Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIÊU NGỌC PHU NHÂN Chương 1 TIÊU NGỌC PHU NHÂN

Chương 1 TIÊU NGỌC PHU NHÂN

10:09 sáng – 18/11/2024

Xuyên thành nữ phụ ác độc, để mau chóng tìm được chỗ dựa, ta tự nguyện tiến cử làm thiếp vào Hầu phủ.

Ngày đầu tiên vào phủ, Hầu gia cẩn thận dặn dò:

“Trong phủ này, người tuyệt đối không thể chọc vào chính là phu nhân.”

Phát hiện mình đã ôm nhầm đùi, ta lập tức quay đầu, dựa vào lòng phu nhân.

Cho đến khi có kẻ tố cáo, nói rằng ta ỷ sủng mà kiêu, đề nghị Hầu gia bán ta đi, Phu nhân chỉ cười lạnh, nói:

“Cái nhà này có thể bán Hầu gia, nhưng không thể bán nàng!”

1

Lúc xuyên thành nữ phụ ác độc, để thoát khỏi kết cục bị lột da mà chết thảm của nguyên chủ, ngay ngày đầu tiên xuyên qua, ta đã chủ động bán mình tiến vào Bắc Minh Hầu phủ làm thiếp.

Không vì lý do gì khác, chỉ bởi Bắc Minh Hầu thích nhất là nạp thiếp, hậu viện của hắn nổi danh là nơi tụ hội mỹ nhân.

Toàn bộ cốt truyện, chỉ có vị Vương gia tiêu dao này là người cười đến cuối cùng.

Hắn không tranh quyền, cũng chẳng màng chính sự. Niềm vui lớn nhất mỗi ngày là ra ngoài được các cô nương ném khăn tay, hoặc tìm được trò mới trên phố.

Cuộc sống như vậy, đúng là giấc mộng của ta.

Cùng ta tiến vào Hầu phủ còn có ba mỹ nhân khác.

Một người là Tây Thi bán đậu phụ trên phố, khuôn mặt trái xoan, da mịn màng như đậu phụ. Hai người còn lại là đôi tỷ muội bán thân chôn cha, Bắc Minh Hầu thấy các nàng khóc lóc đáng thương nên mang cả hai về. 

Chỉ có ta là chủ động đâm vào kiệu của hắn, nói muốn làm thiếp.

Hắn đặt cho chúng ta những biệt danh để phân biệt, từ tháng, ngày lễ, cho đến món ăn hôm đó hắn dùng.

Vậy nên ta vinh hạnh được ban cho cái tên “Chân Giò Nhỏ”.

Ba người còn lại là “Vây Cá”, “Củ Cải”, và “Khổ Qua” nhìn ta, che miệng cười trộm.

Vì bốn người chúng ta cùng vào phủ một ngày, quản gia để tiện đã sắp xếp tất cả vào chung một viện.

Ta và Khổ Qua, tức người muội trong đôi tỷ muội song sinh, ngủ chung một phòng. Tây Thi đậu phụ, Vây Cá, và tỷ tỷ của Khổ Qua ngủ chung một phòng khác.

Vây Cá mỗi ngày đều trang điểm diễm lệ, ngồi trước cửa đợi Hầu gia đến sủng ái. Nhưng từ bình minh đến hoàng hôn, đến vạt áo của hắn nàng cũng không thấy.

Tỷ muội song sinh thì biết thân biết phận, thường cùng ta tìm việc làm để giết thời gian.

Chúng ta dựng một lò đất trong viện, rảnh rỗi ta làm bánh mì nướng cho các nàng ăn.

Vây Cá đợi một tháng trời, cuối cùng hiểu rằng Hầu gia đã sớm quên nàng. Nàng tháo hết trâm cài, xắn tay áo, đến hỏi xin ta một chiếc bánh mì đậu đỏ.

“Bánh mì này thực sự không tệ, có thể thêm đậu phụ của ta vào không?”

Khổ Qua và Củ Cải tròn xoe mắt nhìn ta, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Đậu phụ cũng có thể làm bánh mì sao? Đậu phụ của tỷ Vây Cá ta đã từng ăn qua. Khi phụ thân còn sống, rất thích mua đậu phụ của tỷ ấy. Không chỉ thơm ngon mà còn mịn màng hơn so với những người bán khác.”

Ta suy nghĩ một chút, liền nói:

“Hay làm thử một loại bánh nhân đậu phụ thịt băm?”

