Đúng lúc ấy, Tề chưởng quỹ không hiểu chuyện gì từ sau rèm chạy ra, tay cầm theo một con dao, định vì tiểu mỹ nhân sắp thành thân của mình mà hùng hổ xả giận.
Ngọn lửa trong lòng Cảnh Đình vừa mới kìm nén được, lập tức bùng cháy.
Kết quả là, Tề chưởng quỹ không chỉ mất thê tử tương lai mà còn chịu một trận đòn nhừ tử.
Ngoại danh Cảnh Đình là một Đại tướng quân, nhưng bản tính bên trong lại là một tên tướng cướp. Hắn chẳng hề biết đến lễ nghi, gần như ngang tàng bảo vệ “lãnh thổ” của mình, khiến Tề chưởng quỹ bị đánh đến bầm dập.
Nếu không nhờ Thức Vi cố hết sức kéo lại, có lẽ đã xảy ra án mạng rồi.
Nàng bị hắn nhấc lên vai, ban đầu còn cố đạp chân để vùng vẫy, nhưng mỗi lần nàng đạp một cái, hắn liền đánh vào mông nàng một cái.
Hắn còn nghiêm mặt đe dọa:
“Đạp thêm lần nữa, tối nay gia không để yên cho nàng.”
Lần trước hắn nói câu này, nàng bị hành đến mức hôm sau không bước nổi.
Thế là nàng chỉ đành ngoan ngoãn để chân thả xuống, không dám đạp nữa, chỉ biết nghẹn ngào nức nở, chẳng dám thốt nửa lời.
Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định tha cho nàng. Để trừng phạt, hắn kéo nàng vào thư phòng, đặt nàng lên án kỷ chất đầy sách Tứ Thư Ngũ Kinh, rồi bắt đầu bắt nạt nàng.
Những câu “tử viết”, “lễ nghĩa liêm sỉ” trong sách, bị hắn áp dưới thân nàng, miệng lại nói ra những lời trêu đùa không đứng đắn:
“Tiểu nha đầu, có phải gia không làm nàng thoải mái đúng không?”
Nàng nước mắt đầm đìa, khẽ lắc đầu. Hắn lại cười nhạt, buông lời đầy ngụ ý:
“Nếu đã thoải mái rồi, sao còn nghĩ đến nam nhân khác?”
Rõ ràng hắn mới chính là kẻ thô lỗ, chẳng phải lỗi của nàng, mà nàng cũng chẳng là gì của hắn.
Nàng nhíu mày không nói, nhưng bị hắn bắt nạt đến mức khóc nức nở. Hắn nhìn nàng khóc, bất giác hỏi:
“Sao, mới vậy đã khóc rồi?”
Nàng ấm ức, còn hắn cũng đầy tức giận trong lòng.
Hắn nhớ nàng đến phát điên ở Dương Thành. Trong quân doanh, các huynh đệ sau mỗi chầu rượu đều tìm nữ nhân để vui vẻ.
Phụ nữ Dương Thành nổi tiếng nhiệt tình, quyến rũ, huynh đệ hắn nói:
“Đến Dương Thành mà không tìm nữ nhân, chẳng phải lãng phí sao?”
Hắn lần nào cũng từ chối, miệng lẩm bẩm:
“Toàn là mớ chuyện nhảm nhí, ta bận, để lần sau.”
Có huynh đệ sau lưng bàn tán:
“Không lẽ Cảnh Đình… không được?”
Nói ai không được? Kết quả, mấy tên đó lĩnh đủ vài quả đấm.
Thực ra hắn chỉ là kén chọn. Nhà có sơn hào hải vị, hà cớ gì ra ngoài ăn đồ nhạt nhẽo, hắn thấy dơ bẩn.
Hắn chẳng phải quân tử gì, cũng có lúc nhịn không nổi mà nhớ đến nàng. Giữa núi rừng hoang dã, dưới ánh trăng lạnh, hắn đã mơ thấy nàng không biết bao nhiêu lần.
Trong mơ, nàng mềm mại, yếu đuối, khóc lóc làm hắn say mê.
