Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU NHA HOÀN BẢO BỐI CỦA TƯỚNG QUÂN Chương 1 TIỂU NHA HOÀN BẢO BỐI CỦA TƯỚNG QUÂN

Chương 1 TIỂU NHA HOÀN BẢO BỐI CỦA TƯỚNG QUÂN

7:34 chiều – 22/11/2024

Một vị tướng cứng cỏi đầy chiếm hữu × Một tiểu nha hoàn dịu dàng ấm áp bên giường

Cả người hắn phủ đầy bụi phong trần, giọng trầm thấp lại hung dữ:

“Tiểu nha đầu, ai cho ngươi gan lớn như vậy, lại dám nghĩ đến nam nhân khác…”

Hắn còn chưa nói xong thì nàng đã khóc như hoa lê đái vũ, gương mặt trắng nõn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nữ nhân khóc là chuyện làm hắn đau đầu, nhất là tiểu nha đầu đáng ghét này.

Hắn nhấc nàng lên vai, giọng lạnh lùng uy hiếp:

“Đá thêm một lần nữa thử xem, tối nay bản tướng không tha cho nàng đâu.”

“Thế nào, mới vậy đã khóc rồi sao?”

Tiểu vương gia cau mày đầy khó chịu, nắm chặt cổ tay mảnh mai của Thức Vi, lực tay lớn đến nỗi tay nàng đỏ hết một vòng, đúng là chẳng chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Thân hình nhỏ bé của Thức Vi khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe, chỉ biết nức nở không thành tiếng.

“Không phải đã bảo chờ bản vương trở về sao, hửm?”

Giọng hắn cuối câu mang chút ôn nhu, nhưng chính cái ôn nhu này lại là sự yên tĩnh trước cơn giận.

Hóa ra, những gì tốt đẹp hắn dành cho nàng đều trở thành uổng phí với con sói mắt trắng này.

Nàng thế mà lại dám nghĩ tới người khác!

Thức Vi cũng sợ hãi cực độ. 

Hắn đã có hôn thê rồi, mà nàng chỉ là một nha hoàn hèn mọn, không dám mơ tưởng hão huyền.

Bị hắn ôm chặt vào lồng ngực, nàng không dám thở mạnh, chỉ khe khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Gia… xin gia gia tha cho nô tỳ…”

Tiểu vương gia ôm lấy nàng, cằm tựa lên trán nàng, ngón tay xoắn lấy một lọn tóc, từ từ tính nợ cũ:

“Tại sao không nghe lời?”

Nàng cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ:

“Gia gia sắp có hỷ sự, thân phận nô tỳ thấp hèn, e là không xứng diện kiến với vương phi tương lai.”

Ánh mắt tiểu vương gia đột nhiên lạnh băng, mang theo vẻ phức tạp nhìn nàng.

Hắn buông tay nàng ra, lập tức đứng dậy khỏi giường, sau đó mím môi khoác y phục lên người.

Thức Vi biết mình đã chạm vào nghịch lân của hắn rồi.

Cảnh Đình, con người này, ghét nhất những kẻ tâm cơ sâu sắc, tính kế mưu mô.

Nàng nói như vậy, hắn tất nhiên sẽ cho rằng nàng là kẻ cậy sủng mà kiêu, tâm cơ khó dò.

Nhưng nàng chính là muốn hắn nghĩ như thế, để hắn thấy nàng phiền phức mà buông tha cho nàng.

Chỉ là nàng không ngờ, đến khi bị hắn chán ghét, nàng lại chẳng thể hoàn toàn thờ ơ như nàng nghĩ. Trái tim đột nhiên có chút nghẹn lại, nhưng nàng vẫn có thể kìm chế.

Hắn quay lưng lại với nàng, bỗng nhiên mở miệng:

“Người quý ở chỗ biết tự lượng sức mình. Nếu nàng an phận thủ thường, bản vương sẽ không bạc đãi nàng. Còn những thứ khác, nàng không nên vọng tưởng.”

Nàng vội vàng lăn đến quỳ xuống đất dập đầu.

“Nô tỳ đã biết sai rồi, không nên vọng tưởng những điều viển vông.”

Hắn chỉnh lại chiếc cúc cuối cùng, quay đầu nhìn nàng một lát nhưng không nói lời nào.

Nàng nghĩ hắn không nhìn ra sao?  Trong lòng nàng phản nghịch nhưng bề ngoài lại tỏ ra ngoan ngoãn hơn bất kỳ ai.

Nếu thật sự nàng cậy sủng mà kiêu thì tốt rồi, nhưng rõ ràng nàng chỉ lấy cớ ấy để tìm cách rời khỏi hắn.

Hắn lại không cho nàng toại nguyện đấy. Tiểu vương gia mặt mày âm trầm, xoay người rời đi.

