Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại THIỆN ÁC ẮT CÓ BÁO ỨNG Chương 4 THIỆN ÁC ẮT CÓ BÁO ỨNG

Chương 4 THIỆN ÁC ẮT CÓ BÁO ỨNG

12:03 chiều – 10/01/2025

10

Ta mua một ngôi viện nhỏ tại khu phố chỉ cách Hầu phủ một con đường cho tiểu nương.

Nàng suốt ngày theo ta bận rộn, ra vào không ngơi nghỉ.

Ta tính toán thời gian, sắp đến kiếp nạn tuyết tai buốt giá, đất băng như gương ở kiếp trước.

Tuyết ấy tới đột ngột, lại rơi dày, người dân phản ứng không kịp, đường bị phong tỏa, nhà nào nhà nấy cũng hết sạch lương thực.

Ta định như kiếp trước, dùng danh nghĩa tửu lâu thu mua lượng lớn thực phẩm, chất đầy trong kho.

Nhưng phát hiện giá thực phẩm đã tăng đáng kể.

Hỏi kỹ mới biết, Đặng Uyển Uyển cũng đang làm việc giống ta.

Ta hiểu ra vấn đề.

Kiếp trước, vào thời điểm này, Tào Thận Sơ đã vào triều làm quan. Để hỗ trợ đường làm quan của hắn, ta từng dựng quầy phát cháo cứu trợ trong nạn đói, mong trước mặt hoàng thượng giành được danh tiếng người vợ hiền.

Đặng Uyển Uyển lần này, lại muốn sao chép con đường ấy.

Ta bảo người làm đi xa hơn, tìm đến các thị trấn lân cận, nếu có lương thực thì dùng bạc thu mua.

Trong Hầu phủ mấy ngày nay ai nấy đều lo lắng.

Chiến báo từ biên cương truyền về, Từ Hành Chi mất liên lạc, hành tung không rõ.

Ta không dám nghĩ sâu.

Người như ánh gió mát trăng thanh ấy, ta chỉ mong hắn được bình an thuận lợi.

Đặng Uyển Uyển không biết nghe từ đâu tin tức này.

Mỗi lần gặp ta, nàng đều không quên buông lời châm chọc.

“Ta còn tưởng ngươi gả vào Hầu phủ có thể thay đổi vận mệnh của tên tàn phế đó, ai ngờ giờ đây ngay cả mạng hắn cũng khó giữ.”

“Nếu không phải vì ngươi cái đồ hạ tiện, ra ngoài nói linh tinh, khiến phu quân ta phân tâm học hành, ngươi nghĩ ngươi với tiểu nương có thể dễ dàng rời khỏi Đặng gia như vậy sao?”

Trong lòng ta lẩm bẩm: “Không giận, không chửi, phải tích phúc cho thế tử.”

Ta càng im lặng, nàng càng chắc chắn Từ Hành Chi sẽ không tránh khỏi vận mệnh như kiếp trước.

Nàng càng kiêu ngạo, càng quá quắt.

Tết đến gần, trận tuyết khiến người ta khiếp sợ cũng kéo tới.

Dân chúng xung quanh ăn hết lương thực dự trữ trong nhà, mới nhận ra đã không còn gì để ăn.

Mọi người bàng hoàng nhận ra điều bất thường.

Đặng Uyển Uyển lập tức dựng quầy phát cháo cứu trợ.

Trong chốc lát, trong ngoài kinh thành ai ai cũng ca ngợi nàng.

Phụ thân và đích mẫu càng ngày càng thường xuyên đứng trước quầy phân phát cháo, tạo vẻ rộng lượng.

Nhưng họ không biết rằng, Đặng Uyển Uyển bề ngoài phát cháo cứu trợ, nhưng sau lưng lại thông đồng với thương nhân bất lương, đẩy giá lương thực lên cao, từ đó kiếm chênh lệch lớn.

Trong khi đó, ta phân phối lượng lương thực đã thu mua được cho các gia đình thương nhân hoặc thế gia cao môn trong kinh thành.

