Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THỊNH NGỌC THƯ Chương 4 THỊNH NGỌC THƯ

Chương 4 THỊNH NGỌC THƯ

5:27 chiều – 07/10/2024

7

“Hồi nhỏ, thần thiếp luôn cố gắng làm vui lòng mẫu thân, làm vui lòng huynh tỷ.

Nhưng dù thần thiếp có làm gì, họ cũng luôn lờ đi, trưởng tỷ còn dẫn người khác đến bắt nạt, trêu chọc thần thiếp, nhốt thần thiếp trong phòng tối, còn bỏ rắn rết vào phòng của thần thiếp.

Thần thiếp từng nghĩ rằng mình làm chưa đủ tốt, nhưng vừa rồi thần thiếp mới biết, thần thiếp vốn không phải là con ruột của mẫu thân…

Vì vậy, thần thiếp làm gì cũng không thể nhận được tình thương của bà.”

Nước mắt ta tuôn ra càng nhiều.

Làm ướt đẫm long bào của Hoàng đế.

Chuyện riêng tư này, ta nghĩ nếu Hoàng đế có lòng, ngài chắc chắn có thể điều tra rõ hơn ta rất nhiều.

Và ở cung Vị Ương này, ngoài Thúy Trúc, không ai là người của ta.

Những lời nói, hành động của ta trong cung Vị Ương đều sẽ bị truyền đi khắp nơi.

Thay vì giữ lại để ngày sau trở thành cái cớ cho kẻ khác công kích và hãm hại ta, chi bằng sớm chọc thủng mụn nhọt này.

Người quyền lực nhất thiên hạ đang ở ngay trước mặt ta. Nếu ngài quan tâm, ngài sẽ cho người điều tra, cũng sẽ hỏi phụ thân ta rằng ta thực sự là con gái nhà ai.

Nếu ngài không để tâm, thì không ai có thể dùng thân thế của ta làm cớ để tổn thương ta dù chỉ một chút.

Hoàng đế không nói gì an ủi ta, chỉ dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt lên đầu ta.

“Hoàng thượng.”

“Ừ?”

“Để ngài phải thấy trò cười rồi.”

Khi ta vào tịnh phòng để rửa mặt, ta nhìn vào gương đồng, mạnh tay chà xát mắt mình, khiến nó sưng lên.

So với vẻ yếu đuối đáng thương ban đầu, bây giờ ta trông lại càng thêm tiều tụy.

Khi Hoàng đế thấy, ngài ngạc nhiên một lúc rồi hỏi: “Sao lại sưng đến thế này?”

Ngài bảo người hầu nhanh chóng mang đá lạnh đến.

“Hoàng thượng, thần thiếp không sao.”

Chỉ cần khóc một chút khiến mắt sưng, là có thể nhận được sự quan tâm của Hoàng đế, cũng để những người hầu hạ trong cung Vị Ương thấy rõ.

Hoàng hậu được sủng ái.

Quý phi và các phi tần khác chắc chắn sẽ phải suy nghĩ lại, trả lại quyền lực hậu cung về tay Hoàng hậu.

Dĩ nhiên, nếu họ không chịu trao, ta cũng sẽ không chạy đi đòi.

Nếu họ trao, ta cũng sẽ không ngần ngại nhận, vì đó vốn dĩ là thứ thuộc về ta.

Ai cũng nói tân hôn, chuyện phòng the không thể thiếu.

Hoàng đế thường xuyên đến, nhưng ta lại cảm thấy có chút không chịu nổi.

Đã quyết định mượn quyền lực mà chiếm được ân sủng, ta dĩ nhiên không thể làm chuyện đẩy Hoàng đế ra xa.

Vậy nên ta triệu gọi nữ y.

Mặt đỏ bừng, ta nói muốn một loại cao dùng cho nữ nhân.

Nữ y cũng nhanh chóng hiểu ý ta muốn gì.

Khoảng một giờ sau, nàng mang đến cho ta một chiếc bình sứ nhỏ.

Nếu có vấn đề gì, từ nữ y đến kẻ đứng sau, một người cũng không thể trốn thoát.

Vì thế…

Sau khi cùng Hoàng đế trải qua chuyện ân ái, rồi tắm gội, ta đưa chiếc bình sứ cho ngài.

“?”

“Ta đã hỏi nữ y lấy về, ngài… ngài bôi giúp ta đi.” Mặt ta đỏ bừng, thật khó nói ra được.

Ta tự mình không thể làm, lại không thể để Thúy Trúc làm.

“Cái thứ linh tinh gì mà ngươi dám bôi lên người.” Hoàng đế trách nhẹ.

Ngài ném chiếc bình sang một bên.