1

Tiểu vương gia Cảnh Đình là người duy nhất thuộc đời cháu của Tấn vương phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều trong nhung lụa.

Thức Vi là nô tỳ ký khế ước của vương phủ, năm năm một lần gia hạn, thường ngày hầu hạ trước mặt lão vương phi.

Khi khế ước gần hết hạn, Thức Vi trong lòng đầy vui mừng, đêm Trung Thu cùng các tỷ muội cười đùa, uống vài chén rượu nóng.

Không ngờ lại bị phái đi đưa rượu nóng cho tiểu vương gia.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nàng phát hiện mình đang bị tiểu vương gia ôm trong lòng, còn đang nằm trên giường hắn. Nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Thực ra đó là một sự nhầm lẫn tai hại.

Hắn tưởng nàng là nha hoàn thông phòng được phu nhân đưa tới, mà nàng thì lại uống say đến bất tỉnh nhân sự nên biết gì mà phản kháng.

Với Thức Vi, đây chính là tai họa từ trên trời rơi xuống đầu.

Còn đối với tiểu vương gia, chẳng có gì to tát. Việc cũng đã rồi, hắn liền giữ nàng lại làm người trong phòng.

Thức Vi muốn rời đi, nhưng Tấn vương phủ đã cho huynh tẩu nàng chút vàng bạc, lụa là, thế là nàng liền trở thành nha hoàn ấm giường của tiểu vương gia.

Thức Vi như một chiếc bèo trôi, trôi đến đâu thì sống đến đó, chẳng có lựa chọn, cứ thế mà sống qua ngày.

Cảnh Đình lần đầu nếm trái cấm, thân thể đã quen với việc luyện tập nặng nhọc trong quân đội, thêm vào đó hắn còn hay nghe được đám nam tử thô kệch kia bàn chuyện vui thú với nữ nhân nên trong chuyện đùa giỡn nàng chưa bao giờ có điểm dừng.

Mỗi lần thần sắc trên mặt hắn thoải mái cùng thỏa mãn thì nàng gần như kiệt sức,  vậy mà hắn còn luôn trêu nàng, bắt nàng cầu xin.

“Đừng mà, gia… nô tỳ không chịu nổi nữa…”

Mỗi lần như thế, hắn lại như đánh thắng trận, vui vẻ vùi mặt vào cổ nàng, bật cười khẽ.

“Tiểu nha đầu, thể lực nàng quá kém rồi, phải luyện thêm mới được.”

Nàng chỉ có thể giận mà không dám nói, nước mắt lưng tròng, mặc hắn đùa bỡn.

Đôi khi hắn trêu quá đáng, nàng chỉ biết yếu ớt đđá hắn vài cái. Hắn nắm lấy cổ chân nàng, dạy dỗ:

“Này, muốn đối phó nam nhân, cái chân này phải đá vào chỗ yếu nhất.”

Hắn vừa nói vừa làm mẫu. Nàng nhìn mà đỏ mặt, quay đầu tránh đi.

Trong vương phủ, đẳng cấp nghiêm ngặt, tôn ti rõ ràng, dù họ có gần gũi đến đâu thì nàng cũng hiểu thân phận thấp kém không thể vượt qua chủ tử.

Người trong vương phủ đều nói:

“Thức Vi là người có phúc, sau này chắc chắn sẽ được nâng lên làm thiếp.”

Tất nhiên cũng có kẻ thầm dè bỉu:

“Đưa rượu mà cũng có thể đưa lên giường, đúng là loại chó không sủa mới là chó cắn người.”

Thức Vi có khổ nhưng không biết tỏ cùng ai, với những lời đồn thổi chỉ có thể để vào tai này rồi ra tai kia.

Một tiểu nha đầu như nàng, nếu lòng tự tôn quá mạnh, quá để ý mặt mũi thì căn bản không thể sống nổi, chỉ cần vài lời đồn đãi cũng đủ khiến người ta phát điên.

Cảnh Đình chưa cưới chính thê vào cửa nên nàng chỉ có thể ngày ngày uống thuốc tránh thai.

Thuốc rất đắng, nằm cạnh hắn cũng rất mệt, Thức Vi chẳng thích cuộc sống như thế chút nào.

Nửa năm sau, hắn phải đi Dương Thành đánh trận, trước khi đi lại ôm nàng dày vò suốt một đêm.

Hắn còn cắn nhẹ vào vành tai nàng, giọng khàn khàn:

“Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn chờ ta trở về.”

Nàng chớp đôi mắt đẫm lệ gật đầu, hắn giữ nàng trong vòng tay, đầu kề đầu, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ một lúc, rồi đột nhiên hỏi:

“Tiểu nha đầu, nàng có nhớ ta không?”