Nhờ vào sự táo bạo và sáng tạo này, chưa đầy ba tháng, toàn bộ Mỹ Nhân Các đều trở thành khách hàng của chúng ta.

Vây Cá quả nhiên từng bán đậu phụ, khi rao bán bánh mì cũng rất lưu loát, mượt mà.

Cặp song sinh phụ trách thu tiền, còn ta thì phụ trách nướng bánh.

Đến khi phu nhân từ chùa Phổ Tế chép kinh trở về, phát hiện trong phủ ai ai cũng đang bàn tán về một món gọi là bánh mì.

Nhũ mẫu đến tìm ta để trình diện, ta sợ đến mức run lẩy bẩy cả người.

Nghe nói phu nhân là mỹ nhân rắn rết, khi không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận thì ném người vào thanh lâu cũng là chuyện thường tình.

Ta vào phủ đã lâu, suýt nữa quên mất trong hậu viện còn có một vị chủ nhân.

Nhũ mẫu đưa ta đến Huệ Lan Các, sau tấm bình phong mờ ảo thấp thoáng bóng dáng một nữ nhân mảnh mai.

“Ngươi là… Chân Giò Nhỏ ở Đông Hương Các sao?”

Ta ngẩn người, Vây Cá và mọi người vẫn thường gọi ta là Tiểu Đề, khiến ta quên mất mình còn có cái họ “Chân Giò” này!

Rốt cuộc là kẻ nào đáng chết đã nấu món ấy cho Hầu gia ăn vậy chứ!

“Khởi bẩm vương phi, đúng là thiếp.” 

Ta kính cẩn quỳ xuống, giọng nói cung kính.

Một hồi tiếng vải xào xạc vang lên, một bóng dáng chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phong. Một mỹ nhân mặt tựa phù dung, má phấn hoa đào, quả thực là tuyệt sắc.

“Hôm nay bánh mì bán hết rồi sao?”

Giọng nói từ trên đầu vọng xuống kéo ta trở về hiện tại.

Hỏng rồi! Trong phủ cấm kinh doanh buôn bán, vậy mà viện của chúng ta lại dẫn đầu phá vỡ quy củ này.

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, nhất thời ta không biết phải trả lời thế nào.

Nhũ mẫu chạm nhẹ vào trán ta, nói:

“Lúc làm ăn sao khôn khéo thế? Phu nhân hỏi gì thì thành thật mà đáp lại.”

Ta ngẩn ngơ, vẫn ấp úng đáp:

“Khởi bẩm phu nhân, còn lại hai chiếc.”

Phu nhân khẽ gật đầu, nhũ mẫu liền hiểu ý:

“Vương phi vẫn chưa dùng bữa, ngươi mang bánh mì đến đây cho vương phi dùng thử.”

Ồ, hóa ra là cũng muốn thử bánh mì của ta.

Ta bừng tỉnh, chạy vội đến chỗ Vây Cá giật lấy hai chiếc bánh mì cuối cùng suýt nữa bị nàng bỏ vào miệng, rồi mang đến cho phu nhân.

Phản ứng của phu nhân thế nào ta không rõ, nhưng nhìn từ tần suất nhũ mẫu mỗi ngày đến lấy bánh mì, chắc chắn là rất hài lòng.

Khổ Qua có chút không hài lòng với việc chỉ làm bánh mì buôn bán trong hậu viện, nàng nói rằng bánh mì của chúng ta ngon như vậy, đáng ra phải để nhiều người hơn được thưởng thức.

Nhưng chúng ta đều biết, nữ nhân đã xuất giá, lại là thiếp thất, thì không thể lộ mặt ra ngoài làm ăn buôn bán. Không chỉ làm ô danh cửa nhà mà còn phạm vào quy củ trong phủ.

Huống hồ, ta ở Mỹ Nhân Các đã lâu, cũng không rõ nam nữ chính trong kịch bản hiện giờ đi đến đâu rồi.

Tối đó, chúng ta họp kín. Vây Cá cùng Khổ Qua, Củ Cải nhất trí khuyến khích ta mở đường đưa bánh mì ra khỏi phủ.

Để thực hiện điều này, các nàng nghĩ ra một kế: mỗi người sẽ lần lượt đi quyến rũ Hầu gia để hắn cho phép.

Chỉ cần hắn đồng ý, chuyện ra ngoài ắt sẽ thành.

Khổ Qua và Củ Cải muốn nhân cơ hội đi thăm mộ cha, còn Vây Cá thì muốn về xem tiểu nha đầu nhà bên có bị tên Cẩu Đản trên phố lừa gạt hay không.