Hắn nhớ nàng đến phát điên mất.
Nhưng khi khải hoàn trở về, vội vàng muốn gặp nàng thì lại bắt gặp nàng đang xem mắt người khác.
Nàng lại muốn cùng nam nhân khác thành đôi, mà người đó lại là một gã góa vợ. Ngay cả góa vợ mà nàng cũng nhìn vừa mắt.
Cảnh Đình không thể chịu đựng được sự phản bội đó. Những tưởng nhớ chưa kịp nói ra của hắn đều đang chế nhạo hắn.
Thế là hắn hung hăng bắt nạt nàng, khiến nàng bật khóc.
Trong lúc vừa khóc vừa suy nghĩ mông lung, nàng thầm nghĩ:
Hắn hung dữ, ngang tàng như vậy, chỉ biết bắt nạt nàng. Sau này, liệu với tân nương của hắn, hắn cũng sẽ bạo ngược như thế sao?
3
Sau trận ầm ĩ ở thư phòng, Cảnh Đình dường như mất hết hứng thú với nàng.
Hắn cũng là người kiêu ngạo. Hắn ngày đêm gấp gáp hồi phủ chỉ vì muốn gặp nàng nhưng nàng lại bỏ đi, còn muốn ở bên người khác.
Dù vậy, hắn vẫn không nhịn được mà muốn nàng. Tuy nhiên, lòng kiêu ngạo của hắn buộc hắn phải nhịn.
Hôm đó, lúc ở thư phòng, những toan tính nhỏ nhặt của nàng, hắn đã nhìn thấu. Nàng chính là cố ý chọc giận hắn, chỉ để hắn buông tha nàng, chỉ để cắt đứt mọi thứ giữa họ.
Lần này, lòng tự tôn và sự thất bại trong hắn đã chiếm thế thượng phong. Dẫu vậy, hắn vẫn không thể hoàn toàn buông tay.
Hắn đưa nàng trở về Tấn vương phủ. Hắn dữ tợn nói với nàng:
“Tiểu nha đầu, đời này nàng sống là người của Tấn vương phủ, chết cũng là ma của Tấn vương phủ.”
Dù hắn không còn hứng thú với nàng, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng thuộc về người khác.
Hắn đưa nàng về, nhưng mặc kệ nàng. Quản sự không biết xử trí nàng thế nào, đành để nàng làm vài việc vặt trong hậu viện.
Thức Vi trở thành trò cười của Tấn vương phủ.
Có người sau lưng chỉ trỏ, nói xấu nàng, cho rằng nàng trước đây dùng đủ mọi thủ đoạn trèo lên giường tiểu vương gia, giờ thì bị báo ứng, mất sủng ái, cũng mất cả danh tiết, là một kẻ đê tiện không ai thèm.
Người nói năng cay nghiệt nhất chính là Tú Nhi, vì nàng ta có lý do để căm hận Thức Vi.
Ban đầu, chén rượu đó vốn dĩ là do Tú Nhi đưa, nàng ta mới là người được chọn làm nha hoàn khai trai của Cảnh Đình.
Tú Nhi vốn diện mạo không tệ, thường được các tiểu tư khác khen ngợi, nghe nhiều thành quen, dần tự cho mình là đại mỹ nhân.
Nàng ta không ít lần nghĩ, nếu khi đó không phải Thức Vi mà là nàng ta, có lẽ nàng ta đã thành phượng hoàng trên cành cao rồi.
Tú Nhi trút mọi uất hận về con đường phú quý bị chặn lên Thức Vi, một ngày nọ lại cùng vài nha hoàn khác ngồi bàn tán chuyện nàng.
Bách Linh đi ngang qua nghe thấy, tức giận không chịu nổi nên đã cãi nhau với Tú Nhi, càng nói càng mất kiểm soát, cuối cùng thành đánh lộn.
Thức Vi định kéo họ ra, kết quả cũng bị cuốn vào.
Các nha hoàn đánh nhau, túm tóc, cào mặt, móng tay dài và sắc bén trở thành vũ khí lợi hại nhất.
