Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN Chương 5 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

Chương 5 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

3:11 sáng – 14/08/2024

Một màn hòa giải cảm động giữa cha và con, dù không có mấy người tin.

Tiếng bàn tán của dân chúng không ngừng vang lên: 

“Vậy là… vậy thôi sao?

 Công tử nhà họ Việt thật sự tin sao?

 E rằng sau này bị cha hắn bán cũng không biết.”

“Ngươi hiểu gì chứ?

 Ai cũng biết rõ, chỉ là giữ lại chút mặt mũi cho nhau thôi.

 Nếu không cha vào tù, tiểu công tử nhà họ Việt sẽ là con của tội nhân, chẳng còn tư cách thi cử.”

Việt Đạc tự tay đỡ cha dậy, ghé sát tai hỏi một câu:

 “Phụ thân, ngài vui không?

 Dù chỉ là diễn, ngài cũng phải cùng ta diễn một lần tình phụ tử.

 Diễn thôi mà, ngài không cần buồn, vì ta cũng thấy ghê tởm.”

Ngày công bố kết quả, ta dậy rất sớm, nhưng tỉnh lại mới biết, ta là người duy nhất vô lo vô nghĩ trong cái sân nhỏ này.

Thì ra ta bị mùi hương khói từ Tiêu mụ mụ thắp nhang cầu phật đánh thức, nhưng bà chỉ dám thắp trong phòng ta, sợ thiếu gia thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Vừa bước ra khỏi phòng, ta thấy thiếu gia ngồi dưới gốc cây trong sân, áo trên vai ướt một nửa, ta mới nhớ đêm qua hình như có mưa.

 Xem ra, hắn đã không ngủ suốt đêm.

Ta bước tới nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

 “Thiếu gia, hôm nay không phải là ngày xem bảng sao?

 Ta sẽ đi cùng ngài.”

Hắn nhìn ta một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

 “Nếu ta đỗ cao, triều đình sẽ có người đến báo tin vui.

 Hơn nữa, ở kinh thành thịnh hành việc bắt rể dưới bảng vàng, nhỡ ta bị người khác cướp đi thì sao?”

Ta cười tươi trấn an hắn còn nói đùa rằng:

 “Nếu thật sự bị người ta bắt ép bái đường, thì thiếu gia cứ nhập gia thôi, khỏi phải chịu đựng nhà họ Việt nữa.”

Thiếu gia vốn tính tình ôn hòa cũng cười:

 “Không uổng công ta ngày đêm dạy ngươi đọc sách, tài nói nhảm của ngươi thật là tiến bộ.”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng của ta và Tiêu mụ mụ:

 “Vì ba chúng ta, vì mẫu thân, ta nhất định sẽ thi đỗ. Linh Đang, ta…”

Việt Đạc chưa nói hết câu, thì bị tiếng pháo bất ngờ cắt ngang. 

Tiếng trống chiêng càng lúc càng gần, ngay cả tiếng gõ cửa báo tin cũng đầy vui vẻ.

Quả nhiên, thiếu gia không phụ kỳ vọng, đỗ đầu kỳ thi hương, trở thành giải nguyên, từ nay là người nhận bổng lộc của triều đình.

 Dù hiện tại chưa có chức quan để bổ nhiệm, nhưng có một khoản tiền thưởng rất hậu.

Ta nghĩ rằng thiếu gia sẽ dùng số tiền đó để đổi một căn nhà tốt hơn, hoặc mua bộ văn phòng tứ bảo mà hắn đã nhắm trúng từ lâu, hoặc như ta, sẽ ra ngoài ăn một bữa thỏa thích!

Nhưng việc đầu tiên hắn làm là vào phủ nha, chuộc lại khế ước bán thân của ta và Tiêu mụ mụ, xóa bỏ thân phận nô lệ của chúng ta.

Tiêu mụ mụ cầm tờ giấy có dấu ấn của quan phủ mà nước mắt chảy dài. 

Bà trung thành với chủ không phải là tự cam chịu số phận. Hiện giờ là thật lòng vui mừng cho bản thân, và càng vui hơn vì lòng tốt của thiếu gia.

Thiếu gia lúc đó quỳ xuống trước mặt bà:

 “Việt Đạc từ nhỏ mất mẹ, nhờ mụ mụ không bỏ rơi mà tận tình chăm sóc bao năm.

 Đạc nhi nguyện nhận mụ mụ làm trưởng bối, phụng dưỡng suốt đời.”

Tiêu mụ mụ khóc càng dữ, bà lắp bắp kéo tay ta, hỏi đi hỏi lại:

 “Ta có được không? 

Ta có được không…”

Ta cười, lau nước mắt: “Thiếu gia còn đang quỳ kìa, bà thương thiếu gia như thế, không mau nhận đi?

 Nếu quỳ hỏng chân, bà không đau lòng sao?”

Cái gì mà không được?

 Thiếu gia chịu khổ chúng ta cùng chịu.

 Bây giờ thiếu gia phát đạt, tất nhiên phải luận công ban thưởng.

 Nếu thiếu gia nhận ta làm em gái nuôi, ta sau này chẳng phải là nửa tiểu thư nhà quan rồi sao?

