Ta hỏi: “Vậy có phải mẫu thân chính là người năm xưa đã đẩy Văn a di xuống giếng không?”
Bàn tay bà khẽ run, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: “Đó là quyết định của tộc, ta chỉ là người thực thi.”
Họ gọi việc mưu sát là thi hành án.
Ta cười: “Mẫu thân, người có biết tại sao Nhược Đình lại gây ra chuyện lớn như vậy không?”
Bà tức giận mắng: “Nó đúng là không ra gì! Học nữ đức, nữ huấn bao nhiêu năm mà vẫn thô tục thế này!”
Ta mỉm cười, tiếp tục thêu, nhìn lướt qua phụ thân đang mở mắt nằm trên giường.
Ta chậm rãi nói: “Tờ giấy hẹn hò là do con đưa cho Lý Nghiễn Thư, xuân dược trong phòng cũng do con châm, và tỳ nữ tố giác cũng là người của con.”
Đôi mắt của phụ thân mở to dần. Trong lòng ta cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Mẫu thân không thể tin nổi, lao đến kéo ta, hét lên: “Tại sao? Sao con có thể làm vậy với nhà họ Lâm?!”
Ba năm luyện võ của ta không phải vô ích, ta nhẹ nhàng đẩy mẫu thân gầy yếu ra.
Ta cười khẩy: “Phụ thân, phải chăng kỹ nữ mà người nuôi ở Tần Lâu đã có thai rồi?”
“Đáng tiếc là người đang nằm liệt giường, kỹ nữ ấy không lấy được tiền nên đã đến cửa nhà ta làm ầm ĩ, cả kinh thành hôm nay chắc hẳn đã biết rồi.”
Vạn Yến Tuấn đã giúp ta tìm ra nàng ta, cho ít tiền, rồi nàng ta mang cái bụng bầu đến cửa nhà làm loạn, mắng chửi ầm ĩ.
Phụ thân nghiêm khắc, cổ hủ của ta giờ chỉ có thể thở yếu ớt, máu từ miệng liên tục trào ra.
Mẫu thân như sụp đổ, mặt tái nhợt, hỏi phụ thân: “Lão gia, có phải thật vậy không?”
Phụ thân không nói được lời nào, chỉ có thể nhăn mặt, nhắm mắt trong sự hối hận, để những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt già nua.
Không biết là vì ông đã phản bội thê tử hay là vì ông đau lòng cho danh tiếng của mình.
Mẫu thân lảo đảo, nôn ra một ngụm máu đen, gần như ngất đi.
Ta từ tốn đỡ lấy bà, ghé sát tai bà, dịu dàng thì thầm: “Mẫu thân, nếu ngày đó khi con trở về, người ôm lấy con một cái đầy yêu thương, có lẽ con đã sớm chết đi một cách gọn gàng rồi.”
Trước mười lăm tuổi, ta sống một cách quy củ, chỉ vì phụ mẫu mà tồn tại.
Sau mười lăm tuổi, ta ngày đêm rèn luyện thân thể, tích lũy tài sản, chỉ để thoát khỏi sự ràng buộc và chuẩn bị nền tảng vững chắc cho ngày sau.
Nhưng đã làm tượng đất nhiều năm như vậy, ta, Lâm Nhạn Bạch, không cam tâm.
Họ muốn quy củ ta, mong ta hiến dâng cả đời vì danh tiếng của họ.
Ta phải để họ nếm trải cảm giác thế nào khi bức tượng đất này bùng lên ngọn lửa dữ dội, ngọn lửa thiêu đốt chính họ.
16
Thế tử Ninh Quốc Công mãi vẫn chưa khỏi bệnh, hôn sự cũng vì thế mà phải trì hoãn.
Hôn sự của ta với Vạn Yến Tuấn, dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tần ở Lang Nha, đã được tiến hành một cách vội vã.
Ta ngồi trên chiếc kiệu đỏ đơn sơ, theo chàng đến Thanh Châu giám sát công trình.
Trước khi đi, Lâm Nhược Đình đưa cho ta một hộp trang sức, toàn là những món nàng lấy từ lễ vật của Ninh Quốc Công.
Nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cao quý đoan trang như vậy, phải sống tốt nhé.”
Ta trêu đùa: “Muội có nghĩ đến chuyện nếu Thế tử Ninh Quốc Công không thích muội, Trương thị làm khó muội thì sao?”