Qua vài ngày ở bên nhau, ta cũng phần nào hiểu tính tình Hoàng đế.

Ta ôm lấy cổ ngài, ngượng ngùng thì thầm vài câu bên tai ngài.

“Là trẫm sai.”

Đây là lần thứ hai Hoàng đế nhận lỗi vì sự lỗ mãng trên giường.

“Hoàng thượng, thần thiếp có thể xin ngài một việc được không?”

“Việc gì?”

“Thần thiếp muốn đến chùa Hộ Quốc thắp hương cầu phúc.”

Ta lặng lẽ chờ đợi, bất kể là đồng ý hay từ chối, cuối cùng cũng phải có kết quả.

“Đợi vài ngày, đến khi nghỉ lễ, trẫm sẽ cùng nàng đi.”

“…”

Ta ngạc nhiên trong giây lát, rồi vui mừng hớn hở mà hôn lên má ngài.

“Hoàng thượng thật tốt.”

Ta đã không còn là Thịnh Ngọc Thư bị nhốt trong khuê phòng, bị người người ức hiếp như xưa nữa.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta chắc chắn rằng Hoàng đế đã bị ta cuốn hút sâu hơn, đến mức không thể thoát ra được.

8

Ngày hôm sau, khi các phi tần đến thỉnh an, ta vừa ngáp vừa nhận ra một người thiếu mặt – đó là Lương tần.

Hỏi ra mới biết, Lương tần đã bị giáng làm Lương quý nhân, và bị giam lỏng ba năm.

Ta sau đó hỏi những người hầu cận, họ nói gia đình của Lương quý nhân rất giàu có, trước đây vừa quyên tặng một vạn lượng bạc cho triều đình.

Ta cũng sai người đến Thái y viện để xem nữ y kia còn ở đó không.

Tiểu thái giám trở về và lắc đầu.

Ta liền hiểu ngay rằng trong chiếc bình sứ kia có điều bất ổn.

Chỉ không rõ Lương quý nhân là kẻ chủ mưu hay chỉ là con cờ bị hi sinh?

Trước bữa trưa, Vương Phúc đến báo tin Hoàng đế muốn đến cung Vị Ương dùng bữa.

Ta khẽ nhướn mày, liền sai người đến Ngự thiện phòng, dặn dò họ chuẩn bị thêm vài món.

Ta thì có những món ăn yêu thích, nhưng với Hoàng đế, ta chưa từng thấy ngài thể hiện sự yêu thích đặc biệt với món nào. Sau hai đũa, ngài tuyệt đối sẽ không gắp thêm đũa thứ ba.

Rất kiềm chế.

Hoàng đế trong bộ long bào bước vào, mồ hôi tuôn đầy người vì nóng. Ta vội sai người chuẩn bị nước để ngài rửa mặt và thay y phục.

Khi ta định đưa tay giúp, ngài nói: “Thân thể nàng không khoẻ, ngồi bên kia nghỉ ngơi, để đám nô tài lo.”

Ta lườm ngài một cái.

Thân thể ta không khoẻ là do ai gây ra chứ?

Giờ thì lại đóng vai người tốt.

Ta đành ngồi xuống bên cạnh, bực bội nhìn ngài.

Hoàng đế thân hình tinh gọn, mạnh mẽ, vai rộng eo thon.

“Đẹp không?”

Tiếng cười trêu chọc vang lên.

Ta lập tức đỏ bừng mặt: “Không đẹp chút nào.”

Nói rồi ta đứng dậy, đi ra xa hơn.

Tiếng cười đầy khoái chí và tự đắc vang lên sau lưng.

Ta tức giận dậm chân.

Sau bữa trưa.

Hoàng đế đưa lên cổ tay ta một chuỗi hạt ngọc bích trong suốt.

“Ngọc phỉ thúy?”

“Ừ, hiếm lắm mới tìm được loại đẹp như thế này, nàng cứ đeo chơi.”

Ta vừa định cảm ơn.

Hoàng đế lại đưa cho ta một chiếc bình sứ.

Ngài thì thầm bên tai ta: “Tối nay trẫm sẽ bôi cho nàng.”

“…”

Ta trợn tròn mắt nhìn ngài.

Tên hoàng đế này thật là…

Ta cảm giác như mình đã tự đào một cái hố lớn cho chính mình.

Đến tối, cảm giác ấy trở thành hiện thực, ta mới hiểu thế nào là “tự lấy đá đập vào chân mình.”

“Hoàng thượng, xin ngài tha cho thần thiếp.”

Chỉ vì chuyện này mà ta tức đến mức suýt nữa thì thổ huyết.

Từ đó, ta càng hành xử cẩn trọng hơn.

