Để kiểm soát chúng không phải chuyện một sớm một chiều. Phụ hoàng nói lưu ly là người duy nhất có thể hoàn toàn tin tưởng và giúp đỡ ta.
Nhưng ta vẫn không muốn nàng ấy phải mạo hiểm.
Ta nghĩ cho dù thời gian trôi chậm đi một chút, ít nhất nàng vẫn được an toàn.
Cho đến khi phu hoàng thấy được suy nghĩ của ta, người nói rằng lưu ly là can tâm tình nguyện.quả nhiên, ngày hôm đó khi đông cung xảy ra hỏa hoạn, ta đang chỉnh đốn tiêu kim vãn,vì để trừng phạt cô ta ta nghĩ ra rất nhiều cách thậm chí nhập ma ,khi đọc sách cũng khoanh tròn tên cô ấy .
Ta nghĩ rằng mình không để cô ta sống tốt, bởi vì cô ta luôn nói chuyện thô lỗ với lưu ly, thậm chí nhân lúc ta không ở đó mà bắt lưu ly làm việc của hạ nhân. Hơn nữa, cô ta còn dựa vào địa vị của mình ở khắp mọi nơi bắt nạt người khác.
Những người như này là một tai hoạ.
Bởi vì trận hỏa hoạn đó mà kim tiêu vãn chết, chết thì chết sớm muộn gì cả nhà cô ta cũng phải chết
Ai nói hắn thông đồng bán nước.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đêm đó lại khiến lưu ly ở lại bên ta.
Ta vừa vui vừa buồn không biết nàng có nguyện ý không.nàng ấy chỉ nói rằng nàng ấy sẽ phò tá giúp ta trở thành vị hoàng đế anh minh.
Haizzz nàng ấy thực sự đã làm được, nhiều năm như thế nàng ấy đã làm rất tốt ngôi vị hoàng hậu.
Ta rất muốn đối với nàng như một cặp vợ chồng lão bách tính bình thường đồng cam cộng khổ, nhưng lại sợ rằng mỗi lần ngự giá thân chinh ta sẽ không thể quay lại được.
Vậy nên ta chỉ có thể biểu hiện rằng ta không quan tâm đến nàng ấy.
Cho đến khi ta đạt được mục đích của mình, ta nghĩ cuối cùng ta cũng có thể ôm nàng trong vòng tay hết mực yêu nàng.
Nhưng ta vô tình phát hiện ra thủ dụ thái thượng hoàng cho nàng ấy, trên thủ dụ là lời hứa của thái thượng hoàng với cô, nói rằng sau ba năm nếu nàng không yêu ta thì nàng có thể đi.
Lúc đó mọi niềm vui trong lòng ta như rơi xuống đáy vực, ta muốn chất vấn nàng hiện tại nàng ở bên ta có phải vì lời hứa với phụ hoàng .
Lúc đó ta đã định mang thủ dụ này đi, nhưng sau khi nghĩ lại ta lại đặt nó xuống vì ta muốn xem vào năm thứ ba nàng ấy rốt cuộc có rời đi hay không.
Ai biết khi ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình ta lại phát hiện sự thật nàng bị trúng độc.
Hóa ra vài năm trước nàng được phụ hoàng đưa ra khỏi cung rất lâu không quay lại là vì để giải độc.
Nhưng không ai ngờ chất độc lại mạnh đến thế.
Biết được điều này, ta bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải độc cho nàng.
Nhưng ngay cả ngụy thiên cương cũng nói hắn lực bất tòng tâm.
Ta không tin tìm rất nhiều nơi và ở miêu cương tìm được một tà nhân.
Loại tà thuật này phải dùng người nuôi trùng, hàng ngày phải lấy máu đầu tim nuôi trùng, sau khi trùng trong người lớn lên, lấy trùng ra, nghiền thành bột, cho vào miệng người sắp chết, nếu người đó nuốt nó thì sẽ sống lại.
Ta lúc đầu không tin,nhưng tận mắt thấy người chết sống lại , cơ hội duy nhất này ta đương nhiên sẽ nắm lấy.
Nhưng chuyện này ta không thể nói cho lưu ly, bởi vì quá trình lấy trùng vô cùng tàn khốc.