Những nhà này vốn dĩ trong kho cũng có chút thực phẩm dự trữ.

Lương thực của bách tính chỉ dựa vào ta và Đặng Uyển Uyển là không đủ.

Lúc này, chỉ cần có người liên kết các nhà với nhau, kéo mọi người chung sức, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc ta một mình ra sức.

Lần này có nhiều người giúp đỡ, ta cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Nhưng tuyết thì dường như chẳng có dấu hiệu ngừng.

Hôm đó, như thường lệ, ta phát cháo trước cửa tửu lâu, nhưng xung quanh lại tụ đầy bách tính.

Họ lớn tiếng la hét, không cần cháo, mà đòi ta trả lại lương thực đã tích trữ cho họ.

“Đám nhà giàu các người, gom hết lương thực trong thành về chất đầy trong phủ, mua sạch các tiệm gạo khiến giá tăng vọt, giờ lại bày trò giả nhân giả nghĩa phát cháo! Chúng ta phải nhìn mặt các người mà ăn cơm sao!”

“Đúng vậy! Trả lại lương thực cho chúng ta! Chúng ta đâu phải không có tiền, sao lại phải chịu cảnh này để các người giả vờ làm việc tốt!”

Ta giận dữ vô cùng.

“Ta làm việc thiện mà lại thành kẻ lòng lang dạ sói trong miệng các người! Số lương thực ta mang ra phát đều là do ta đi các trấn lân cận mua về. Mỗi khoản chi ta đều có sổ sách, giá gạo tăng chẳng liên quan gì tới ta. Các vị nói không có chứng cứ, vậy đi tới nha môn với ta!”

Nhưng họ vẫn không chịu dừng: “Không có chứng cứ? Là chị ruột của ngươi tự miệng nói, hôm qua ai tới lấy cháo đều nghe thấy! Các ngươi là một nhà, chẳng lẽ lại đi lừa gạt người ngoài chúng ta sao!”

Trước thiên tai, khi tính mạng bị đe dọa, chỉ cần đôi ba lời nói cũng có thể khiến lòng người bùng lên.

Nếu sự việc bị đẩy đi xa, bốn chữ “đầu cơ tích trữ” sẽ khắc vào danh tiếng của ta mãi mãi.

Nếu hoàng thượng trách tội, ta sẽ trở thành kẻ tội đồ kiếm lợi từ quốc nạn.

Chiêu này của Đặng Uyển Uyển không mạo hiểm, nhưng xác suất thành công lại rất lớn.

Trước kia, ta chưa từng để sự việc thực sự đến nha môn, vì e ngại bọn họ vẫn nắm trong tay tiểu nương của ta.

Nhưng giờ đây, ta đã không còn gì để mất.

Trước mặt mọi người, ta sai người của nha môn bắt Đặng Uyển Uyển.

Sau đó lấy sổ sách ra, để họ kiểm tra từng khoản.

Đặng Uyển Uyển chống chế: “Ai biết được thật giả ra sao! Nếu nàng chỉ ghi lại những khoản có lợi cho mình thì sao!”

“Chị đúng là chu đáo. Hay để chúng ta mời chủ tiệm gạo tới, nhận mặt xem thế nào, chắc chắn không oan uổng được ai.”

Lời khai của chủ tiệm gạo và những người dân gây rối đã khiến Đặng Uyển Uyển không còn đường xoay chuyển.

Theo luật, tội vu cáo sẽ bị xử phạt.

Thương nhân giấu lương thực, tăng giá phi pháp đều phải chịu phạt tiền, ngoài phần lương thực đã phát chẩn, còn phải nộp một khoản lớn.

Nhưng nhà họ Táo, ngay khi Đặng Uyển Uyển bị bắt, đã quyết tâm chia nhau hết hồi môn của nàng, không bỏ ra một đồng bạc.

Phụ thân thấy mất mặt, liền đẩy trách nhiệm sang đích mẫu.