Thức Vi cụp mắt xuống, không biết phải trả lời thế nào. Nàng sợ nói sai lại bị hắn trêu chọc.

Hắn nghĩ rằng nàng không nói là vì quyến luyến, trong lòng bỗng chùng xuống, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình, tựa trán vào trán nàng, trầm giọng nói:

“Tiểu nha đầu, ta thật sự không nỡ rời xa nàng.”

Không nỡ rời xa nàng? Hừ, hắn rõ ràng là không nỡ rời xa thân thể nàng thì đúng hơn.

Nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, dịu dàng nói vài câu lấy lòng:

“Gia, chiến trường hung hiểm, xin ngài cẩn thận, đừng để bị thương, cũng đừng dùng mạng mình để đánh đổi…”

Lời còn chưa dứt, môi hắn lại phủ xuống.

Ngày hắn xuất chinh, nàng trốn sau cửa nhìn mọi người tiễn hắn.

Hắn đứng tại chỗ ngập ngừng một lúc, ánh mắt lướt qua đám đông tìm kiếm bóng dáng nàng, sau đó vẻ mặt tràn đầy mất mát rồi cưỡi ngựa rời đi.

Thức Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng nàng trống rỗng, chẳng có chút tinh thần.

2

Hắn đi rồi, nàng trở lại bên lão vương phi hầu hạ.

Thức Vi làm việc chăm chỉ, tỉ mỉ, chu đáo khiến lão phu nhân rất hài lòng, cũng có phần thương yêu.

Một lần nọ, đại phu nhân đến thỉnh an lão phu nhân, trò chuyện đôi ba câu:

“Đình nhi đánh thắng trận, lập công to lớn, cũng nên thành gia lập thất rồi.”

“Là gia đình nào thích hợp?”

“Tiểu thư nhà Thượng thư Đồng gia, người xinh đẹp, tính tình ôn nhu, rất xứng đôi với Đình nhi.”

Khi ấy trời vừa chạng vạng, Thức Vi yên lặng đứng bên cạnh thêm dầu vào đèn. Trong một lúc có phần lơ đễnh, đến khi một giọt dầu nóng rơi trên mu bàn tay mềm mại của nàng, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Không biết lão vương phi và đại phu nhân nói tiếp bao nhiêu chuyện, chỉ nghe thấy họ nhắc:

“Những nha hoàn lớn tuổi, không bằng cho ra ngoài, thêm ít bạc để họ tìm một gia đình tốt.”

Tất cả sự dũng cảm của Thức Vi dồn lại lúc ấy, nàng bất thình lình quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, xin được một con đường ra.

Lão vương phi thương xót, đồng ý thả nàng đi.

Đại phu nhân cũng nghĩ rằng, Cảnh Đình sắp cưới chính thê, nên dọn sạch những nha hoàn xung quanh hắn là vừa.

Thế là Thức Vi ra khỏi phủ, trở về nhà.

 Cha mẹ nàng sớm đã qua đời, chỉ còn lại huynh tẩu. Tẩu tử nàng sợ nàng ở lâu trong nhà nên vội vã tìm cho nàng một mối nhân duyên, để mau chóng đẩy nàng đi.

Nhưng Thức Vi không còn giữ được trong sạch, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhắm tới những gia đình tái hôn.

Ông chủ tiệm lụa ở Đông Nhai, họ Tề, góa vợ, có một đứa con, đã để ý đến Thức Vi, cô gái mảnh mai xinh đẹp của nhà họ Thức.

Chẳng bao lâu, người mai mối đã tới bàn bạc hôn sự.

Thức Vi không muốn làm mẹ kế của người khác, nhưng nàng ở lại nhà thêm một ngày, tẩu tử nàng lại đập bát, quăng chén, chửi bới con gái, bóng gió rằng:

“Nuôi một lũ ăn hại trong nhà, đúng là xui xẻo!”

Huynh trưởng nàng nhu nhược, bị thê tử áp chế, một lời cũng không dám phản bác, chỉ biết khuyên nhủ nàng:

“Muội muội, ca ca cũng chỉ vì tương lai của muội mà nghĩ. Nhà thêm một miệng ăn cũng không sao, nhưng về sau muội già rồi, ca ca không thể chăm sóc muội mãi được, đến lúc ấy muội sẽ tự xoay sở thế nào đây?”

Thật ra, huynh tẩu nói vậy không công bằng, tiền nàng kiếm được ở Tấn vương phủ phần lớn đều dùng để giúp đỡ gia đình này.

Nhưng nàng là một nữ nhân yếu đuối, đâu giống tẩu tử, miệng lưỡi sắc bén như luyện từ chốn chợ búa, nàng không thể cãi lại.

Ngày Thức Vi đi gặp mặt với Tề chưởng quỹ là tại một tiệc nhỏ trong đình.

