Lâm Uyển Nhi quả thật rất mạnh mẽ, không như mọi người nghĩ sẽ chìm đắm trong nỗi đau mất nhi tử mà suy sụp.
Nàng ta nhanh chóng hồi phục và trở lại làm Quý phi kiêu ngạo, đầy quyền thế.
Nàng ta đặc biệt đến cung Phượng Tê, sau khi hành lễ với ta, tự mình ngồi xuống, nhẹ nhàng khuấy chén trà:
“Thần thiếp thân thể không tốt, nhiều lần khuyên Hoàng thượng đến cung Phượng Tê qua đêm, nhưng nương nương sao lại chưa có thai, thật phụ lòng thần thiếp.”
Dù lời nói có phần khó nghe, nhưng Ta hiểu rằng Lâm Uyển Nhi cảm kích vì ta đã chủ trì tang lễ cho hài tử mình, lần này đến là để tỏ lòng biết ơn.
“Mọi việc đều có duyên phận, chuyện con cái cũng vậy.”
Ta không vì sự vô lễ của Lâm Uyển Nhi mà tức giận, chỉ mỉm cười nói:
“Thân thể tỷ tỷ mau khỏe lại cũng là điều tốt, tỷ tỷ nên dưỡng sức.”
Nàng ta thở dài: “Điều này có lẽ rất khó, thần thiếp không có phúc thanh nhàn như nương nương, còn phải sinh nhi tử cho Hoàng thượng.”
Ta suýt chút nữa phun ra ngụm trà, buột miệng nói: “Ngươi vừa từ cửa tử trở về còn muốn sinh nữa, không sợ mất mạng sao?”
Nếu là phi tần trẻ tuổi, mong muốn có hài tử để có chỗ dựa sau khi Hoàng đế băng hà còn có thể hiểu được, nhưng Lâm Uyển Nhi hơn Hoàng đế gần chục tuổi, khả năng cao sẽ qua đời trước Hoàng đế, hà tất phải đem tính mạng mình ra đánh đổi?
Cả hai đều là người thông minh, lời tuy chưa nói ra nhưng đều hiểu rõ ý của nhau.
“Nương nương, không phải ai cũng muốn có nhi tử để tranh giành ngai vàng. Thần thiếp chỉ muốn có một nhi tử mang dòng máu của Hoàng thượng, để khi thần thiếp qua đời, Hoàng thượng nhìn thấy nó, sẽ tưởng nhớ đến thần thiếp,” Lâm Uyển Nhi lạnh lùng nói, như thể ý nghĩ của ta xúc phạm đến tình yêu vĩ đại của họ.
Được thôi, Ta thực sự đã xúc phạm đến.
Thấy ta biết điều cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn, Lâm Uyển Nhi thu lại ánh mắt khinh miệt, chậm rãi nói:
“Thần thiếp biết việc sinh nở rất nguy hiểm, nếu có chuyện không may xảy ra, xin nương nương chăm sóc tốt cho nhi tử của thần thiếp.”
Ta nhất thời không nói nên lời, cuối cùng nghiêm túc khuyên nhủ: “So với việc có nhi tử, Hoàng thượng càng muốn ngươi sống tốt hơn.”
“Thân thể ta đã suy yếu nhiều, dù không có nhi tử cũng không sống được bao lâu, chi bằng đổi lấy một hài tử.”
Lâm Uyển Nhi không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói:
“Được rồi, ngươi không từ chối ta thì coi như đã đồng ý, trong cung này ta chỉ tin ngươi.”
Niềm tin này không biết từ đâu mà có.
Lâm Uyển Nhi là người nói là làm, đến mùa hạ, nàng ta lại mang thai như mong muốn. Đến lúc này, Hoàng đế mới biết nàng ta đã lén thay thuốc tránh thai bằng thuốc an thai.
Thái y sau khi chẩn mạch liên tục lắc đầu:
“Hoàng thượng, thân thể của Quý phi nương nương quá yếu, đứa trẻ này không tốt.”
“Hỗn xược!”
Nàng ta không quan tâm đến hình ảnh của mình, hét lên:
“Các ngươi phải bảo đảm bản cung và đứa bé an toàn, nếu không bản cung sẽ tru di cửu tộc các ngươi!”
Thái y run rẩy, Hoàng đế cũng không cãi lại được Nàng ta, đành đồng ý cho thái y chăm sóc ta để bảo vệ thai nhi.
