Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN Chương 2 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

Chương 2 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

3:10 sáng – 14/08/2024

3

Ban đầu, ta chỉ học thuộc sách theo thứ tự của Việt Đạc, cảm thấy mình như con lừa kéo cối xay, trước mặt treo củ cà rốt, cứ đi vòng vòng.

 Nhưng ta vẫn hơn con lừa, vì ta thực sự có kẹo ăn.

Nhưng sau này, tốc độ học thuộc sách của ta chậm lại, vì ta bắt đầu dụng tâm thực sự hiểu những điều uyên bác trong sách.

 Ta dần tò mò về ý nghĩa sau từng câu, thậm chí chủ động hỏi Việt Đạc.

Lúc này ta mới nhận ra, có vẻ ta đã mắc bẫy.

 Rồi ta thở dài, sao lòng dạ của người đọc sách lại nhiều mưu mẹo như vậy?

Thời gian ta dành cho việc đọc sách ngày càng nhiều, Tiêu mụ mụ càng không hài lòng, dù ta đã làm xong việc của mình nhưng vẫn bị bà mắng vài câu.

Thực ra, Tiêu mụ mụ đối xử với ta rất tốt, bà đắp chăn cho ta ban đêm, dạy ta cách dùng kim chỉ, còn sửa lại bộ quần áo tốt nhất của mình cho ta mặc.

Ta có chút bực bội, nếu Tiêu mụ mụ chỉ thương thiếu gia thì tốt biết bao.

 Nhưng bà lại cũng thương ta, khiến ta không thể ghét bà.

Nói cho cùng thì thân sơ gần xa, tình người thường tình.

 Dù khi nào đi chăng nữa thì bà tất nhiên đặt thiếu gia lên hàng đầu.

Tiêu mụ mụ luôn nghĩ rằng, đọc sách là đặc quyền của thiếu gia.

 Dù là thiếu gia yêu cầu đi nữa ta cũng nên kiên quyết từ chối.

 Ta như vậy là không biết chừng mực, thực sự không phải là bổn phận của một kẻ bề tôi trung thành.

Trong lòng bà, việc dâng hiến tất cả cho chủ nhân mà giữ được bổn phận, mới không hổ thẹn với danh hiệu tôi trung.

 Thế đạo là như vậy, quy củ là như vậy, đã ăn sâu vào thâm căn cố đế của người rồi, nên cũng không thể nói bà sai.

Chỉ là có lẽ ta khác người, trong lòng luôn có chút không cam chịu.

 Ta không còn là Linh Đang cần có người dụ dỗ bằng kẹo mới chịu học hành nữa.

Có lúc ta cũng tự hỏi liệu có phải mình quá tham lam không?

 Nhưng mỗi lần cùng thiếu gia đọc sách, ta lại nghĩ, tham thì sao?

 Ta cứ tham đấy!

Điều kỳ lạ là, khi ta và thiếu gia đều lớn lên, Tiêu mụ mụ lại không còn ngăn cản ta nữa.

 Sau này ta mới hiểu, có lẽ trong mắt bà, việc ta hàng ngày ra vào phòng thiếu gia, cùng nhau học hành, là một loại ấm áp của hồng nhan tri kỷ.

Năm thiếu gia mười bảy tuổi, đã trưởng thành.

 Ta cũng không còn là một cô bé vì miếng kẹo mà đọc thuộc sách đến mức ê  hết cả răng, tuy cuộc sống không mấy dư dả nhưng ta được nuôi dưỡng rất tốt, người cao lên trông thấy.

Nhưng Tiêu mụ mụ ngày càng già yếu, dường như bà còn thấp đi đôi chút vì tấm lưng khom khom, thường lo lắng liệu mình có thể tiếp tục chăm sóc Việt Đạc hay không.

Tiêu mụ mụ cuối cùng không ngồi yên được.

 Bà gọi ta đến góc tường, lúng túng đưa cho ta một đôi vòng bạc, nói muốn nâng ta lên làm nha hoàn thông phòng của thiếu gia.

Nói là “nâng”, nhưng chẳng có chút lợi lộc nào, ta đã vừa làm nha hoàn vừa làm thư đồng cho thiếu gia, tiền lương ít ỏi không nói, còn muốn ta làm thêm một việc nữa?

Tiêu mụ mụ không có tự tin, giọng hơi yếu:

 “Linh Đang tốt của ta, mụ mụ biết việc này ủy khuất ngươi. 

Nhưng dù sao thiếu gia cũng là người có tâm, sau này có tiền đồ, sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ta lạnh lùng đẩy vòng tay trả lại, rồi đem nguyên văn lời bà nói kể lại cho thiếu gia nghe.

Thiếu gia lần đầu tiên giận Tiêu mụ mụ, không biết họ nói gì, nhưng Tiêu mụ mụ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa thiếu gia và mụ mụ;

 Tiêu mụ mụ dù miệng nói ủy khuất ta, nhưng sẽ để ta chịu thiệt thòi làm thông phòng, bà thậm chí nghĩ rằng ta đây còn đang trèo cao.

Còn thiếu gia nếu thấy ủy khuất ta, thì nhất định không để ta làm chuyện đó.