Ta biết những năm này nàng giết rất nhiều người , nàng ấy không muốn tổn thương người vô tội.vì thế chuyện này ta chỉ có thể giấu nàng.
vì thế ta nhờ tô viễn u thông qua đợt tuyển tú tiến cung,điều này làm cho việc trao máu trái tim của ta cho nàng ấy trở nên dễ dàng hơn , bởi vì
Người miêu nói, trùng này uống máu của ai, đến lúc đó người được giải độc sẽ thân thiết với người đó.
Ngoài ra ta còn có suy nghĩ nhỏ nữa là ta cũng muốn xem thử nếu ta đối tốt với nữ nhân khác nàng sẽ có phản ứng gì.
Kết quả là một phản ứng như bình thường. Nàng ấy còn cho rằng ta đối tô nguyễn hữu tình cảm sâu đậm nên tùy ý lấy những đồ vật tượng trưng cho hoàng hậu tặng đi còn muốn dạy tô viễn u làm thế nào trở thành hoàng hậu!
Ta vừa giận vừa bất lực vừa lo lắng.
Bởi vì còn khoảng vài ngày nữa là ba năm rồi, tai mắt của ta đã nói với ta nàng ấy đã thu dọn hành lí chuẩn bị rời đi.
Ta biết nàng đã quyết tâm rời đi nhưng ta vẫn muốn giữ nàng lại.
Vài ngày trước khi trùng trong ta lớn lên, ta định đưa nàng đến mai thành, nhưng cô ấy không muốn và có lẽ muốn nhân lúc ta không có ở đây để trốn đi.
Thế là ta kêu phúc công công bẩm rõ, nàng đồng ý rồi
Khi đến đó, kết quả lại có một người nam nhân khác xuất hiện mà ta không biết.
Hai người họ rất thân thiết, thân đến mức ta thành người lạ.
Ta thậm chí không kìm được mà nghĩ, nàng muốn rời xa ta có phải là vì cái người tên ngụy như sĩ đó.
Khi hai người nói chuyện riêng với nhau, ta đố kị vô cùng.
Khi ngụy như sĩ đánh ta , ta đương nhiên có thể tránh đi , nhưng ta cố ý không tránh.
Bởi vì nếu ta không tánh nàng sẽ bôi thuốc cho ta, đau lòng vì ta.
Chỉ là ta ngàn vạn đề phòng nhưng lại không ngờ nàng ấy lại bỏ thứ gì đó vào trong thuốc bôi cho ta.
Ta đã ngất đi một lúc, nhưng trong giấc mơ, ta mơ thấy nàng ấy đã biến mất. Ta sợ hãi tỉnh dậy và nàng ấy thực sự không có ở đó.
Ta tự rạch tay mình để tỉnh táo, khi đuổi kịp đến nàng ấy còn chưa kịp rời đi.
Lúc đó tim ta vô cùng đau đớn.
Nhìn nàng băng bó cho ta, ta nghĩ có lẽ đây là cơ hội giữ cơ hội để giữ nàng ở lại, nhưng không ngờ rằng nàng lại bôi thuốc mê lên chiếc khăn.
Nàng thật tàn nhẫn!
Khi ta tỉnh dậy thì đã là 2 ngày sau rồi ta lật khắp đất trời tìm nàng.
Nhưng lại nhận được tin nàng đã chết trong trận địa chấn.
Tin tức cho biết nàng đã chết trong khi cứu người.
Đúng thế, cuối cùng nàng cũng không phải giết người nữa, nàng cũng không phải lo lắng sẽ bị xuống địa ngục nữa.
Nàng nhất định rất vui.
Còn ta thì?
Ta thực sự đáng phải chịu!
Phiên ngoại: ta không có gì để nói với ngụy như sĩ, mọi thứ đều là kết cục đã được định trước. Ta đối với nàng bắt đầu từ tính cách trung thành với trái tim .không đánh sai chữ là trung, trung của lòng trung thành.
Ta gặp được nàng ấy trong cuộc đời này! Thật may mắn! Thật đau đớn!
Ta thực sự không muốn nhắc đến nàng nữa, vì mỗi lần nhắc đến một từ nào đó, ta lại thấy khó thở.