Nàng không con không cái, luôn xem Xuân Nha như con ruột của mình. Ngày vào phủ làm thiếp, nàng đã xin Hầu gia mười lượng bạc để làm của hồi môn cho Xuân Nha.

Mẫu thân Xuân Nha bị mù, phụ thân thì ham cờ bạc, lại còn có một tiểu đệ. Mỗi khi phụ thân thua bạc liền quay về nhà trút giận lên Xuân Nha.

Lâu ngày dài tháng, hai người dù không phải mẹ con, nhưng tình thân sâu đậm hơn cả mẹ con ruột thịt.

Ngày hôm sau, Vây Cá lôi từ gầm giường ra bộ xiêm y được thưởng khi mới vào phủ, trang điểm tỉ mỉ.

Nàng dùng một lượng bạc để biết được giờ Hầu gia hồi phủ mỗi ngày.

Sau đó, nàng chờ sẵn trên con đường Hầu gia đi qua suốt nửa canh giờ, để năm mươi mấy con muỗi ăn no máu nàng, cuối cùng cũng chờ được đến khi nhìn thấy vị nam nhân mặt dính hai dấu son kia.

Nhưng chưa qua một nén hương, nàng đã trở về, vừa khóc vừa kể lể.

Khổ Qua bận bôi thuốc trị ngứa cho nàng, còn Củ Cải thì tranh thủ hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Vây Cá đập bàn một cái, đôi mắt đầy những vết sưng đỏ vì muỗi đốt, giận dữ nói:

“Hắn hỏi ta từ đâu lẻn vào, còn bảo Mỹ Nhân Các tuyệt đối không thể có một thiếp thất xấu xí như ta!”

Ta…

Với khuôn mặt đầy vết muỗi đốt như thế này… quả thật không trách Hầu gia không nhận ra nàng.

Khổ Qua và Củ Cải thấy vậy, lại bàn nhau thực hiện màn mỹ nhân rơi nước, anh hùng cứu mỹ nhân.

Nào ngờ, vừa khi Khổ Qua ngã xuống hồ, Hầu gia lại thản nhiên nói:

“Ta không biết bơi!”

Đến khi Củ Cải núp một bên chạy đi gọi người quay lại, liền thấy muội muội của mình sắp bị Hầu gia – người đang lóng ngóng đưa cây tre cứu nàng – đẩy chìm xuống thêm một đoạn nữa.

Khổ Qua bị ngập nước đến mức trợn trắng mắt.

Hai người bọn họ thê thảm quay về.

Ta cắn răng quyết định đích thân ra tay. Ta bưng một đĩa bánh mì vừa mới ra lò, đứng chờ ngay trước cửa thư phòng của hắn.

Khi Bắc Minh Hầu trở về, ánh mắt hắn lướt qua ta một cách hời hợt, nhưng rồi dừng lại chết dí trên đĩa bánh mì.

“Đây là thứ gì? Hình dáng kỳ quái, nhưng mùi hương lại mê người đến vậy.?”

Ta bẻ đôi một chiếc bánh mì nhân chà bông, hương thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa, càng đậm đà hơn.

“Khởi bẩm Hầu gia, đây là bánh mì. Là thiếp cùng mấy tỷ muội trong viện nghiên cứu ra.”

“Có thể ăn được sao?” 

Hắn nhặt một chiếc, bóp thử, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến hắn không ngừng tán thưởng.

“Tất nhiên là ăn được, ngay cả phu nhân cũng rất thích.”

Nghe đến đây, ánh mắt hắn sáng rực, lập tức nhét một miếng vào miệng.

“Nhũ mẫu bảo bánh mì của ta hết rồi, hóa ra bị Tiểu Đề mang đến lấy lòng Hầu gia.”

Không biết phu nhân xuất hiện từ khi nào, vịn tay nhũ mẫu, chậm rãi bước vào.

Ánh mắt nàng như cười mà không cười, nhìn chiếc bánh mì trong tay Hầu gia, rõ ràng lộ vẻ “Ngươi dám ăn thử xem!”

Hầu gia lập tức cứng người, lúng túng đặt bánh mì xuống, nhưng vẫn tiếc nuối liếm môi:

“Xem phu nhân nói kìa, ta vốn không thích ăn thứ này, sao lại tranh với phu nhân được chứ. Mang đi, mang đi!”

Hắn vẫy tay, giả bộ không quan tâm. Ta thất vọng, chuẩn bị lui ra.

“Tiểu Đề… ngươi quên chuyện gì rồi chăng?”