 Vì ủy khuất là ủy khuất, dù lời nói có hay đến đâu, cũng cần phải nhịn xuống.

Tất nhiên, cũng có thể là thiếu gia hoàn toàn không coi trọng ta.

Thiếu gia đã là tú tài, có thể vào học viện. 

Khi trở về, hắn còn giảng giải những gì đã học một cách tỉ mỉ, dễ hiểu cho ta.

 Thiếu gia ôn cũ biết mới, chúng ta đều có tương lai tươi sáng.

Nhưng lại có người muốn làm hòn đá cản trở tương lai tươi sáng đó.

4

Việt Đạc không thể dự thi hương, vì hộ tịch của hắn vẫn nằm ở nhà họ Việt.

 Mà để dự thi cần có sự bảo chứng của các trưởng lão trong tộc.

Thật không may, mẹ kế của Việt Đạc vào đúng lúc này lại sinh bệnh, kéo lão gia trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.

 Lão gia cũng ngầm đồng ý, thậm chí còn có ý thúc đẩy.

Ngày thi gần kề, ta còn lo lắng hơn cả thiếu gia.

 Hắn đã bị ta làm lỡ một lần, sao có thể chờ thêm ba năm nữa?

Nhưng ta chỉ là một nha hoàn không có địa vị hay ảnh hưởng gì, lời nói nhẹ như lông hồng.

 Nói thật, chỉ có thiếu gia coi ta như báu vật.

Thiếu gia lại một lần từ nhà họ Việt trở về, thương lượng không thành liền tự nhốt mình trong phòng.

 Ta đi gõ cửa, tưởng phải mất nhiều công sức thuyết phục, không ngờ thiếu gia liền mở cửa ngay.

 Cũng không nói gì, chỉ nghiêng người để ta vào.

Hắn không nói, ta nói. Giữa hai người phải có một người mở miệng:

 “Thiếu gia biết tại sao lần đầu gặp ta lại leo tường không?”

Thấy thiếu gia nhìn qua, ta tiếp tục nói:

 “Vì ta muốn đứng cao hơn, như vậy có thể nhìn ra ngoài sân, nhìn thấy cha mẹ ta chưa đi xa.

 Xem họ có thật sự bỏ ta mà đi không quay đầu lại nhìn một cái hay không.

 Nhưng họ đi vội quá, ta nhìn mãi, nhìn mãi, mà không thấy được bóng dáng nào cả.”

Ta nhìn họ vui mừng cầm tiền không chút luyến tiếc rời đi, cảm thấy trong lòng như bị khoét rỗng.

 Chân ta trượt một cái rồi rơi từ trên tường xuống, như thể bị một đôi tay vô hình đẩy vào vực thẳm không đáy.

Nhưng có một người đã đỡ ta thật vững vàng ở bên dưới.

Dù người đó cứu ta có tự nguyện hay không, ta cũng quyết bám vào hắn.

 Cần phải có một người để ta nhớ nhung, mới lấp đầy được trái tim.

Đây là lần đầu tiên ta tự vạch vết thương trước mặt thiếu gia, hắn cuối cùng cũng mở miệng:

 “Ngươi bây giờ còn nghĩ về họ không?”

Ta lắc đầu: “Không nghĩ nữa, nhưng đôi khi vẫn sợ, cảm giác bị bỏ rơi thật tồi tệ.

 Dù sau này ổn định rồi, vẫn không quên được cảm giác đó, ban đêm không ít lần khóc.”

Ta vốn định kể về hoàn cảnh của mình để an ủi thiếu gia.

 Nói với hắn rằng, có những đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, như hắn, như ta, nhưng đó không phải lỗi của chúng ta.

Thiếu gia lại hỏi: “Bây giờ thì sao?

 Còn khóc thầm không?”

“Bây giờ à? Bây giờ ta lớn rồi, lớn rồi thì không khóc nữa.” Đây không phải nói dối, vì nước mắt rồi cũng có ngày cạn.

Thiếu gia đưa tay lên, dường như muốn xoa đầu ta, nhưng rồi lại buông xuống. 

Ta cũng không để ý, tiếp tục nói: 

“Thiếu gia, đời người khó tránh khỏi những chuyện không như ý.

 Ngài học vấn tốt, dung mạo tốt, tâm địa cũng tốt, mọi thứ đều tốt.

 Đây là phúc phần mà người khác cầu cũng không được. 

Nhưng ai mà cả đời không gặp chút khó khăn?

 Chúng ta đã sống khổ thế này, nếu trong lòng còn tự làm khổ mình, thì làm sao sống nổi?”

Thiếu gia nhìn ta, trong mắt như có ánh sáng. 

Ta vô thức cúi đầu, không dám nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, sau này tốt nhất là ít nói lại.

Thiếu gia vẫn ngồi đờ đẫn, còn ta cảm thấy không thể ở lại nữa:

 “Trời không còn sớm, ta đi thông lò sưởi đây, ngài cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Chỉ một câu của thiếu gia giữ chân ta: 

“Ngươi biết tại sao cha lại ghét ta như vậy không?

 Vì ông ấy luôn nghĩ rằng, ta không phải con ruột của ông ấy.”