Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN Chương 6 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

Chương 6 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

3:11 sáng – 14/08/2024

8

Kỳ thi xuân sắp đến, Việt Đạc chính thức vào cống viện chuẩn bị.

 Khi trở về, hắn vui vẻ kể về một thí sinh khác mà hắn quen ở cống viện, dường như tên là “Phong công tử”.

Các thí sinh khác hoặc cùng năm đều kiêng dè hắn vì đã đắc tội với phủ Quốc công nên đều tránh xa hắn.

 Những ngày này, chỉ có Phong công tử là người duy nhất kết bạn với Việt Đạc.

Việt Đạc có đánh giá rất mâu thuẫn về Phong công tử này, có lúc hắn cảm thấy Phong công tử là người tài năng xuất chúng, sinh ra để trị quốc an bang.

 Nhưng có lúc lại cho rằng người bạn đồng học này tuyệt đối có gì đó không bình thường.

Khi Phong công tử được Việt Đạc mời về nhà chơi, ta đã gặp hắn. 

Từ lời nói đến cử chỉ đều cho thấy hắn xuất thân từ gia đình giàu có. 

Chỉ có hành vi là hơi kỳ lạ, mắt hắn nhìn qua nhìn lại giữa ta và thiếu gia mà miệng cười không ngớt, không biết vui cái quỷ gì.

Phong công tử thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi. Cho đến khi Việt Đạc trở về lần nữa, biểu cảm trên mặt rất nghiêm trọng, dường như là mặt mày tái mét.

 Việt Đạc luôn nghiêm nghị chín chắn, đây là lần đầu ta thấy hắn sợ hãi như vậy.

Việt Đạc đóng chặt cửa phòng lại mới kể ta nghe.

 Hắn và Phong công tử nói chuyện nhiều ngày, tính tình rất hợp nhau, hôm nay kết nghĩa huynh đệ, Phong công tử là nghĩa huynh đã thần bí nói muốn tặng Việt Đạc một món quà lớn.

Phong công tử hẹn gặp Việt Đạc vào canh ba giờ Thìn ngày mai tại Thập Lý Đình, đến lúc đó sẽ có đề thi khoa năm này dâng lên.

Chúng ta đều nghi ngờ đây là bẫy của phủ Thuần Quốc công, dù sao trước kia đã làm khó dễ, có lẽ họ đang chờ Việt Đạc rơi vào bẫy.

Nhưng dù chuyện này thật hay giả, việc lộ đề thi không phải chuyện nhỏ.

 Điều này liên quan đến sự công bằng của hàng vạn sĩ tử, cũng liên quan đến tương lai của một quốc gia.

Ta và Việt Đạc nhìn nhau, kiên định với suy nghĩ trong lòng.

Hắn đi đúng giờ, còn ta đi báo quan, dẫn đường cho quan sai mai phục ngoài Thập Lý Đình, khi Phong công tử lấy phong thư ra liền bị bắt ngay tại chỗ.

Khi bị áp giải đi Phong công tử còn không thể tin được, dường như việc bị Việt Đạc bán đứng còn khó chấp nhận hơn việc phải vào tù.

“Ta thật không hiểu, vì sao ngươi lại đi tố cáo ta, Việt Đạc?

 Ta thậm chí không đòi ngươi một đồng nào.

 Ngươi có hiểu thế nào là huynh đệ không?

 Ngươi có biết thế nào là nghĩa khí không?

 Ngươi hiểu không?

 Ngươi có khí tiết thì không nhận lời là được, sao lại đi tố cáo ta!

 Đây là việc mà người có thể làm sao?”

Việt Đạc cúi đầu không nói, ta biết trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất tiếc.

 Hắn rất ngưỡng mộ tài năng của đối phương, nếu Phong công tử không làm chuyện hồ đồ này, tương lai nhất định sẽ sáng lạn.

Cảm giác tiếc nuối này không kéo dài bao lâu đã nhanh chóng chuyển thành giận dữ, vì ngay sau khi bị giam, Phong công tử đã biến mất, từ tri phủ đến nha dịch, ai nấy đều kín miệng.

Điều này càng làm chúng ta tin rằng đây là thủ đoạn của phủ Thuần Quốc công.