Thức Vi làm việc nặng nhọc nên móng tay ngắn cũn, chịu thiệt không ít, trên má bị Tú Nhi cào một đường dài và sâu, rỉ máu.
Cuộc chiến của các cô gái bị Vương ma ma cầm chổi quét ngang một phát giải tán.
Không ai được lợi lộc gì, cuối cùng tất cả đều bị trừ tháng lương.
Thức Vi một tay ôm mặt, một tay kéo Bách Linh về phòng, trên đường đụng phải Cảnh Đình vừa tan triều trở về.
Hai người vội vàng đứng nép sang một bên cúi người hành lễ, hai tay ngoan ngoãn buông xuống.
Từ xa, Cảnh Đình đã trông thấy nàng, bởi vì nàng đứng ở đâu cũng luôn rất nổi bật.
Khi đến gần hơn, trước cả khi nàng cúi đầu hành lễ, hắn đã nhìn thấy vết xước dài trên má nàng, tóc tai rối bù, bộ dạng trông thật thê thảm.
Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt nàng một lần, bàn tay nắm chặt lấy roi ngựa, sắc mặt hơi biến đổi, một lúc sau mới trấn tĩnh lại, nhưng không nói lời nào, chỉ đi thẳng.
Bách Linh thầm thở dài, nói:
“Vừa nãy sắc mặt tiểu vương gia thật đáng sợ, ta còn tưởng hắn sẽ tiện tay quất một roi vào người.”
Thức Vi mím môi, vô thức nói:
“Hắn tuy hung hãn thật, nhưng chưa từng đánh nữ nhân.”
Bách Linh nghiêng đầu nhìn nàng đầy nghi hoặc, giọng điệu có phần do dự:
“Ngươi với tiểu vương gia, thật sự đã đoạn tuyệt rồi sao?”
Không trách được Bách Linh cảm thấy kỳ lạ, vì giọng điệu của nàng, rõ ràng vẫn đang bênh vực tiểu vương gia.
Thức Vi chợt nhận ra câu nói của mình có phần vô ý, hơi ngượng ngùng, miễn cưỡng cười:
“Chủ tử và nô tài, làm gì có chuyện đoạn tuyệt hay không.”
Vốn dĩ chưa từng bắt đầu, tất cả chỉ là sự nhầm lẫn, hắn chỉ là hứng thú nhất thời với thân thể nàng. Loại cảm giác mới mẻ ấy, làm sao có thể kéo dài mãi mãi, nàng hiểu rất rõ điều đó.
Thức Vi làm việc lặt vặt, vốn dĩ nên ở chung với các nha hoàn khác trong một căn phòng lớn. Nhưng không hiểu sao, quản sự lại cho nàng một gian phòng riêng, ở góc khuất và rất yên tĩnh.
Quản sự tốt bụng mang đến cho nàng một hộp thuốc mỡ, dặn dò nàng kiên trì bôi lên, vài ngày là mờ vết sẹo.
Thức Vi liên tục cảm tạ.
Việc có mờ sẹo hay không không quan trọng, nàng cũng không cần lấy sắc hầu người, chỉ cần đỡ đau là được.
Trời dần lạnh, dưới ánh trăng mờ, Thức Vi ngồi đối diện với gương, lấy một ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên vết xước trên má.
Không có ai ở đó, nàng mới dám nhíu mày than đau, khẽ hít vào vì buốt rát.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cổ mình hơi lạnh, giống như có ánh mắt đang nhìn trộm từ phía cửa sổ.
Nàng giật mình, mặt tái xanh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng chẳng thấy gì, chỉ có cửa sổ không đóng chặt nên gió lạnh rít qua khe, phát ra âm thanh rùng mình.
Lòng nàng mới bình ổn lại, đi tới, thò đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài trời tối đen, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, những tán cây cao, ngoài ra không có gì khác. Chỉ có vài tiếng động trên mái nhà, chắc là mèo đêm đang lang thang.
Nàng thở phào, dùng hai tay kéo chốt cửa sổ, đóng chặt lại.