Phu nhân lên tiếng, giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. Nhũ mẫu liếc mắt ra hiệu cho ta. Ta chợt hiểu, vội đưa chiếc bánh mì trong tay dâng lên:
“Khởi bẩm phu nhân, nếu Hầu gia không thích, chiếc này xin dành cho phu nhân.”
“Ta cần phải ăn đồ hắn thừa sao? Không ăn!”
Phu nhân sắc mặt lạnh lùng, quay người bỏ đi.
Nhũ mẫu tiễn phu nhân ra đến cửa, rồi bất ngờ quay lại, trong ánh mắt mong đợi của Hầu gia, mang theo bánh mì đi mất.
Hầu gia: “Hừ!”
Ta nhìn trái ngó phải, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó. Đôi phu thê này… dường như không hẳn ân ái như vẻ ngoài.
“Hầu gia, vậy thiếp… ngày mai lại đến?”
“Hừ!”
Hầu gia bước vào thư phòng, đóng cửa lại.
Ngày thứ hai, ta vừa mang bánh mì đến cửa, nhũ mẫu không biết từ đâu xông ra, giật ngay lấy:
“Tiểu Đề cô nương mang nhầm rồi chăng? Phu nhân ở Bắc viện, đây là Nam viện. Để ta thay cô nương mang đến cho phu nhân.”
Nhũ mẫu xoay người, cầm bánh mì rảo bước nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Phía sau, Hầu gia vừa kịp ngửi thấy mùi thơm, lườm ta một cái:
“Hừ!”
Ngày thứ ba, ta cố ý đến sớm hơn một nén hương, vậy mà nhũ mẫu còn nhanh chân hơn ta. Bánh mì lại bị “chặn đường.”
Ngày thứ tư, ta giấu bánh mì trong người, nhưng nhũ mẫu cứ quanh quẩn ngửi ngó khắp người ta.
“Tiểu Đề cô nương thật chu đáo, biết bánh mì vừa nướng xong, còn nóng hổi là ngon nhất, liền đặt trước ngực để giữ ấm cho phu nhân.”
Nói rồi, nhũ mẫu chìa tay ra lấy. Ta bất đắc dĩ rút hai chiếc bánh mì từ trong cổ áo ra.
Đến ngày thứ năm, ta lén mang bánh mì đến cửa sổ thư phòng. Hầu gia vừa mừng rỡ ló đầu ra định đưa tay nhận lấy, bỗng sắc mặt thay đổi, đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa đập trúng mặt ta.
“Tiểu Đề cô nương…”
Giọng của nhũ mẫu từ phía sau vang lên.
Nửa tháng tiếp theo, Hầu gia cuối cùng cũng sụp đổ.
Hắn nhìn chiếc bánh mì trong tay ta, lại quay sang nhìn nhũ mẫu đang mỉm cười đứng ở đầu ngõ, nghiến răng nói:
“Trong phủ này, nịnh bợ ta không ích gì. Người làm chủ trong nhà là phu nhân. Từ nay, ngươi mang bánh cho phu nhân trước, rồi mới đến đưa cho ta.”
Hửm? Ra là phu nhân làm chủ trong nhà? Vậy ta còn ở đây làm gì nữa?
Không đợi Hầu gia tiếp tục dặn dò, ta lập tức quay người bỏ đi.
“Nhũ mẫu, phu nhân sắp đến sinh thần đúng không? Ta làm một chiếc bánh sinh nhật cho phu nhân, được chứ?”
Ta hỏi tuổi con giáp của phu nhân, rồi làm một chiếc bánh hình con thỏ. Vừa mang đến, ánh mắt phu nhân liền sáng rực. Hầu gia ngồi bên cạnh nuốt nước bọt hai lần, nói:
“Ta chỉ cần đôi tai thỏ, được không?”
Phu nhân liếc mắt nhìn hắn:
“Ngươi nói xem?”
Rồi xoay người, bẻ đôi tai thỏ, nhét thẳng vào miệng mình.
Hầu gia ấm ức nói:
“Tiểu Đề à, Hầu gia ta cầm tinh con ngựa.”
