thấy rõ ràng mọi chuyện. Ngươi là cái thứ gì? Còn muốn đi tìm Lục tướng quân? Muốn ra sức dỗ dành hắn, bôi nhọ ta phải không? Đều là vì ngươi, hắn mới không cưới ta vào cửa!”

Ta ôm bụng, cố nén cơn đau dữ dội, lạnh lùng nhìn nàng, mắt nhìn chằm chằm mà đáp: 

“Ta lại nói một lần nữa, ta là công chúa An Ninh, mẫu hậu ta là hoàng hậu đương triều, phụ hoàng ta chính là đương kim thánh thượng! Những hành vi ngươi làm hôm nay, không chỉ không khiến Lục Huỳnh cưới ngươi, e rằng còn khiến hắn tự gặp nguy hiểm.”

“Khuyên ngươi làm việc hãy suy nghĩ kỹ trước, nhận rõ người ngươi đang đắc tội, đừng đến lúc đó lại liên lụy cả gia tộc họ Lục, rồi hối hận không kịp.”

Nữ tử kia cười nhạt một tiếng, sau đó lại một roi quất vào lưng ta.

“Chưa từng thấy ai quyến rũ phu quân người khác lại còn ngông cuồng như vậy, đây là lần đầu ta gặp. Mọi người đến xem đi, xem thử cái nữ nhân từ Hồng Tú Phường này hèn hạ đến mức nào.”

Xung quanh sớm đã có không ít người đứng xem, vừa nghe nàng hô lên, đám đông càng thêm chen chúc, tụ tập kín mít, bao vây ta ba lớp trong ngoài.

Bọn họ chỉ trỏ về phía ta, những lời lẽ thô tục không thể nghe nổi.

“Nhìn cái nữ nhân này, rõ ràng là hạng người dâm đãng, không biết đã dụ dỗ bao nhiêu nam nhân, mới được một kẻ chịu bỏ tiền chuộc thân cho nàng ta.”