Đích mẫu lại muốn giữ tiền cho con trai mình, đẩy việc này sang tổ mẫu.

Tổ mẫu vẫn là chiêu cũ, lấy lý do “gia hòa vạn sự hưng” để ép ta xuất tiền.

Nhưng ta và họ từ lâu đã chẳng còn là một nhà.

Tổ mẫu nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng đưa nhà họ Táo ra công đường.

Vụ việc kéo dài cho đến khi Đặng Uyển Uyển ra khỏi ngục mới dừng lại.

Đúng lúc đó, Từ Hành Chi khải hoàn hồi kinh.

11

Từ Hành Chi trở về, thoát khỏi lằn ranh sinh tử, ôm chặt lấy ta: “Nương tử! Hôm đó ta đuổi theo kẻ địch, chạy được nửa đường lại nhớ tới câu ‘chớ truy đuổi kẻ cùng đường’ mà nàng viết trong thư. May nhờ có nàng!”

Ta cũng ôm chặt lấy hắn.

Cả Hầu phủ ngập tràn niềm vui.

Sau năm mới, gió tuyết dần ngớt, triều đình bắt đầu phát bạc cứu trợ thiên tai.

Mọi chuyện vốn đã chuyển biến tốt, nhưng không ngờ dịch bệnh lại bùng phát.

Việc này chẳng ai ngờ tới.

Dịch bệnh lây lan rất nhanh, ai cũng sợ bị lây nhiễm.

Kinh thành đường sá vắng tanh, không một bóng người.

Đích mẫu chẳng hiểu sao bỗng nhiên đến cửa, mang theo nhiều dược liệu, còn không ngừng gọi tên ta.

“Vu nha đầu! Con vẫn còn giận mẫu thân sao? Mẫu thân tuy làm nhiều việc không đúng, nhưng dù sao ta cũng là trưởng bối của con! Ta lo lắng nhà con không có thuốc dùng, nên đặc biệt mang tới. Con lại không chịu ra khỏi phủ gặp ta một lần sao?”

Chuyện này quá mức kỳ lạ, ta nào dám gặp?

Ta sai tiểu tư cầm gậy đuổi bà ta đi, rồi bảo người dùng lửa lớn thiêu rụi hết những thứ Đích mẫu mang đến.

Thầy thuốc tới khám liền khen ta làm đúng.

“Đặng phủ thật là tà môn. Bọn họ hẳn đã nhiễm bệnh từ sớm, hơn nữa còn nặng hơn rất nhiều người khác. Nhất là cậu con trai út, nếu không chuyển biến tốt, e rằng không qua nổi mùa hè.”

Ta lại lần nữa bàng hoàng trước lòng người hiểm ác.

Nhưng Công công đã nhận ra điều bất thường.

Ông tìm tới Đại Lý Tự khanh, hai người cẩn thận điều tra.

Đến khi phát hiện sự thật, ai nấy đều kinh hoàng: đại dịch lần này hóa ra do Tào Thận Sơ gây ra.

Sau khi thi trượt, Tào Thận Sơ ngày đêm ăn chơi phóng túng, Đặng Uyển Uyển nhìn không chịu nổi, liền cầu xin Phụ thân tìm cho hắn một chức nhàn tản.

Phụ thân vì muốn tránh hiềm nghi, bèn sắp xếp hắn tới Lễ Bộ.

Lần này phát bạc cứu trợ thiên tai, Tào Thận Sơ phụ trách một khâu trong đó.

Trước đó, chuyện Đặng Uyển Uyển bị tố cáo khiến cả nhà mất mặt. Táo mẫu càng bị chê cười không ít.

Bị con dâu đưa ra nha môn, họ hàng đều cười nhạo Tào Thận Sơ không ra dáng nam nhi.

Thêm vào đó, khoản phạt lớn khiến nhà họ Táo trống rỗng.

Nhưng Tào Thận Sơ lại nợ không ít tiền do tìm vui nơi tửu quán, bản thân lại chẳng có khả năng bù đắp.

