Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC Chương 5: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

Chương 5: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

8:13 sáng – 18/07/2024

Hoàng đế nhiều lần đến cũng bị từ chối.

Sau nửa tháng im lặng, một đêm nọ, Lâm Uyển Nhi yêu cầu gặp ta.

Cung nữ truyền tin bị Lâm Uyển Nhi đánh đập, Tần ma ma cảnh giác thì thầm bên tai ta:

“Nương nương, Quý phi nương nương hiện giờ điên loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao, nương nương đừng đi.”

Ta lắc đầu, giao Hồng Nhi đang ngủ say cho nhũ mẫu, nhẹ nhàng nói:

“Giúp ta thay y phục.”

Để tránh quá rình rang, ta không đi cùng đoàn tùy tùng lớn, chỉ mang theo Tần ma ma và hai tiểu thái giám cầm đèn lồng đến điện Chiêu Dương.

Được cung nữ dẫn vào nội điện, Lâm Uyển Nhi mặc áo ngủ màu hồng đào, ngồi trước gương đồng.

Hai lần sinh nở và hai lần mất con đã khiến thân thể vốn còn khá khỏe mạnh của nàng ta nhanh chóng suy sụp.

Tóc bạc đã lặng lẽ mọc đầy hai bên tóc mai, dù che đậy thế nào cũng không giấu được.

Nhìn nàng ta với dáng vẻ suy sụp, Hoàng đế lo lắng, mỗi ngày đều muốn ở lại điện Chiêu Dương chăm sóc nàng ta, nhưng đều bị nàng ta kiên quyết đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy ta qua gương, nàng ta không quay đầu lại, chỉ khẽ nhếch môi: “Ngươi đến rồi.”

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, thật lòng nói:

“Vốn dĩ vài ngày trước ta đã muốn đến thăm ngươi, nhưng Hoàng thượng nói ngươi còn không gặp cả ngài ấy, bảo ta đừng làm phiền thêm.”

“Từ xưa nhan sắc phai tàn thì tình yêu cũng phai nhạt, giờ ta đã không còn nhìn được nữa, làm sao có thể hầu hạ thánh giá, sao phải tự chuốc lấy đau khổ.”

Lâm Uyển Nhi chạm vào khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình, cười tự giễu.

“Hoàng hậu nương nương, ngươi chắc hẳn rất căm hận ta. Trong cung này, bao nhiêu nữ nhân đều căm hận ta, vì ta khiến các ngươi phải sống cô đơn trong phòng, mãi không được Hoàng thượng yêu thương.”

“Dù ngươi có tin hay không, bản cung chưa bao giờ hận ngươi.”

Ta bước đến vài bước, ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh Lâm Uyển Nhi, mở lời với vẻ chân thành:

“Bản cung tuy xuất thân từ đại gia tộc Thôi gia, nhưng chỉ là nhi nữ thứ xuất, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, chắc cũng chỉ gả cho một nhà thường dân, làm sao có thể ngồi trên ngôi vị tôn quý như hiện nay?”

Ta không phải tự hạ thấp mình, lời nói đều là sự thật, Lâm Uyển Nhi khẽ cười: “Ngươi nhìn thấu sự đời.”

“Chỉ cần luôn nhớ mình xuất phát từ đâu, sẽ hiểu rõ mọi thứ. Bản cung cũng hiểu rằng, Hoàng thượng đối với ngươi luôn như vậy, sẽ không giảm bớt tình cảm dù dung nhan ngươi phai tàn.”

Lâm Uyển Nhi trên mặt thoáng hiện nét bối rối và lo lắng, lắc đầu đầy cay đắng: “Sao có thể?”

“Ngươi quá quan tâm đến Hoàng thượng, từ khi Hoàng thượng lên ngôi, lúc nào ngươi cũng lo sợ sẽ mất đi sự sủng ái của ngài, đến mức tính cách ngày càng cực đoan, càng sợ thấy các phi tần trẻ đẹp xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, đến mức trở thành người đáng sợ trong cung.”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói từng chữ:

“Càng nắm chặt cát trong tay, cát càng dễ trôi qua kẽ ngón tay. Ngươi đã ép mình quá mức, dùng đủ loại thuốc dưỡng nhan, an thai, đến mức làm hỏng cả sức khỏe của mình. Nhưng Hoàng thượng không quan tâm đến những thứ đó, ngài chỉ muốn ngươi sống tốt.”

Trước khi vào cung, ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại chủ động hàn gắn tình cảm giữa phu quân và thê thiếp, nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy bi thương.