Giọng nàng bình tĩnh, nhưng lời nói lại đầy kiêu ngạo: “Tỷ tỷ, tương lai muội sẽ là chủ mẫu của phủ Ninh Quốc Công. Những việc đó chỉ là những thử thách nhỏ nhoi.”
Vương di nương đứng bên cạnh, giọng điệu mỉa mai: “Đại tiểu thư, người cứ nhận đi. Nữ nhi ruột của ta cũng chưa bao giờ đối xử tốt với ta như vậy.”
Ta lặng lẽ nhìn về phía Vương di nương. Bà ta liền co rúm lại, rụt cổ.
Ta mỉm cười: “Ta biết người đã thuyết phục mẫu thân để ta và Nhược Đình đến phủ Ninh Quốc Công, chắc vì thấy ta bị mẫu thân kìm kẹp ba năm trời, mà thương cảm cho ta.”
Bà ta có chút ngượng ngùng: “Tất cả đều là cô nương tầm tuổi nhau, không lẽ cả đời cứ như tượng đất mà đứng mãi một chỗ sao.”
Ta che miệng cười: “Vậy thì thật phải cảm tạ mắt nhìn của dì, chúng ta đã ‘hái gió’ được mấy trận, đều đạt được điều mong muốn.”
Ta cúi đầu, giọng trầm xuống nhắc nhở: “Giờ phụ thân mẫu thân đều không trông cậy được, nếu có khó khăn gì, cứ lấy một bức tranh chữ trong thư phòng của phụ thân, cũng đủ đổi lấy hàng ngàn, hàng vạn lượng bạc.”
“Có tiền, chắc chắn có thể đẩy lùi khó khăn, giúp đỡ người về sau.”
Lâm Nhược Đình gật đầu hiểu ý, tiễn ta lên kiệu trước cửa.
Chiếc kiệu đơn sơ, chòng chành lắc lư. Túi tiền bên hông ta đầy những hạt đậu vàng, theo kiệu mà nặng nề dao động.
Lòng ta cũng theo đó mà xao xuyến, vui vẻ.
Trước cổng thành, Lý Nghiễn Thư đứng đó, tay chắp sau lưng.
Chàng vẫn cao quý, cao ngạo, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tan nát, như người bị phụ bạc.
Chàng chặn kiệu lại, hạ giọng hỏi: “Nàng thực sự yêu Vạn Yến Tuấn sao?”
Ta lạnh lùng nhìn chàng.
“Chúng ta rốt cuộc là gì với nhau?”
Ta thản nhiên đáp: “Chàng có thể coi đó là một chuyện phong nguyệt.”
Lý Nghiễn Thư cười cay đắng: “Nàng có người trong lòng, nhưng vẫn với ta… có phải nực cười không?”
Ta cười nhạo chàng: “Ta chỉ học theo thế gian nam nhân, có bạch nguyệt quang, cũng có giải ngữ hoa.”
Chàng kinh ngạc.
Ta không chút lưu luyến hạ rèm kiệu xuống.
Thích sao? Thích thì quá nông cạn rồi.
Vạn Yến Tuấn đối với ta, như ánh sáng trong lành sau cơn mưa trên bầu trời cao, như chu sa đỏ và lời răn dạy ẩn sâu trong lòng.
Ta cũng từng hỏi chàng vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy.
Chàng lạnh lùng, thậm chí có chút chán ghét mà đáp: “Ta chỉ không muốn tái hiện bi kịch của mẫu thân.”
Ta biết, chàng thương hại ta, cứu giúp ta, nhưng ta cũng biết, mối thù giết mẹ vẫn còn đó.
Vậy ta cần gì phải hỏi về tình yêu?
Sau này khi ta đã đứng vững, sẽ cùng chàng hòa ly.
Để chàng mãi là ngọn đèn sáng trên cao, là dấu ấn trong tim ta.
Núi xanh biếc, nước biếc nồng nàn. Chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Ta, Lâm Nhạn Bạch, cuối cùng cũng rời khỏi vũng lầy này.
Thật tốt biết bao.
Ta nhớ rằng bọn cướp đó từng xuất hiện ở Thanh Châu, Lang Nha.
Thật tốt biết bao.
Sau này lấy oán trả oán, sẽ không còn gì hối tiếc.
Hết.