Ta đang chăm chú chờ phản hồi từ phu nhân, thản nhiên đáp:
“Thế thì sao?”
2
Hầu gia mím môi, lập tức sai người ban cho ta mười dĩa chân giò kho, gọi là để cảm tạ vì ta đã đặc biệt làm sinh thần cho phu nhân.
Ta nghi ngờ đây là hành động trả đũa, nhưng không có bằng chứng.
Đến ngày mười tháng sau, phủ Quảng Bình Hầu tổ chức đại thọ lục tuần cho lão phu nhân. Phu nhân bảo ta dạy nàng làm bánh sinh nhật. Quảng Bình Hầu chính là nhà mẹ đẻ của phu nhân, còn phu nhân là tam tiểu thư của nhà đó.
Phu nhân hứa rằng nếu dạy nàng thành công, nàng sẽ tặng ta một tiệm làm ăn làm của hồi môn.
Vây Cá và các nàng khác mừng rỡ, không ngừng dặn dò ta phải dạy thật tốt, còn cẩn thận ghi chép từng bước làm bánh để phu nhân tiện tra cứu.
Chiếc bánh phu nhân làm đã làm kinh ngạc toàn bộ quan khách trong tiệc thọ. Nhờ đó, danh tiếng của ta cũng được vang xa. Đến khi ta vừa mở cửa tiệm, bánh mì của chúng ta đã nhận được không ít đơn đặt hàng.
Vây Cá còn đón Xuân Nha đến, trở thành học việc tại cửa tiệm.
Hai tỷ muội Khổ Qua và Củ Cải còn đặc biệt ra mộ cha dập đầu cảm tạ.
Nhưng, buôn bán phát đạt thì kẻ ganh tị cũng không thiếu. Trên phố liền mọc lên bốn, năm tiệm bánh mì khác. Dù hương vị không bằng nhưng giá lại thấp hơn, cướp đi không ít khách hàng của ta.
Khi ta lo lắng trở về, phu nhân chỉ dặn ta làm một chiếc bánh. Sau đó, nàng đích thân mang bánh vào cung, dâng lên Thái hậu.
Thái hậu kinh ngạc trước hương vị, lập tức triệu kiến ta.
Lần đầu tiến cung, phu nhân lo ta xảy ra sơ suất nên đi cùng.
Vừa dập đầu xong, Thái hậu đã hỏi:
“Ngươi có nguyện ý làm đầu bếp trong cung không?”
Ta lo lắng nhìn phu nhân. Nơi cung đình sâu như biển, chỉ cần một bước sai là muôn đời sai, mạng nhỏ của ta e rằng chưa kịp đến hồi kết đã mất từ lâu.
Huống hồ, nữ chính Tống Bán Lân chính là con gái của đại công chúa, cũng là ngoại tôn nữ của Thái hậu. Theo thời gian này, rất có khả năng nàng đã được nhận lại về hoàng gia.
Phu nhân kéo tay ta, không cam lòng trả lời:
“Tiểu Đề là người của Hầu gia, ta không thể quyết định, phải về hỏi ý kiến Hầu gia.”
Thái hậu phất tay, cho chúng ta lui ra.
Trên đường rời cung, ta hỏi phu nhân:
“Nếu Hầu gia cũng đồng ý thì sao?”
Phu nhân lạnh lùng cười:
“Vậy để Hầu gia tự mình đi làm đầu bếp đi.”
Khi đi qua tiểu hoa viên, ta nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ, quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân ăn mặc rực rỡ đang trêu đùa một nữ nhân khác.
“Bán Lân, ngươi ăn bát cơm này đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi, được không?”
Hai chữ Bán Lân lập tức khiến ta hiểu ra. Người đang quỳ trên mặt đất, mặc dù ăn mặc lộng lẫy nhưng khí thế yếu ớt, chính là nữ chính.
“Nhị công chúa, Bán Lân không phải cố ý...“
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn lệ. Khi nhìn thấy chúng ta, ánh mắt nàng như phát ra lời cầu cứu mãnh liệt.
