Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại THÊ TỬ YÊU KIỀU CỦA MA TÔN Chương 5 THÊ TỬ YÊU KIỀU CỦA MA TÔN

Chương 5 THÊ TỬ YÊU KIỀU CỦA MA TÔN

6:53 chiều – 22/02/2025

Hôm nay hội đèn lồng náo nhiệt, trong đám đông luôn có những ác yêu không có ý tốt, chuyên bắt cóc các yêu thú nhỏ.

Ta không yên tâm, liền để nó lên xe ngựa.

Ngọc Đài Cung là nơi cư ngụ của các gia tộc quý tộc trong Ma giới.

Dọc đường đi, ta âm thầm quan sát đứa bé này.

Tuổi còn nhỏ, nhưng cử chỉ nghiêm cẩn, phong thái tự nhiên lại có phần cao quý.

Hẳn là hậu duệ của một gia tộc danh môn trong yêu tộc.

Từ xa đã thấy mái cung điện cao vút, bé trai hướng ta hành lễ, giọng điệu mềm mại nhưng cực kỳ cung kính.

“Đa tạ tỷ tỷ.”

Ta cũng từng nghe nói, con cháu thế gia từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, nào có thể sống phóng túng tự tại như bọn ta, muốn gì làm nấy.

Chỉ e hôm nay đi lạc, trở về còn phải chịu trách phạt.

Trong lòng thở dài một hơi, ta tùy tiện thò tay vào túi thơm, lấy ra mấy viên kẹo tùng tử, đưa cho nó, mỉm cười nói:

“Mau về đi.”

“Đừng để phụ thân đệ lo lắng.”

Dung Kỳ tìm kiếm khắp khu chợ suốt một canh giờ, nhưng vẫn không thấy Dung Dung.

Thuộc hạ chạy tới báo rằng có người trông thấy mã xa của Giang phủ đưa tiểu thiếu chủ đi, lúc này xe ngựa đang chạy về hướng Giang phủ.

Hắn lập tức thúc ngựa chạy nhanh, cuối cùng cũng thấy được cỗ xe đó dừng trước Ngọc Đài Cung.

Dung Dung đang đứng bên ngoài xe hành lễ với hai người.

Lúc này đã vào đêm, không nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Chỉ có thể thấy qua đường nét, một nam một nữ.

Gió thổi bay tà váy nữ tử, dáng hình yểu điệu, nam tử đứng bên cũng cao ráo mạnh mẽ.

Thoạt nhìn đúng là một đôi kim ngọc lương duyên.

Khi lên xe, nữ tử kia bước hụt vài nhịp, nam tử lập tức đưa tay đỡ lấy.

Dung Kỳ lãnh đạm thu lại ánh mắt.

Chờ cho xe ngựa của Giang phủ đi xa, hắn mới giục ngựa tiến lên trước.

Dung Dung nghe tiếng vó ngựa, quay đầu thấy hắn, trong lòng mừng rỡ nhưng lại bị nỗi sợ hãi lấn át, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng:

“Phụ thân.”

Biến hóa trong thần sắc của đứa trẻ, làm sao thoát khỏi đôi mắt của hắn.

Những năm qua, hắn một mình nuôi dưỡng Huyền Dung, tất nhiên không biết cách dịu dàng, săn sóc như một người mẫu thân.

Nhưng còn có cách nào khác đâu.

Nhìn thấy con trai, thân thể luôn căng cứng của Dung Kỳ cuối cùng cũng thả lỏng đôi phần.

Hắn xoay người xuống ngựa, bế đứa bé lên, giọng điệu thản nhiên dặn dò:

“Đây là Đế Kinh, không thể so với núi rừng hoang dã.”

“Hiện tại con đã là thiếu chủ, làm việc không được lỗ mãng nữa.”

Dung Dung liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nhận sai: “Con biết rồi, nhưng mà——”

Nó cố tình kéo dài giọng, cười híp mắt:

“Hôm nay là một vị tỷ tỷ tốt bụng đưa con về đấy.”

“Tỷ ấy thật tốt!”

Dung Kỳ nhớ lại bóng dáng nữ tử kia, nhưng cũng không để tâm.

Những năm qua, các đại tộc muốn đưa nữ nhân đến bên hắn chưa từng dứt.

Mỹ nhân đủ loại, hắn đã thấy nhiều, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng Dung Dung lại không biết cha mình đang nghĩ gì.

Nó cúi đầu, cẩn thận lựa một viên kẹo tùng tử trong lòng bàn tay, đưa đến bên miệng Dung Kỳ.

“Phụ thân, ăn kẹo đi.”

Dung Kỳ vốn chỉ tùy ý liếc qua, nhưng trong chớp mắt lại sững sờ.

