Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 7: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 7: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

4:02 sáng – 26/05/2024

15

Sau khi rời khỏi mai thành, Ngụy Như Sĩ giúp ta tính toán thời gian chất độc phát tác.

Còn khoảng sáu ngày nữa.

Ta nghĩ, sáu ngày là đủ rồi.

Theo kế hoạch trước đó của ta, đầu tiên ta đến viếng mộ cha mẹ.

Ta kể cho họ nghe những gì ta đã trải qua và những gì ta đã làm trong vài năm qua.

Ta hỏi lại họ xem họ có đầu thai chuyển thế không. Nếu không, có lẽ ta sẽ có cơ hội đoàn tụ với họ.

Hỏi xong, ta lại cảm thấy có chút hối hận. Dù sao trong những năm qua trên tay ta đã dính quá nhiều máu người, sợ rằng mình sẽ không thể lên thiên đường.

Vì thế chuyện này bỏ đi.

Sau khi tế bái cha mẹ xong, ta đi đến một thị trấn có núi có biển, nhưng thật tiếc vì là mùa đông nên không thể xuống biển.

Nhưng biển vào mùa đông lại có màu sắc khác.

Sau khi ngắm biển xong, Ngụy như sĩ cùng ta ngắm bình minh một buổi sáng.

Buổi sáng sớm xem bình minh hôm đó, ta làm Ngụy như sĩ rất hoảng sợ.

Theo lời hắn nói, hắn gõ cửa phòng ta nhưng không có ai trả lời. Đợi khi hắn cưỡng bức mở cửa, hắn nhìn thấy ta đang nằm trên giường với vẻ mặt bình yên không có chút tiếng động.

Hắn sợ hãi và đứng đó một lúc lâu mới bước tới chỗ ta và thử hơi thở của ta.

Khi biết ta vẫn còn thở, hắn nói hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Vẻ mặt của Ngụy như sĩ rất bình thường khi nói những lời này, thậm chí còn nói đùa rằng dù y thuật của hắn không bằng cha mình nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không giúp ta tính toán sai thời gian.

Ta không nói gì, chỉ nhìn hắn. Gió trên núi hơi mạnh nên hắn dùng một chiếc áo choàng lớn quấn ta và hắn lại.

Đôi mắt hắn đang nhìn thẳng về hướng mặt trời mọc, nhưng ta có thể thấy khóe mắt hắn bắt đầu dần dần chuyển sang màu đỏ.

Hắn nói: “Lưu Ly, ta thực sự hy vọng thời gian ta tính toán cho nàng là sai.”

Khi hắn vừa nói xong, nước mắt theo đó rơi xuống.

Ta thu lại tầm mắt của mình ngẩng cao đầu ngắm bình minh.

Mặt trời đỏ nhô lên từ mực nước biển tràn đầy sức sống, nhuộm đỏ ráng mây và mặt biển.

Ta nói: “Như sĩ, trong ngày cuối cùng của ta ngươi có thể đừng ở bên ta được không?”

Ngụy như sĩ không nói gì nhưng hắn lại khóc thành tiếng.

Trước đây ta làm sao cũng không biết hắn lại thích khóc như vậy?

Dù sao hắn cũng là một võ lâm minh chủ, nếu để thuộc hạ hắn nhìn thấy không biết sẽ đặt điều về hắn như thế nào.

Ta duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng hắn, cảm thấy thật đáng tiếc khi lần đầu tiên được nhìn thấy bình minh đẹp như vậy.

Trong vài ngày tiếp theo, ta bắt đầu ăn uống vô độ, hận không thể trong thời gian ngắn một lần ăn hết những món này.

Ta đi đến các quán trà để nghe sách, đến rạp hát để nghe kịch, đi dạo thanh lâu và đến các sòng bạc.

Ta đã làm mọi thứ mà ta có thể nghĩ là dễ dàng thực hiện trong một khoảng thời gian ngắn.

Cũng không có hối tiếc.

Đêm trước ngày cuối cùng, ta và ngụy như sĩ uống rất nhiều rượu, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất.

Trong lúc hắn say rượu, anh ta chỉ tay vào ta với đôi mắt đỏ hoe: “Lưu Ly, cô lại có thể đánh thuốc mê ta.”

Đúng vậy ta cũng đánh thuốc mê Ngụy Như Sĩ.

Ta thực sự không muốn nghe thấy thời điểm ta sắp chết hắn khóc lóc rúc rích trước mặt ta.

Ta muốn ra đi một cách vui vẻ.

Sau khi ngụy như sĩ ngất đi, ta dùng pháo tín hiệu của hắn để phát tín hiệu để người của hắn đưa hắn đi.

Đêm đó ta mua rất nhiều pháo hoa bắn cho bản thân xem, nghĩ rằng dù bị trúng độc nặng đến vậy, ta vẫn có thể chạy đông chạy tây và làm bao nhiêu việc mà mình có thể làm, đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời đã ban cho ta.

16

Vào ngày cuối cùng, ta dậy rất sớm, trang điểm như thường dân và mặc bộ y phục mà lão bách tính thường mặc trong dịp tết.

Sau bữa sáng, ta tận hưởng sự bình yên trước cái chết trên đường phố.

Từ căn nhà tranh cách đó không xa, có thể nghe thấy tiếng đọc sách y y a a. Ta đến gần hơn và nghĩ về việc khi ta còn nhỏ, gia đình ta không có tiền, thậm chí ăn không đủ chứ đừng nói đến chuyện học hành.