Hắn bèn ra tay trên khoản bạc cứu trợ.

Những người già yếu cô độc chết trong trận tuyết, không nhận được bạc cứu trợ, mà chỉ có chi phí mai táng.

Hắn sai người chôn họ qua loa trong một ngôi miếu hoang ngoài thành, lâu ngày dẫn tới bùng phát dịch bệnh.

Vì hắn thường xuyên lui tới nơi đó, người đầu tiên nhiễm bệnh chính là Táo mẫu.

Người trong khu phố đồn rằng, bà ho khan suốt ngày, sắc mặt đen sạm, ánh mắt vô hồn.

Đặng Uyển Uyển lập tức quay về nhà mẹ đẻ.

Kết quả, người nhà Đặng gia lần lượt đều nhiễm bệnh.

Hoàng thượng nổi giận, Phụ thân bị cách chức.

Đệ đệ ta tối hôm ấy liền qua đời.

Nhà họ Táo bị tịch thu tài sản.

Đặng Uyển Uyển ở trong ngục kêu gào muốn gặp ta một lần.

Ta đã tới.

Nàng ta suy sụp hoàn toàn: “Tại sao! Ta rõ ràng đi đúng theo con đường của ngươi kiếp trước, vậy mà vẫn rơi vào kết cục như thế này! Từ Hành Chi không bị phế chân, ngược lại là Tào Thận Sơ bị nhốt vào Thiên Lao!

“Nhà mẹ đẻ oán ta, nhà chồng cũng oán ta, chẳng lẽ tình cảnh hôm nay đều do một mình ta gây ra sao?”

“Ngươi lấy đâu ra mặt mà hỏi tại sao?” Ta giận dữ hơn nàng: “Ngươi lòng dạ hẹp hòi, chỉ nhìn thấy vinh quang của ta mà không thấy những gì ta phải đánh đổi! Ngươi cứ cho rằng mọi điều tốt đẹp đều phải thuộc về ngươi!

“Dù sao ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Năm đó, người đưa ngươi vào chùa chính là mẹ ruột ngươi! Ngươi tưởng bà ta thương ngươi lắm sao? Bà sợ ngươi phát điên liên lụy đến con trai bà mà thôi!”

Đặng Uyển Uyển lập tức như mất hết sức sống, không nói nên lời.

Bên cạnh, Tào Thận Sơ cố gắng hết sức muốn túm lấy vạt váy của ta.

“Vu nương, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tất cả rồi!

“Ta chính là mệnh làm Tể tướng! Là ngươi ép ta đọc sách, là ngươi kiếm tiền nuôi cả gia đình ta, ta hoàn toàn dựa vào ngươi!

“Ngươi nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng của chúng ta, cứu ta một lần đi! Hôm nay ta thê thảm thế này đều do tỷ tỷ ngươi kéo xuống, ta còn trẻ, ta không muốn chết!”

Ta lạnh lùng nhìn Tào Thận Sơ.

Kẻ này, từ đầu tới cuối luôn đối đầu với ta, luôn bắt ta nhẫn nhịn, luôn phủ nhận mọi nỗ lực của ta.

Hắn đáng chết.

12

Bọn họ không qua nổi mùa thu.

Ngày hành hình, ta không tới, vẫn như thường lệ đứng trước cửa tửu lâu phát cháo.

Sau khi thiên tai qua đi, ta giữ lại thói quen này.

Trong thành này, luôn có những người gặp khó khăn, ta giúp đỡ trong khả năng của mình cũng không phải việc gì to tát.

Chỉ là hôm đó, có một bà lão gù lưng tới.

Tùng Chi vừa nhìn đã nhận ra, động tác trên tay thoáng ngập ngừng.

Đó là Tổ mẫu, người từng oai phong cả nửa đời.

Ta không nhìn bà, cũng không gọi bà.

Ta không nhận bà.

Từ Hành Chi đón ánh hoàng hôn mà bước về phía ta.

Ta luôn tin rằng trên đầu ba thước có thần linh.

Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng.

End