Hắn đột nhiên trầm mặt, ánh mắt u tối, thần sắc lạnh lẽo khiến Dung Dung cũng giật nảy mình.

“Viên kẹo tùng tử này…”

“Con lấy từ đâu?”

10

Huyền Dung sững người một lát, nghĩ tới vị tỷ tỷ ban nãy, sợ phụ thân truy cứu nàng, vội vàng đáp:

“Lúc con bị lạc, một vị đại nương tốt bụng đã cho con.”

Dung Kỳ thoáng khựng lại.

Trong lòng bỗng có chút cảm giác không rõ ràng.

Phải rồi, cũng chỉ là một viên kẹo tùng tử bình thường mà thôi.

Hắn đâu cần phản ứng lớn như vậy.

Người ấy đã sớm bỏ chạy, biệt tăm biệt tích, hẳn là không muốn gặp lại hắn nữa.

Một lúc lâu sau, Dung Kỳ mới trầm giọng “Ừm” một tiếng, ánh mắt trở lại vẻ hờ hững như xưa.

“Huyền Dung… sau này, không được tùy tiện ăn đồ của người lạ.”

Vừa mới hồi cung, còn chưa kịp ổn định cho Huyền Dung, đã có người đến báo tin—Giang thị hồ tộc cầu kiến.

Nghe đến cái tên này, hắn hơi nhíu mày.

Ba năm trước, khi A Phù mất tích, hắn cứ tưởng nàng giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, lập tức đến Cẩm Châu.

Mãi đến khi người của Giang thị trói gô con gái mình mang ra, hắn mới nhận ra—

Người vợ đã cùng hắn sớm chiều chung sống mấy tháng qua, căn bản không phải người của Giang gia Cẩm Châu.

Nàng không phải A Phù của hắn.

Cũng vào giây phút đó, hắn mới hiểu ánh mắt né tránh của nàng suốt quãng thời gian ấy là vì đâu.

“Thiếu chủ…”

Lão hồ ly kia vậy mà còn dám mặt dày cầu tình:

“Tiểu nữ từ nhỏ đã được nuông chiều, tính khí có chút bướng bỉnh. Nhưng đã thành thân rồi, cũng là người một nhà…”

Còn chưa dứt lời, Dung Kỳ đã lạnh lùng cắt ngang.

“Con gái của ngươi, cứ giữ lại mà nuôi.”

Giọng hắn lạnh lẽo như bão tố sắp ập đến: “Ta đã có thê thất.”

Lão hồ ly lập tức cứng họng.

Nhưng rồi ánh mắt lão chợt sững lại—

Dung Kỳ đang siết chặt nắm tay, đến mức khớp xương trắng bệch.

“Đi tìm—”

Hắn chậm rãi mở miệng, ánh mắt băng lãnh đến thấu xương, phân phó thị vệ bên cạnh:

“Lật tung cả Thanh Châu lên cho ta.”

“Nữ tử nào trong hồ tộc mang tên A Phù, đều đưa đến gặp ta.”

Hồ tộc phân bố rộng rãi, ngoài Thanh Châu, còn có Cẩm Châu, Nhai Châu

Ba năm nay, hắn chưa từng từ bỏ.

Nhưng dù tìm thế nào, vẫn chẳng thấy chút tung tích.

Lại quên mất, ở ngay Đế Kinh, cũng có hồ tộc.

Tựa hồ đoán được suy nghĩ của hắn, thị vệ thấp giọng bẩm báo:

“Hồ tộc ở Đế Kinh chỉ là chi nhánh của Giang thị, hôm nay đối phương đến cầu kiến là vì xin tội cho con trai…”

Thì ra chỉ là chuyện nhỏ, hai đứa con trai của hồ tộc và lang tộc gây gổ trong sư môn, Giang thị vô ý làm thương người của Lang tộc.

E ngại bị trách phạt, một lão hồ ly tuổi đã cao mà vẫn thấp thỏm lo âu, vội vàng đến đây xin tha.

Dung Kỳ khoát tay, hờ hững trách mấy câu lấy lệ.

Chờ đến khi đối phương thấp thỏm định lui ra, hắn bỗng nhiên gọi lại, tùy ý hỏi một câu:

“Nhà ngươi… có nữ nhi nào tên A Phù không?”

Giang Thiện lập tức cả kinh, thoáng cái nhớ ra lời dặn dò của phu nhân và tộc lão năm nào.

Giang Thiện khẽ hắng giọng, nghiêm trang, thần sắc kiên định.

“Chưa từng có.”

“Chưa bao giờ nghe đến cái tên này.”

Câu trả lời này cũng nằm trong dự liệu của Dung Kỳ.