Lúc đó ta thật sự rất ngưỡng mộ họ.

Ta dựa vào đống gỗ cạnh ngôi nhà tranh, nhắm mắt lại, lặng lẽ nghe thầy tư thục giảng bài.

Đột nhiên, chim trên trời bay từng đàn, những con chó được người dân gần đó nuôi cũng sủa dữ dội không ngừng.

Ta nhất thời da dầu tê dần dần và trực giác không ổn.

Ngay lúc đó mặt đất bắt đầu rung chuyển và mọi thứ trước mặt anh bắt đầu nứt vỡ.

Đột nhiên trong đầu ta hiện lên chuyện mà cha của Ngụy như sĩ từng nhắc đến.

Ông ấy kể rằng một năm nọ có một trận động đất ở một thành phố ở nước ông ta,trận địa chấn đó đã làm chết rất nhiều người.

Đây có thể là một trận địa chấn?

Vậy……

Ta chưa có thời gian suy nghĩ thì nhìn lũ trẻ trong học đường đang khóc vì tình huống bất ngờ, ta lập tức chạy đi.

Sự việc xảy ra quá đột ngột nên ta có trách nhiệm cho bọn trẻ rời khỏi căn nhà tranh và nhờ thầy tư thục dẫn bọn trẻ đến một bãi đất trống.

Quá trình này diễn ra suôn sẻ. Mặc dù tay và vai của ta bị các vật rơi trúng, nhưng may mắn thay đều chỉ bị thương nhẹ.

Ít nhất thì cuối cùng bọn trẻ cũng thoát ra được bên ngoài.

Trận địa chấn xảy ra dữ dội ngôi nhà tranh trong chốc lát đã không còn tồn tại.

con đường náo nhiệt lúc đầu giờ tràn ngập tiếng khóc.

Ta giúp giải cứu những người bị đè trong đống đổ nát, mỗi người được ta cứu sống đều cảm tạ ta.

Trong cuộc đời của mình ta rất ít khi nghe thấy câu này.

Ngay lúc đó, ta thấy một bà mẹ trẻ đang điên cuồng kêu cứu.

Bà ấy và các con đều bị mắc kẹt trong nhà, không có cách nào thoát ra ngoài.

Ta kiểm tra địa hình và không ngần ngại chui vào ống khói của họ.

Khi vào đến bên trong, ta phát hiện chân người mẹ đang bị vật nặng đè xuống, đứa trẻ được cô ấy bảo vệ bên dưới người.

Thấy tình hình như thế, ta liền cố gắng hết sức để di chuyển vật nặng ra khỏi người cô ấy.

Lại dùng sức mở đường để người phụ nữ và con của cô ấy thoát ra trước.

Nhưng vào lúc này trận động đất thứ hai bắt đầu.

Ta đẩy người mẹ trẻ còn chưa kịp thoát ra ngoài, xà nhà lập tức sụp đổ, mọi thứ lúc này cũng sụp đổ.

Cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát, trước khi nhắm mắt lại, ta đã nghe thấy rất nhiều người bao gồm cả hai mẹ con mà ta đã cứu, họ đang hết sức kêu người đến cứu ta.

Vào lúc này ta nghĩ, cả đời ta đã giết rất nhiều người rồi, trước khi chết ta cứu được những người này không biết liệu có thể bù đắp được phần nào tội nghiệt của ta hay không.

17

Lâm thành xảy ra địa chấn, gây ra vô số thương vong, nhưng lại có một nhóm người sống sót cảm ơn một cô gái vô danh.

Họ nói rằng vị cô nương đó là Quan Âm chuyển thể để cứu con cái và gia đình của họ. Nhưng vị Quan âm này lại không thể cứu được chính mình.

Trước địa chấn vài ngày triều đình đã luôn tìm kiếm một vị cô nương .

Sau trận địa chấn, hoàng đế đích thân tới lúc này họ biết rằng vị cô nương đã cứu họ chính là người mà hoàng đế đang tìm kiếm.

Nhưng không thể được tìm thấy nữa.

Phiên ngoại: Kỳ Ngâm

Nàng chết rồi, cuối cùng vẫn rời khỏi ta.

Nghĩ kỹ lại, quả thật nàng ấy chưa bao giờ hứa với ta là sẽ không rời đi.

Nàng ấy đến bên cạnh ta khi ta đang lạnh nhạt nhất. Ta biết rằng phụ hoàng nhìn trúng tài năng thiên phú của nàng ấy và muốn nàng ấy trở thành một thanh kiếm mạnh mẽ cho ta.

Quả thực, ta cảm thấy thoải mái khi sử dụng thanh kiếm này.

Nhưng dùng đi dùng lại dùng ta lại không nỡ dùng nó nữa.

Nhìn nàng bị thương, bị trừng phạt ta hận bản thân không thể đi thay nàng.

Ta thậm chí còn đi xin phụ hoàng đừng kêu nàng đi giết người nữa, nhưng phụ hoàng đã hỏi ta đã quên đi mối thù của mẫu phi ta hay sao.

Cái chết của mẫu phi ta không đơn giản như tưởng tượng, nói một cách dễ hiểu, người bị gian thần hại chết, nhưng kẻ này không phải một hai người.

Phía sau họ thậm chí còn có sự yểm hộ và hỗ trợ của quốc gia khác.

Ta yêu nàng, nhưng giờ chỉ còn là hình bóng khắc ghi trong tim.