 May mà Việt Đạc không mắc bẫy, dù hắn bị cuốn vào chuyện này nhưng nhờ tố cáo có công, không bị liên lụy, thành công dự thi hội.

Ta hiểu rõ tài năng của Việt Đạc, nên thực sự hy vọng hắn sẽ đỗ cả ba kỳ.

Nhưng đáng tiếc, không biết vì sao mà Việt Đạc lại đỗ với vị trí cuối cùng của cống sinh để vào thi đình.

Nếu việc này có sự can thiệp của phủ Quốc công, thì thiếu gia chắc chắn sẽ trượt, không có khả năng đỗ.

 Nhưng nếu họ không động tay, Việt Đạc không thể là người cuối cùng!

Những thắc mắc của chúng ta được giải đáp trong kỳ thi đình cuối cùng.

Sau này, Việt Đạc nói với ta rằng, vị cửu ngũ chí tôn trên Kim Loan Điện kia – chính là người đã kết nghĩa kim lan với hắn, rồi bị hắn tống vào ngục, chính là Phong công tử.

Hoàng thượng đã đích thân phong cho Việt Đạc làm trạng nguyên, ánh mắt nhìn hắn vừa hài lòng vừa có chút hận thù:

 “Trạng nguyên lang là thiên tài mà lại xếp danh vị trí cuối cùng cảm giác không dễ chịu phải không?

 Trẫm thử lòng biết bao sĩ tử, chỉ có khanh là dám tống trẫm vào ngục!”

9

Khi “Phong công tử” lần thứ hai đến thăm tiểu viện của chúng ta, ngài ấy tỏ vẻ chán ghét: 

“Lần trước đến không cảm thấy gì, nay nhìn lại nơi tồi tàn này, thật không xứng với thân phận trạng nguyên của khanh.

 Nghe nói phủ nhà họ Việt ở kinh thành là số một số hai, trẫm sẽ không cấp thêm phủ đệ cho khanh.”

Lời nói này rất khéo léo, nhưng ta hiểu ngay.

 Hoàng thượng đang chống lưng cho Việt Đạc, muốn hắn trở về một cách vinh quang, ngầm thừa nhận rằng phủ nhà họ Việt sau này sẽ là của Việt Đạc.

 Ngay cả Việt lão gia cũng không thể thể hiện uy quyền trước hắn.

Vì hoàng thượng lần này đến với tư cách là “nghĩa huynh,” ta mới dám mạnh dạn rót cho ngài ấy một chén rượu, hỏi:

 “Chuyện lần trước, Linh Đang thay mặt thiếu gia xin lỗi công tử, nhưng công tử rộng lượng, hôm nay đến làm khách, chắc đã nguôi giận rồi phải không?”

Hoàng thượng uống rượu của ta, nhưng miệng không chịu buông tha:

 “Nha đầu nhà ngươi, đừng nghĩ rằng vài câu là có thể thoát được tội, chuyện này chẳng lẽ không có phần của ngươi?”

Làm sao mà không có?

 Người đi bắt ngài là ta dẫn đường mà.

Những lời này ta đương nhiên không thể nói, nên đưa ra một câu hỏi để chuyển đề tài: 

“Công tử đừng hù dọa ta nữa, nếu không phải ngài độ lượng, sao lại chọn thiếu gia của ta làm trạng nguyên?”

Ta vô tình hỏi đúng điểm mấu chốt, lần này ngài ấy không tự xưng là Phong công tử nữa:

 “Trẫm nhìn trúng hắn ở chỗ không biết thay đổi, những kẻ gọi là linh hoạt thức thời kia chẳng qua là vì  tư lợi mà thôi.

 Trẫm thử lòng biết bao sĩ tử trong cống viện, không phải là không ai từ chối, nhưng không ai dám làm như hắn.”

Những người đó hoặc sợ bị nghi ngờ, hoặc e ngại quyền lực phía sau việc tiết lộ đề thi, không dám đối đầu.

 Chỉ có Việt Đạc dám liều mạng tiến lên, mà hoàng thượng hiện tại cần một người như thế.

Hiện nay quyền thần lộng hành, hoàng thượng làm sao yên tâm?

 Người của thế gia không dùng được, tất nhiên phải bồi dưỡng người của mình.