Đế KinhThanh Châu cách nhau quá xa, có lẽ cũng khó có khả năng.

Hắn lười biếng phất tay, ý bảo đối phương lui xuống.

Sau khi tân Ma Tôn hồi cung, dĩ nhiên phải tổ chức yến tiệc.

Đại tỷ đang mang thai, không tiện đi lại, nên ta chỉ có thể cùng nhị tỷ tham dự.

“Tam muội, giúp tỷ một chuyện…” Nhị tỷ ghé sát lại, hạ thấp giọng nói: “Tỷ có việc, phải đi một lát. Nếu nương hỏi, muội cứ bảo tỷ cảm thấy ngột ngạt, ra ngoài hóng gió.”

Ta liên tục gật đầu.

Nhìn nàng lén nâng váy chạy về phía trước, đuổi theo vị tiểu tướng quân của Lang tộc.

Nhị tỷ vốn gan lớn, ta thật lòng rất ngưỡng mộ.

Tỷ tỷ…

Có người nhẹ nhàng kéo vạt áo ta.

Ta quay đầu, liền thấy tiểu thiếu niên gặp mấy ngày trước, lập tức nhoẻn miệng cười:

“Là đệ à?”

“Ừm!”

Nó cũng cười tít mắt, hai má đỏ hây hây, cúi đầu không dám nhìn ta:

“Đa tạ tỷ đã cho con kẹo tùng tử hôm trước.”

“Có gì đâu,” Ta nhìn quanh không thấy ai đi cùng nó, sợ nó lại lạc mất phụ thân, vội hỏi:

“Đệ lại đi lạc với phụ thân rồi sao?”

Huyền Dung lắc đầu: “Hôm nay phụ thân bận lắm, nên để con tự đi dạo.”

Ta cúi xuống xoa đầu nó, dịu dàng hỏi:

“Đệ tên là gì?”

Nó nghiêm túc đáp: “Huyền Dung.”

Huyền tộc là đại tộc, không phải thứ mà hồ tộc chúng ta có thể sánh bằng.

Vừa nghe thấy cái tên này, ta không khỏi vừa cảm thấy đồng cảm, vừa có chút kính sợ, liền nán lại chơi cùng nó một lúc.

Chợt nhớ tới khoảng thời gian ở trong tiểu viện với Dung Kỳ.

Khi đó, hắn thấy ta nhàn rỗi nhàm chán, đôi khi sẽ dùng pháp thuật nhỏ để chọc ta vui.

Hắn biết ta thích hoa.

Thường vào những đêm khuya, hắn khiến hoa nở rộ trên cành, để sáng hôm sau khi ta mở cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh sắc rực rỡ.

Khi ấy, ta vô cùng kinh ngạc, chưa từng thấy qua cảnh tượng nào đẹp đến vậy.

Hắn chỉ nhàn nhạt cười: “Chuyện nhỏ thôi, chỉ là trò dỗ dành phu nhân.”

Nghĩ đến đây, ta có chút ngẩn ngơ.

Vô thức trong lúc chơi đùa với Huyền Dung, ta cũng thi triển chút pháp thuật, biến ra mấy cánh hoa.

Pháp thuật của ta không tinh thông như hai tỷ tỷ, lại càng không thể sánh với Dung Kỳ.

Nhưng Huyền Dung lại nhìn đến ngây người, hai mắt sáng rực, xuýt xoa ngưỡng mộ.

Hoài Hoài——

Hách Viêm sải bước đến gần, thấy ta đang chơi cùng Huyền Dung, cũng không nhịn được mà trêu chọc.

“Tiểu đệ đệ, sao lại tìm thấy Hoài Hoài của bọn ta nữa rồi? Phụ mẫu đệ đâu?”

Huyền Dung ngẫm nghĩ một lúc, rồi khó xử đáp:

“Mẫu thân đã đi rồi…”

Ta và Hách Viêm nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự lúng túng.

Hách Viêm vội vàng xin lỗi, ta cũng dịu dàng an ủi.

Nhưng Huyền Dung dường như chẳng hề để tâm, ngược lại, nó còn mỉm cười nói:

“Phụ thân bảo rằng, mẫu thân rời đi hẳn là có lý do của nàng.”

“Nàng có việc của riêng mình, có cuộc sống mà nàng muốn.”

Dung Dung không thể trở thành gánh nặng của mẫu thân, không thể trói buộc nàng ở lại.”

“Có lẽ nàng chỉ là nhất thời không muốn gặp hai cha con bọn con… Có khi nào một ngày nào đó, khi mẫu thân nhớ con, nàng sẽ trở về.”

Ta nghe xong, lòng không khỏi chua xót.