Nhờ niềm tin mạnh mẽ, Lâm Uyển Nhi trải qua thai kỳ khá ổn định, những nguy hiểm mà thái y dự đoán không xuất hiện, đứa bé trong bụng nàng ta phát triển tốt trong suốt sáu tháng.
Khi ta đang cảm thấy nhẹ nhõm, một cung nữ mang thai đã tìm đến ta tại hồ Thái Dịch, quỳ xuống trước mặt ta.
“Hoàng hậu nương nương, xin người cứu lấy nhi tử trong bụng nô tỳ!”
Qua lời kể đứt quãng của cung nữ, ta dần hiểu ra sự việc.
Sau khi Lâm Uyển Nhi mang thai, các đại thần khuyên Hoàng đế nên công bằng hơn trong việc chia sẻ ân sủng, thậm chí có ý định tổ chức tuyển tú nữ.
Hoàng đế bực mình, trong lúc uống rượu tại đình bên hồ Thái Dịch, đã lâm hạnh cung nữ này.
Sau đêm đó, Hoàng đế không có ý định ban danh phận cho cung nữ, nàng ta cũng không dám nói ra, sau khi phát hiện có thai thì hoảng sợ, lo rằng Lâm Uyển Nhi sẽ biết và hại chết đứa bé.
Đến khi gần sinh không thể giấu nữa, cung nữ mới cầu cứu ta.
Ta còn đang suy nghĩ, thì cung nữ đã vì quá xúc động mà động thai, bắt đầu chuyển dạ.
Đứa bé sinh ra rất thuận lợi, là một hoàng tử mập mạp, vừa chào đời đã biết cười.
Ta lập tức sai người mời Hoàng đế đến để xác nhận sự việc, đồng thời an ủi cung nữ không quá lo lắng, rằng trong cung có hoàng tử là một điều tốt, sẽ có chỗ cho nàng ta.
Cung nữ cảm kích, cố gắng đứng dậy cảm ơn ta, nhưng vừa đứng lên mặt đã trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Ta nhìn thấy cung nữ chảy máu dữ dội, đến khi kịp phản ứng thì nàng ta đã tắt thở.
Hoàng đế vội vàng đến, chỉ thấy thi thể của cung nữ, thái y quỳ xuống báo cáo: “Việc sinh nở rất nguy hiểm, cung nữ vì mang thai lo lắng đã tổn hại nguyên khí, cuối cùng bị băng huyết mà mất mạng.”
Phượng Tê cung đầy mùi máu tanh, hòa với tiếng khóc của đứa bé. Hoàng đế nhớ đến cung nữ, tính từ ngày nàng ta được sủng ái, chắc chắn là con của hắn
Giờ cung nữ đã mất, Hoàng đế phá lệ truy phong nàng ta làm phi và chôn cất tại lăng phi, hoàng tử được đặt tên là Hồng Nhi, do ta trực tiếp nuôi dưỡng.
Việc này không giấu được Lâm Uyển Nhi.
Nàng ta không ghen tuông như Hoàng đế dự đoán, chỉ yêu cầu ta thường xuyên đưa Hồng Nhi đến gặp nàng ta, để giúp nàng ta thuận lợi sinh nở.
Hồng Nhi rất đáng yêu, vừa thấy ai cũng cười, thật sự là một đứa trẻ phúc hậu.
Nhờ phúc khí của Hồng Nhi, Lâm Uyển Nhi sinh nở dễ dàng hơn, đứa bé tuy yếu nhưng khỏe mạnh hơn ca ca chết yểu trước đó.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, khi Tam hoàng tử đầy tháng đã lập tức sắc phong làm Thái tử, ban bố đại xá thiên hạ.
Tam hoàng tử lớn lên bình an đến ba tuổi, đã biết khóc biết cười, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được bệnh đậu mùa đột ngột, mà qua đời.
Hồng Nhi cũng bị nhiễm đậu mùa, tình trạng rất nguy hiểm, Ta chăm sóc không ngừng ngày đêm suốt một tháng, mới tạm thời giữ lại được mạng sống.
Giống như lần trước, vì hoàng tử mắc bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, nên sau khi qua đời phải lập tức hỏa táng, Lâm Uyển Nhi không có cơ hội nhìn thấy con lần cuối.
Khi biết tin này, nàng ta không khóc lóc ầm ĩ, chỉ tự nhốt mình trong điện Chiêu Dương, không gặp ai.