Nỗi đau có được rồi mất đi hoàn toàn đủ để hủy hoại Lâm Uyển Nhi. Nàng ta là trụ cột tinh thần của Hoàng đế, nếu nàng ta thực sự không vượt qua được, Hoàng đế sẽ ra sao?

Họ không làm điều gì trái với luân thường đạo lý, xét cho cùng, họ chỉ là những người đáng thương trong cung điện sâu thẳm này.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Có lẽ lời nói của ta khiến Lâm Uyển Nhi tạm thời nhẹ nhõm, nàng ta giơ tay lau nước mắt, nhìn ta chăm chú:

“Ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện, sao có thể chịu đựng được việc Hoàng thượng thiên vị ta đến vậy?”

Nàng ta hiểu rõ rằng trong cung, có nhiều người mong muốn ta chết. Nhưng ánh mắt của Ta lại nói rằng ta mong nàng ta sống.

“Ta chưa từng cùng Hoàng thượng trải qua những năm tháng đầy hiểm nguy và sóng gió, làm sao dám mơ tưởng được tình yêu của ngài ấy? Chẳng lẽ chỉ dựa vào gương mặt trẻ trung xinh đẹp này sao?”

Ta nhẹ nhàng hơn chút, hỏi ra điều nàng ta đã giấu trong lòng từ lâu: “Những năm ấy, ngươi chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ sở?”

Nếu tình yêu trên thế gian chỉ dựa vào vẻ ngoài trẻ trung, thì đó sẽ là tình yêu vô cùng nhạt nhẽo.

Chính vì Hoàng đế không quan tâm đến những thứ đó, tình cảm của ngài ấy mới trở nên quý giá, dù tình cảm ấy không dành cho ta.

“Khi đó, Hoàng thượng chỉ là một hoàng tử thất thế bị mọi người trong cung chèn ép, sống chẳng khác gì nô tài. Bên cạnh ngài ấy chỉ có ta, bên cạnh ta cũng chỉ có ngài ấy.”

Nàng ta không ngờ ta sẽ hỏi những điều này, ánh mắt nàng ta sáng lên, lộ ra vẻ chưa từng có.

“Thức ăn từ phòng bếp thường là đồ thừa, nhưng dù thế nào ta cũng phải ăn trước, chắc chắn không có độc rồi mới chọn lọc chút ít để đưa cho Hoàng thượng. Chỗ ở của chúng ta dột nát, ta phải mạo hiểm trèo lên mái nhà sửa chữa, ngã xuống và bị sốt mê man. Hoàng thượng phải quỳ lạy trước những thị vệ canh gác mới xin được thuốc hạ sốt cứu mạng ta.”

Nàng ta tự mình hồi tưởng lại những năm tháng đầy khó khăn, thấy ta không ngắt lời, tiếp tục nói:

“Sau đó, một cuộc chính biến đã giết hại hết con cháu của tiên hoàng, Hoàng thượng may mắn kế vị, nhìn bề ngoài là vẻ vang vô hạn, nhưng ta biết bên cạnh ngài ấy vẫn đầy rẫy hiểm nguy. Ta ép ngài ấy hàng ngày ở lại cung của ta, vì trong cung này chỉ có ta hiểu ngài, chỉ có ta mới không hại ngài…”

“Sau khi triều chính ổn định, ta biết ngài ấy đã đủ mạnh, không còn cần ta bảo vệ khắp nơi. Ta nên buông tay, nhưng ta không làm được…”

Lâm Uyển Nhi đau đớn nhắm mắt lại, để nước mắt tự do chảy xuống má, cắn chặt môi, nói từng chữ: “Nương nương, Hoàng thượng là người tốt, xin người đừng hận ngài.”

“Ta sẽ không.”

Nước mắt của ta cũng làm nhòe đôi mắt, ta bước tới ôm lấy Lâm Uyển Nhi, để ta khóc trong lòng mình.

“Dù trong cung có bao nhiêu nữ nhân trẻ đẹp, Hoàng thượng vẫn luôn giữ tình cảm đối với ngươi, ngươi phải sống tốt vì Hoàng thượng.”

Nàng ta không đáp lại, nàng ta khóc đến mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Có vẻ như lời của Ta đã có tác dụng, từ đêm đó, nàng ta không còn từ chối Hoàng đế nữa, cũng không tiếp tục trầm cảm. Hai người lại nắm tay nhau dạo bước trong cung như trước.

Biết rằng mình không còn hy vọng có con nữa, Lâm Uyển Nhi thay đổi tính cách, thường khuyên Hoàng đế nên tới thăm các phi tần trẻ để có thêm con cái, để giang sơn có người kế tục.