Tề chưởng quỹ hơn ba mươi tuổi, lớn hơn nàng hơn mười năm, người mai mối miệng lưỡi lanh lợi, đứng bên cạnh nói vào:

“Người lớn tuổi hơn sẽ biết thương yêu, chiều chuộng.”

Thức Vi bỗng dưng nghĩ, sau này tiểu vương gia lớn tuổi rồi, liệu hắn có biết thương yêu người khác không?

Ý nghĩ đó khiến nàng bần thần trong chốc lát, rồi lập tức kéo tâm trí quay lại thực tại.

Tề chưởng quỹ diện mạo bình thường, tính tình cũng bình thường, gia cảnh vừa phải. Không tốt lắm, cũng không tệ, là người thích hợp để sống qua ngày.

Trong lòng nàng trống rỗng, không biết tương lai sẽ ra sao.

Tề chưởng quỹ từ sau rèm, thoáng thấy bóng dáng mềm mại của nàng thì trái tim đã sớm mềm nhũn.

Dáng người nàng yểu điệu đến mức mê hoặc, mà gương mặt lại trắng như tuyết, thanh nhã trong trẻo, đôi mắt như làn nước mùa thu.

Vẻ ngoài vừa mâu thuẫn, vừa hoàn mỹ ấy khiến bất cứ nam nhân bình thường nào cũng sinh ra lòng dũng cảm, sẵn sàng dốc hết gia tài, xông pha núi đao biển lửa, chỉ mong nàng mỉm cười một lần.

Tề chưởng quỹ bên kia rèm đã tràn đầy mộng tưởng và dịu dàng. Thức Vi bên này rèm, chỉ cúi đầu suy tính về thực tế.

Nàng là người thông minh, mà người thông minh không bao giờ trèo cao, chỉ luôn cố gắng chọn ra con đường bằng phẳng nhất trong những hoàn cảnh khó khăn.

Nàng nghĩ, làm mẹ kế còn hơn làm thiếp, dù sao cũng là chính thất, không giống thiếp thất, chỉ là cái bóng không dám lộ diện.

Nàng nghĩ đến mọi thứ: danh phận, tính tình, gia đình, nhưng lại không nghĩ đến một điều – nàng có thích hay không.

Mà nghĩ cũng vô ích, nàng là người thế nào chứ, đâu dám mơ tưởng đến chuyện đó.

Thức Vi đang cúi đầu suy nghĩ mông lung thì bỗng rèm trân châu rung lên, trước mắt nàng hiện ra một đôi giày da bùn đen.

Nàng ngẩng lên, chạm phải ánh mắt như hổ như sói, sắc bén và hung hãn. Trái tim nàng đột ngột đập loạn nhịp.

Cảnh Đình đã trở về rồi!

Và rồi, hắn bắt gặp nàng đang đi xem mắt.

Rõ ràng nàng chẳng làm gì sai, là phu nhân cho phép nàng rời phủ, hắn đâu phải là gì của nàng. Nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy chột dạ, không có chút can đảm nào.

Hắn cả người bụi bặm, áo giáp sắt lạnh lẽo còn chưa kịp cởi, gương mặt lởm chởm râu xanh, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ dưới địa ngục.

Đôi mắt hắn đầy tơ máu, ánh lên vẻ hung dữ, khóa chặt ánh mắt nàng, giọng trầm lạnh mà giận dữ:

“Tiểu nha đầu, ai cho nàng cái lá gan, lại dám cùng nam nhân khác…”

Hắn tức giận nắm lấy hai cánh tay nàng, từ trên cao nhìn xuống. Lớp áo giáp sắt lạnh lẽo cọ vào cánh tay trắng mịn của nàng khiến nàng run rẩy. Mỗi câu hắn nói, nàng lại cảm thấy lạnh thêm một phần, vai nàng không tự chủ được mà run lên, đôi mắt đỏ hoe.

Nhìn nàng rưng rưng nước mắt, hắn nhất thời ngẩn ra. Lão thiên gia chứng giám, hắn còn chưa kịp trách mắng gì nàng hết.

Hắn còn chưa nói hết thì nàng đã khóc như hoa lê đái vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nữ nhân khóc là chuyện khiến hắn đau đầu, nhất là tiểu nha đầu đáng ghét này.

Hắn kịp thu lại vẻ mặt hung dữ, nhẫn nhịn, rất kiềm chế hỏi:

“Nàng khóc cái gì, ta còn chưa làm gì nàng mà…”

Nàng qua màn lệ mờ ngước lên nhìn hắn, chỉ tay vào áo giáp lạnh đang chạm vào tay nàng, nhíu đôi mày thanh tú, giọng nhẹ nhàng:

“Đụng đau ta…”

Cảnh Đình lúng túng, vội thu tay lại, giọng khàn khàn.