Nhưng ngài lại cho ta một bất ngờ.

Con dấu quản lý hậu cung được đặt trước mặt ta.

“Đây là…”

“Nàng là hoàng hậu trung cung, lẽ ra phải có từ lâu rồi. Mãi đến cuối tháng mới thu xếp xong hết sổ sách.”

Hoàng đế xoa đầu ta: “Trẫm để Vương Phúc hầu hạ trước mặt nàng, giúp nàng thu xếp mọi chuyện. Những kẻ nô tài không nghe lời, nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt.”

Ta nén niềm vui trong lòng.

Bày ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng nếu thần thiếp không quản nổi họ thì sao? Những kẻ cố tình gây khó dễ, tám chín phần đều có chủ nhân đứng sau.”

“Đã có trẫm chống lưng, nàng còn sợ nô tài à?”

Ta vội vàng lắc đầu.

Có hoàng đế làm chỗ dựa, ta có thể ngang ngược mà chẳng ai dám nói gì.

Vương Phúc quả là một thái giám giỏi giang.

Làm việc nhanh nhẹn, trí nhớ tốt, thực sự rất hữu dụng.

Ta khen ngợi hắn một lần trước mặt hoàng đế, nhưng sắc mặt hoàng đế lại trầm xuống.

“Chẳng lẽ trẫm không tốt?”

“…”

Ta chớp mắt vài cái, vội vàng dỗ dành ngài.

“Hoàng thượng là tốt nhất, tốt vô cùng.”

Dạo gần đây, ta đã học được cách dỗ dành vị quân chủ này.

Ta ôm lấy ngài, nhẹ nhàng thỏ thẻ những lời ngọt ngào, hôn lên má ngài, làm nũng một chút, thế là chút ghen tuông kia cũng tan biến.

“Hừm.”

Ngài hừ lạnh, nhéo nhẹ má ta, chuyện đó coi như đã xong.

Quyền lực hậu cung cũng nằm trong tay ta.

Ta không cần phải chiêu nạp ai, có vô số người tự đến làm việc cho ta.

Đó chính là sức mạnh của quyền lực.

Ngày xuất cung, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng chiếc túi thơm mà ta đã âm thầm làm suốt mấy ngày qua, định sau khi xin bùa bình an ở chùa Hộ Quốc sẽ đặt vào, rồi tặng cho hoàng đế.

Ngài đã có cả thiên hạ trong tay, không thiếu thứ gì, chỉ thiếu tấm chân tình này mà thôi.

Tại đại hùng bảo điện của chùa Hộ Quốc, ta quỳ suốt hai canh giờ, chân như sắp gãy mới xin được hai lá bùa bình an.

Ta tập tễnh đi tìm ngài.

Ngài đang nói chuyện với phương trượng, phương trượng nhìn ta, rồi quay sang nói với hoàng đế: “Thánh nhân nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn.”

Ta không hiểu “điều mong muốn” đó là gì?

Ta ngoan ngoãn ngồi cạnh hoàng đế.

Ngài nắm lấy tay ta: “Vì một lá bùa bình an mà quỳ lâu như vậy?”

“Chân thành thì sẽ linh nghiệm mà.” Ta lí nhí đáp.

Hoàng đế không nói gì thêm, nhưng ta biết ngài đang vui.

Phương trượng giảng kinh rất cao siêu và huyền bí, ta nghe mà chẳng hiểu gì, cảm giác như lạc vào mây mù, hoàn toàn không nắm bắt được.

Thậm chí còn thấy buồn ngủ.

Không ngoài dự đoán, ta dựa vào vai Hoàng đế mà ngủ thiếp đi, thậm chí còn ngả vào lòng ngài, ngủ say sưa.

Khi tỉnh dậy, ta giật mình ngồi dậy: “Ta đang ở đâu?”

“Nương nương, chúng ta vẫn ở trong thiền phòng của chùa Hộ Quốc. Hoàng thượng nói để người ngủ ngon, còn dặn nô tỳ xoa bóp chân cho người.” Thúy Trúc vội nói.

“Hoàng thượng có giận không?”

Thúy Trúc lắc đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Không giận là tốt rồi.

Ta cũng không ngờ mình lại ngủ say như vậy.

Nghe nói sẽ ở lại chùa Hộ Quốc vài ngày, ta vô cùng vui mừng, vì đồ ăn chay ở đây rất ngon.

Khi bà nội còn sống, ta đã đến đây một lần cùng bà.

Sau khi bà qua đời, ta không còn cơ hội đến nữa.

Lần này đến, ta muốn thắp một ngọn đèn trường minh cho bà, nói với bà rằng ta sống vẫn ổn.