Nghĩ lại thật hoàn hảo, tiểu Linh Đang làm em gái của đại Linh Đang, không phải hợp lý sao?

Nhưng đến lượt ta đợi ban thưởng thiếu gia lại ấp úng: “Linh Đang, xin ngươi hãy chờ ta thêm một thời gian nữa…”

Nghe như vẽ bánh nhưng ta lại thấy ngọt ngào, vì thiếu gia đưa hết số tiền còn lại cho ta.

Tiêu mụ mụ có con cháu nương tựa, ta có tiền tiêu. 

Thiếu gia thật là người công bằng, chúng ta đều rất hài lòng.
|

Từ hôm đó, Việt Đạc không cho phép chúng ta gọi hắn là thiếu gia nữa, Tiêu mụ mụ phải luyện tập nhiều ngày mới hoàn toàn thay đổi cách gọi.

Sau khi Việt Đạc đỗ giải nguyên, những người ở Việt phủ bắt đầu có ý đồ, gửi lời mời và cho người đến đón muốn chúng ta quay về.

Ta cầm chổi quét mạnh vào đám người đó, miệng chửi hết những lời thô tục mà bộ não này có thể nghĩ ra, đuổi hết bọn họ đi.

 Ta chỉ tiếc rằng những năm qua đọc sách đến ngu cả đầu, không thể chửi thêm nhiều lời thô tục hơn nữa.

Châm biếm thay, Việt lão gia chịu nhịn đội “mũ xanh” này không phải vì sợ quyền thế của Việt Đạc khi đỗ cử nhân, mà vì con trai của Vệ phu nhân đã đến tuổi đi học.

Ông ta đang nhẫn nhục chịu đựng để mở đường cho “con trai ruột” của mình.

“Thì ra ông ấy cũng có lòng thương con, chỉ là không dành cho ta.”

 Việt Đạc nói câu này không phải đang đau lòng, mà nhiều hơn là nhẹ nhõm.

Dù sao, ai cũng không có thời gian để lãng phí tình cảm vào những điều không đáng.

Việt Đạc sắp xếp suy nghĩ, viết thành sách lược, hy vọng có thể trình lên thiên tử.

Bản tấu này qua nhiều cấp bậc, cuối cùng đến tay hoàng đế.

 Hoàng thượng rất khen ngợi, vừa thăng chức vừa ban thưởng. 

Nhưng tất cả những lợi ích đó không rơi vào tay Việt Đạc.

Thì ra bản tấu đó thực sự được gửi lên, nhưng tên người ký cuối lại là thế tử của Thuần Quốc công, không liên quan gì đến Việt Đạc.

Dù lúc bị đuổi ra khỏi nhà, Việt Đạc cũng chưa bao giờ tức giận đến vậy.

 Không chỉ vì công lao bị người khác nhận vơ, mà còn vì những âm mưu đối với “Tu Văn Duệ” trước kia, chính phủ Thuần Quốc công mới là thủ phạm chính.

Hại mẹ rồi lại hại con, Thuần Quốc công thật sự bắt cả nhà người ta ra mà vặt lông.

 Căm hận mới và cũ khiến Việt Đạc mất đi lý trí, ngây thơ tự mình đi tố cáo, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không vô vọng.

Huyện lệnh khi đó đã mời Việt Đạc đến nhà, hiếm khi thổ lộ tâm tư.

 Ông thẳng thắn nói rằng gia đình Thuần Quốc công quyền thế, mua quan bán chức bao năm vẫn yên ổn, Việt Đạc chỉ là một cử nhân nhỏ nhoi, không thể làm lay chuyển chút nào.

Khi đứng trước công đường, Việt Đạc đã thành công chống lại quyền lực tưởng như không thể vượt qua của người cha;

 nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu, tất cả dũng khí và sự kiên trì của hắn đối với tầng lớp đặc quyền thật sự không đáng kể chút nào.

Việt Đạc trở về với tâm trạng rã rời, lẩm bẩm:

 “Không nên như thế này, nếu ngày xưa mẹ ta thành công trong việc cải cách, pháp luật có thể kiềm chế quyền lực của những kẻ quyền quý, chuyện này tuyệt đối không phải như bây giờ.

 Mẹ ta đã thất bại, và bây giờ ta cũng vậy…”

Ta cứng rắn đổ cả chén trà lên đầu hắn:

 “Ngươi bây giờ như thế này thì có ích gì?

 Hãy lấy lại tinh thần, từng bước từng bước đi đến vị trí của Văn phu nhân ngày xưa, hoàn thành những gì bà chưa hoàn thành.

 Năm sau còn có kỳ thi xuân, còn có thi đình. Ngươi càng đi xa, càng đến gần bọn họ, sẽ có ngày gần đến mức ngươi chỉ cần với tay là kéo họ xuống được!”

Những ngày sau đó, vai trò của chúng ta hoàn toàn đổi ngược, ta trở thành người hàng ngày giục Việt Đạc học hành.

 Hắn không ngủ nghỉ, ta cũng không ngủ nghỉ mà ở bên hắn.