Trên mặt đất, một chiếc bát vỡ đựng nửa bát cơm thiu đặt ở đó, nhị công chúa muốn Tống Bán Lân ăn hết nó.
Tống Bán Lân nhìn chúng ta không phản ứng gì, đành phải quỳ gối, bò từng chút một đến gần bát cơm. Dưới tay áo, là đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Trong tiểu thuyết, sau khi nữ chính được nhận lại bên đại công chúa, nàng thường bị các tiểu thư thế gia khác khinh thường, thậm chí chịu không ít nhục nhã trong bóng tối.
Cảnh này, có lẽ là lúc nữ chính đội cây trâm phượng bằng ngọc bích – vật đính ước của đại công chúa và cố đại phò mã – cố ý mỉa mai nhị công chúa lớn tuổi mà không ai thèm cưới.
Thực tế, năm xưa đại phò mã từng thích nhị công chúa nhưng bị đại công chúa dùng kế chiếm lấy.
Tuy nhiên, giữa đại phò mã và đại công chúa cũng sinh ra tình cảm, cây trâm phượng ngọc bích là tín vật tình yêu mà đại phò mã tặng nàng, giờ đây được cài trên tóc Tống Bán Lân.
Chuyện này, không biết Tống Bán Lân nghe được từ đâu, vừa trở về đã muốn thay mẹ mình trừ khử cái gai trong mắt này.
Hoàng thượng vì cảm thấy áy náy nên luôn thiên vị nhị công chúa nên nàng gặp không ít khó khăn.
Ta vốn không muốn xen vào, phu nhân cũng định kéo ta quay người rời đi. Nhưng vừa lúc này, góc áo của hoàng thượng đã lộ ra sau khúc quanh, sắp đi đến chỗ chúng ta.
Nếu phu nhân không ra mặt giúp nữ chính, sẽ bị hiểu lầm là đồng lõa của nhị công chúa.
Chuyện này, dù không dính líu, cũng khó thoát khỏi rắc rối.
Ta nghiến răng, lao lên, mạnh mẽ kéo Tống Bán Lân dậy, giật lấy bát cơm trên đất, cắm đầu cắm cổ ăn hết vào bụng.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng.
“Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Giọng hoàng thượng đột ngột vang lên.
Ta liếm môi, lớn tiếng cảm tạ:
“Đa tạ nhị công chúa, biết thiếp đói bụng, đặc biệt ban cho mỹ thực.”
Nhị công chúa sắc mặt liền thay đổi, trừng mắt nhìn Tống Bán Lân đầy vẻ không cam lòng, dường như nhận ra mình suýt rơi vào bẫy.
Phu nhân giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong mắt ẩn giấu cơn bão khó lường.
Về đến phủ, ta nôn thốc nôn tháo, cả trên cả dưới đều không giữ được, khiến Vây Cá và mọi người lo sốt vó, tưởng rằng ta bị trúng độc.
“Nơi cung đình đúng là chốn ăn thịt người, Tiểu Đề mới đi một lần mà suýt bị đầu độc chết. Chúng ta mau đi tìm phu nhân cứu mạng!”
Còn chưa kịp ra khỏi cửa, phu nhân đã dẫn đại phu đến, ông lão tóc bạc phơ bị kéo đi gần đứt hơi, vừa vịn khung cửa vừa thở hổn hển:
“Phu nhân sức mạnh thật ghê gớm. Chỉ là ăn nhầm đồ, không cần nghiêm trọng thế, không cần đâu!”
Hầu gia hớt hải chạy về, thấy ta nằm thoi thóp trên giường, vừa giận vừa kinh:
“Đúng là ngang ngược, ngay cả chọn chỗ ngã quỵ cũng phải ngay đầu ta!“
Phu nhân giật giật gân xanh trên trán, không nhịn được, tung một cước đá vào mông Hầu gia.
“Phu nhân, chuyện này báo thù thế nào?”
Hầu gia suýt bị đá văng ra ngoài, hoàn hồn liền vội hỏi.
Ta hấp tấp xua tay: